ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 198: Nói thật nói dối 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:36:53
Lượt xem: 7
Bùi Vân Ánh nhìn nàng một lúc lâu, bỗng cúi đầu, không nhịn được cười.
"Tương dục bại chi, tất cố phụ chi, tương dục thủ chi, tất cố dữ chi - Muốn bại thì phải trước tiên giúp sức, muốn lấy thì phải trước tiên cho đi."
Thanh niên cười mỉm nhìn Lục Đồng, giọng điệu đầy vẻ ngưỡng mộ chân thành, "Nghĩ lại, lúc trước ta đắc tội với nàng, có phải nàng đã nương tay với ta rồi không?"
Với thủ đoạn của Lục Đồng, nếu muốn đối phó một người, đúng là rất khó thoát thân.
"Điện soái quá lời."
"Đơn thuốc đó có vấn đề gì sao? Hắn sẽ phát điên à?"
"Có lẽ."
Bùi Vân Ánh gật đầu.
"Thì ra nàng tính toán như vậy," hắn hơi ngả người ra sau, như lơ đãng nói, "Ban đầu còn nghĩ xem có nơi nào ta giúp được hay không. Giờ xem ra, chẳng còn chỗ nào cần ta ra tay rồi."
Hắn thở dài, "Lục đại phu thực sự quá lợi hại."
Người này hôm nay lại rất biết cách nói những lời dễ nghe, không biết có phải do uống rượu hay không.
"Bùi đại nhân đã giúp ta rất nhiều, cứ làm phiền Điện soái mãi, cũng không hợp lẽ."
"Nàng là chủ nợ của ta mà." Hắn nói.
Lục Đồng hít một hơi thật sâu.
Chưa từng thấy ai lại vui vẻ đi trả nợ như thế.
Lục Đồng nói: "Sao Điện soái lại ngược đời như vậy?"
"Ý là Lục đại phu không cảm kích sao?"
"Ta chỉ không muốn Điện soái nhọc lòng thôi."
"Nàng thật chu đáo với ta."
Hắn gật đầu, thân mình hơi nghiêng về phía trước, chống cằm nhìn Lục Đồng, đôi mắt sáng rỡ đầy ý cười.
"Nếu vậy," hắn chậm rãi nói, "lúc trước trước cửa phủ Điện soái, nàng dùng ta để kích thích tiểu thiếu gia nhà họ Đổng, sao lại không sợ làm ta nhọc lòng?"
Lời vừa dứt, Lục Đồng lập tức ngẩn người.
Đúng là nàng đã từng diễn một vở kịch ở cổng phủ Điện soái, lấy Bùi Vân Ánh làm bình phong để Đổng Lân từ bỏ ý định.
Nhưng khi đó Bùi Vân Ánh tỏ ra vô cùng bình tĩnh, sau đó cũng không nhắc đến, khiến nàng nghĩ rằng hắn thật sự không nhìn thấy, chỉ cho rằng nàng lỡ ngã.
Không ngờ hắn lại nhìn thấy tất cả?
Lục Đồng không dám tin, nhìn hắn: "Ngài biết à?"
Vậy mà còn làm như không có chuyện gì!
Bùi Vân Ánh nhướn mày, ánh mắt đầy ẩn ý: "Suýt chút nữa còn hôn ta, phi lễ ta như vậy, ta có thể không biết sao?"
"Thanh danh trong sạch của ta, đều bị nàng hủy hoại cả rồi."
Lục Đồng nhất thời nổi giận.
Giây phút này, nàng bỗng hiểu tại sao Kỷ Tuân lại không ưa Bùi Vân Ánh.
Người này rất thích nhìn người khác lúng túng.
Nàng nén giận nói: "Cũng phải, Điện soái thanh danh cao quý, nhưng đã vậy, sao lúc đó không đẩy ta ra?"
Lúc đó hắn rõ ràng có thể đẩy nàng ra ngay.
Hắn vẫn chống cằm, như thể rất thích nhìn nàng tức giận, chậm rãi nói: "Nàng muốn nghe lời thật hay lời giả?"
Lục Đồng nhíu mày: "Lời giả là gì?"
"Lời giả là, Thái Phủ Tự Khanh trước đó đã truyền lời nhảm nhí về ta, ta cũng không ưa nhà họ Đổng. Thiếu gia nhà họ buồn, ta đương nhiên vui vẻ."
Nhảm nhí.
Lục Đồng hỏi: "Vậy lời thật là gì?"
"Lời thật chính là..."
Hắn mỉm cười, ánh mắt chăm chú nhìn Lục Đồng, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước trong vắt, bị cơn gió từ cửa sổ thổi qua, dấy lên những gợn sóng lăn tăn.
Trong lòng Lục Đồng khẽ động.
Hình như có mùi hương rượu nhè nhẹ hòa quyện với hương lan nhài trên người hắn, thơm ngát khiến người ta phút chốc ngẩn ngơ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-198-noi-that-noi-doi-2.html.]
Bùi Vân Ánh vẫn lặng lẽ nhìn nàng, buổi chiều cuối hè yên tĩnh, tiếng ve bên cửa sổ như mang cả sự oi ả của khu rừng vào không gian.
Cả lồng n.g.ự.c lẫn gương mặt nàng cũng dần nóng lên.
"Nàng đoán xem." Hắn nói.
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Buổi chiều mùa hè, tiếng ve râm ran.
Trong phủ Thái Sư, bên trong gian phòng của Thích Ngọc Đài, người trên giường xoay người, cảm thấy khó chịu, bèn ngồi dậy.
Thích Ngọc Đài cau mày, vẻ mặt đầy sự bực bội.
Đã nửa tháng kể từ khi hắn khỏi bệnh và trở về Ti Lễ Phủ.
Trong nửa tháng này, mỗi sáng hắn đều đến Ti Lễ Phủ, chiều tối lại về nhà. Trong mắt người ngoài, mọi thứ đã trở lại bình thường.
Chỉ có Thích Ngọc Đài biết rõ sự giày vò bên trong.
Trước đây, tuy cha hắn cũng quản thúc, nhưng khi đến Ti Lễ Phủ, hắn vẫn có thể tìm được chút không gian để thở. Giờ thì không còn như vậy.
Từ khi hắn khỏi bệnh, Thích Thanh đã cho người hầu thân cận và hộ vệ đi theo sát hắn. Bề ngoài nói với người ngoài rằng hắn cần uống thuốc để phục hồi, nhưng Thích Ngọc Đài thừa biết cha hắn chỉ đơn giản là giám sát.
Cha hắn sợ hắn lại phát bệnh trước công chúng, làm mất mặt gia đình, nên mới cho người luôn theo sát, phòng khi có chuyện xảy ra thì lập tức đưa hắn về phủ, giữ lại thể diện cho nhà họ Thích.
Thể diện.
Thích Ngọc Đài cười khẩy đầy chế giễu.
Những lời đồn bên ngoài hắn không phải không nghe thấy, cha hắn vốn yêu quý nhất cái gọi là thanh danh này, nay hắn bị cười nhạo như một trò hề trong ngõ phấn son, cha hắn giận dữ và thất vọng là điều dễ hiểu.
Chỉ nghĩ đến những chuyện này thôi, đầu hắn đã đau như muốn nổ tung, giống như có thứ gì đó sắp vỡ toang ra bên trong. Càng như vậy, hắn lại càng nhớ đến Phong Nhạc Lâu đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa lớn.
Hắn lại muốn dùng tán dược.
Nhưng giờ đây cha hắn giám sát chặt chẽ hơn, đừng nói là dùng thuốc, ngay cả cơ hội ra ngoài một mình cũng không có, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Thôi vậy, đợi vài ngày nữa tìm cơ hội, để Hoa Doanh nghĩ cách giúp hắn ra ngoài giải khuây, hắn nghĩ thế.
Nghĩ đến Thích Hoa Doanh, hắn không tránh khỏi nhớ đến nữ y quan đáng ghét đã khiến muội muội hắn tổn thương.
Đúng lúc đó, người hầu mang thuốc mới sắc đến, Thích Ngọc Đài bèn hỏi: "Gần đây Lục Đồng thế nào?"
Nếu không phải Phong Nhạc Lâu gặp hỏa hoạn, hắn đã sớm ra tay với nữ y thấp hèn kia. Một kẻ bước ra từ nơi nghèo hèn mà không biết trời cao đất dày, dám làm thiên kim Thích gia phải đau lòng. Dẫu có Bùi Vân Ánh che chở, hắn cũng phải nghĩ cách khiến nàng ta phải trả giá.
Ai ngờ biến cố bất ngờ, lỡ mất thời gian, lại để nữ nhân đó được sống thêm mấy ngày.
Người hầu bên cạnh trả lời: "Thưa thiếu gia, Lục Đồng đã rời khỏi Y Quan Viện."
Thích Ngọc Đài cầm bát thuốc, tay khựng lại, ngẩng đầu lên.
"Gì cơ?"
Người hầu cúi đầu, thuật lại toàn bộ chuyện xảy ra ở Y Quan Viện gần đây.
Nghe xong, Thích Ngọc Đài lẩm bẩm: "Thế mà lại bị đuổi đi rồi sao?"
Hắn còn chưa kịp ra tay, Lục Đồng đã không còn ở đó nữa.
Có lẽ đây là do Thôi Mân ra tay, nhưng Bùi Vân Ánh là chỗ dựa của Lục Đồng, sao lại không ngăn cản?
Không đúng, hẳn là có ngăn cản, nếu không Lục Đồng dám vu cáo Thôi Mân, lúc này đáng lẽ phải bị đuổi khỏi Y Quan Viện hoàn toàn, hoặc bị đánh đòn, chứ không phải chỉ bị đình chỉ ba tháng.
Thôi Mân chắc chắn vẫn còn kiêng dè.
Thích Ngọc Đài thoáng vẻ khinh thường, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy vui vẻ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Như vậy cũng tốt.
Lục Đồng còn ở Y Quan Viện, trong hoàng thành có Bùi Vân Ánh giám sát, thêm cả Kỷ Tuân, muốn ra tay không dễ.
Giờ đây nàng lưu lạc ở Tây Nhai, nơi đó toàn dân thường, là chốn hỗn tạp, muốn ra tay với nàng lại càng dễ dàng hơn.
Nghĩ đến đây, Thích Ngọc Đài cảm thấy nhẹ nhõm, ngay cả bát thuốc đắng thường ngày cũng trở nên dễ chịu hơn một chút.
"Tốt lắm." Hắn ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt vì bệnh, đôi mắt hơi thâm quầng trong thoáng chốc ánh lên tia sáng khó hiểu, trông có chút đáng sợ.
"Cũng coi như tin tốt."
Hắn vừa nói, vừa với tay lấy bát thuốc trên khay.
Thứ nước thuốc sền sệt màu nâu đen được đựng trong bát sứ trắng, trông càng giống một đống bùn hôi thối. Vừa đưa lại gần, mùi đắng đã xộc thẳng vào mũi.
"Thuốc đắng dã tật," nhưng thuốc này đắng đến mức còn hơn cả độc dược.
Thích Ngọc Đài thầm mắng Thôi Mân một câu, ngửa đầu nhắm mắt, uống cạn bát thuốc trong tay.