Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 195: Trang phục đôi 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:30:20
Lượt xem: 11

Trước y quán, người qua lại ồn ào huyên náo, dần dần tiếng ồn cũng lắng xuống, ánh mắt mọi người tập trung vào hai người đứng dưới xe ngựa.

Cùng mặc áo gấm xanh nhạt, cùng đẹp đến xuất chúng, nhưng cùng một màu sắc, mặc trên hai người lại hoàn toàn khác nhau.

Một người lạnh nhạt như gió núi, nước hồ lạnh lẽo, luôn phủ một lớp sương mờ; một người nổi bật rực rỡ, thanh tú như trời trong sau mưa, đêm hè mát mẻ, sạch sẽ sáng ngời.

Bóng cây đung đưa trên bậc đá, nhưng trước y quán, hai người lại khiến con đường đất chật hẹp của phố Tây trở nên bừng sáng.

Tống tẩu ôm ngực, lại nhìn Đỗ Trường Khanh đang múa may quay cuồng bên cạnh, bỗng cảm thấy vị thiếu gia sáng sủa ngày thường nay lại trở nên nhạt nhòa đi nhiều.

Hai thanh niên áo xanh nhìn nhau, đều ngẩn người một chút, bởi vì màu sắc áo của họ thực sự quá giống.

Miêu Lương Phương ở cửa cúi đầu chỉnh sửa chữ đỏ, mở to đôi mắt già yếu nhìn Lâm Đan Thanh: “Lâm y quan, đây là áo y quan mới phát của Hàn Lâm Y Quan Viện à?” Lại thắc mắc, “Sao lại phát cả cho Bùi Điện Soái thế này?”

Đỗ Trường Khanh quăng muỗng xuống, khoanh tay cười lạnh: “Thật là kinh ngạc.”

Lục Đồng: “……”

Ở đầu kia, Bùi Vân Ánh cũng nhìn thấy áo của Kỷ Tuân, sắc mặt thoáng dừng lại, ánh mắt nhìn Đoàn Tiểu Yến lập tức lạnh lẽo.

Đoàn Tiểu Yến nghẹn lời.

“Thất sách.” Thiếu niên đau lòng nhấn mạnh, nhỏ giọng nói: “Không ngờ vị Kỷ đại công tử này cũng mưu mô đến vậy, làm hai người đụng hàng, không sao cả… Ca, huynh có khí chất, đủ để áp đảo quần hùng.”

“Vả lại, quan tâm làm gì, Kỷ đại công tử chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta chỉ cần giống màu với Lục y quan…”

Giọng nói thiếu niên ngừng bặt khi nhìn thấy Lục Đồng.

Bùi Vân Ánh nhìn về phía trước.

Trước cửa y quán, một nữ tử mặc váy vàng, khoác áo mỏng màu vàng nhạt đứng đó, váy nhuộm thêu hoa cúc thơm, bên tóc cài một đóa hoa lụa xanh rêu, dung nhan rực rỡ, dáng vẻ yêu kiều, đậm nhạt hài hòa như một bức họa xuân Giang Nam.

Chính là Lục Đồng.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Bùi Vân Ánh liếc mắt nhìn Đoàn Tiểu Yến.

Đoàn Tiểu Yến á khẩu.

“Ngài ấy, ngài ấy mặc màu vàng rồi.”

Tính toán cẩn thận, tốn bao tâm tư mặc một bộ màu xanh lam, không ngờ đối phương lại mặc màu vàng, ngược lại khiến bản thân đụng màu với người khác, quả thực là tự bê đá đập chân mình, người tính không bằng trời tính.

Lục Đồng không biết những suy nghĩ xoay vần trong lòng mấy người dưới gốc cây, chỉ hơi nghi hoặc rằng Bùi Vân Ánh lại mặc một màu mà ngày thường ít mặc. Bộ váy vàng trên người nàng là do Ngân Tranh đến tiệm may Cát cắt, nói rằng vải lụa ở tiệm may Cát bán chạy nhất, làm váy rất đẹp.

Ngoài cửa trời nắng gắt, Ngân Tranh mỉm cười bước tới, phá vỡ sự lúng túng vi diệu: “Kỷ y quan và tiểu Bùi Đại nhân đều đến rồi, mau mau vào đi, A Thành đã chuẩn bị trà rồi.”

Hai người họ đối diện nhau một lúc, hơi gật đầu coi như hành lễ, người trước người sau bước vào trong quán.

Trúc Linh, dược đồng của Kỷ Tuân, ôm một cái bình thủy tinh cổ thon bụng to, nặng nề đặt lên bàn trà trong quán, ngẩng đầu nói lanh lảnh: “Đây là lễ mừng ‘Thanh Trúc Lệ’ mà công tử nhà ta gửi tặng.”

Miêu Lương Phương: “Thanh Trúc Lệ sao?”

“Người trong lòng có nhiệt, đầu óc choáng váng. Trời nóng dễ sinh đờm, công tử nhà ta tự tay làm Thanh Trúc Lệ, bên ngoài không mua được đâu.”

Trúc Linh nói đầy kiêu ngạo, sau lưng Đỗ Trường Khanh lại trừng mắt khinh thường, làm khẩu hình không thành tiếng với Miêu Lương Phương: Không đáng tiền.

Lục Đồng nhận lấy bình thủy tinh, nói với Kỷ Tuân: “Đa tạ.”

Kỷ Tuân gật đầu: “Hôm nay tiệc mừng có thể dùng đến.”

Đoàn Tiểu Yến thấy vậy, không cam lòng chen lên phía trước, không chút ngần ngại đẩy Kỷ Tuân sang một bên, cười rạng rỡ đặt chiếc giỏ tre trong tay lên bàn: “Đại nhân nhà ta cũng có lễ mừng, Lục y quan xem thử——”

Lục Đồng cúi nhìn, Kỷ Tuân cũng ngẩn ra.

Dưới lớp lụa che giỏ tre, là những thứ đen đen lồi lõm tròn vo, còn lẫn cả cành khô cỏ héo.

Lâm Đan Thanh chớp mắt: “Đây là… dược liệu?”

“Đúng vậy!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-195-trang-phuc-doi-2.html.]

Đoàn Tiểu Yến nghiêm mặt nói: “Dù sao cũng là y quán, đại nhân cho rằng thay vì tặng những thứ hoa mỹ, không bằng tặng thứ thực dụng hơn. Lục y quan cũng không phải là người tham lam tiền tài, nên đại nhân nhà ta đã nhờ người tìm những dược liệu hiếm khó tìm, sau này Lục y quan muốn làm thuốc mới hay nghiên cứu phương thuốc mới cũng tiện hơn.”

Dược liệu hiếm khó tìm, không phải vì giá đắt, mà vì có một số dược liệu do điều kiện địa lý hoặc môi trường, ở Thịnh Kinh khó tìm được. Nàng nhanh chóng lật xem một lượt, có thứ thậm chí là dược liệu hiếm có của Ngự Dược Viện, không khỏi liếc nhìn Bùi Vân Ánh một cái.

Món quà này thật quý giá.

Bùi Vân Ánh thấy nàng nhìn, nhếch môi cười, chậm rãi nói: “Lục đại phu lần này sẽ không trả lại lễ vật chứ.”

Lời này có ý tứ sâu xa, mọi người đều nhìn về phía hai người.

Lục Đồng đóng nắp giỏ: “Không đâu, đa tạ Bùi đại nhân.”

“Đáng mà.” Hắn cười.

“Khụ khụ——”

Đỗ Trường Khanh chen vào từ cửa, ánh mắt lướt qua hai người họ, cười mà như không: “Ta thấy không còn sớm nữa, mọi người đã đến đông đủ, đừng đứng chen nhau ở đây nữa, vào trong viện dùng bữa thôi.”

“A Thành, bày cơm——”

A Thành đáp một tiếng, mang thùng thuốc ngoài cửa vào nhà, khóa cửa lớn lại, vui vẻ chạy vào trong.

Chỉ có Đoàn Tiểu Yến gãi đầu, ngơ ngác nói: “Không phải nói mời nhiều khách, nhiều quý nhân bạn bè sao… chỉ có từng này người thôi à?”

Tất nhiên không ai trả lời câu hỏi này.

Ngân Tranh vén rèm, mọi người lần lượt đi vào trong.

Tiểu viện đã được dọn dẹp từ sớm, sạch sẽ mát mẻ, giữa sân đã dựng một mái vải, che ánh nắng gay gắt trên đầu, vì xung quanh sân có cây, nên không khí không quá nóng bức, thỉnh thoảng có gió thổi qua, còn cảm thấy vài phần khoan khoái.

Những người khác đều đã tới tiểu viện này vài lần, chỉ có Kỷ Tuân và Trúc Linh là lần đầu tiên, bước đi chậm hơn.

“Công tử——” Trúc Linh kéo tay áo Kỷ Tuân, “Trước cửa sổ có cây mai kìa!”

Kỷ Tuân không thích hoa khác, chỉ yêu mai và trúc. Trước cửa sổ của hắn hiện tại, hắn cũng trồng một lùm trúc xanh, lúc còn nhỏ ở nhà họ Kỷ từng trồng một cây mai trắng trước cửa sổ, chỉ là sau này mải mê làm thuốc, đôi khi đổ bã thuốc thừa dưới gốc mai, dần dần cây mai c.h.ế.t khô.

Thấy hắn nhìn đăm chiêu, Ngân Tranh mỉm cười nói: “Đây là phòng của cô nương, mùa đông khi mai nở, mở cửa sổ là có hoa mai rơi vào trong, đẹp lắm.”

Nàng vừa quay đầu, đã thấy ở bàn đá dưới mái vải trong sân, mọi người lần lượt đi qua ngồi vào chỗ, liền cất tiếng gọi: “Kỷ y quan, A Thành đang bày cơm, ngài và Trúc Linh ngồi trước đi.”

Kỷ Tuân gật đầu đáp lời.

Hắn đi tới bàn đá, Miêu Lương Phương và Đoàn Tiểu Yến đã ngồi trước, Lục Đồng đang xếp từng đôi đũa bát, động tác của A Thành rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã bày đầy cả một bàn, những món không đủ chỗ thì đặt trên ghế gỗ nhỏ trước bàn đá.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Vịt chiên giòn, chim cút om, thận lợn hầm vải, dê núi hầm, đậu phụ ngâm mật, súp tuyết hồng, ốc xào rượu thơm...

Dù có vài túi giấy dầu của tửu lâu vẫn chưa gỡ sạch, vẫn dính chút ít trên món ăn.

Nhưng…

Cũng khá phong phú.

Trúc Linh ngồi cạnh A Thành, Miêu Lương Phương và Ngân Tranh ngồi cùng nhau, Đỗ Trường Khanh cầm “Thanh Trúc Lệ” mà Trúc Linh vừa mang tới, gọi Lục Đồng ngồi xuống.

Kỷ Tuân nhìn Lục Đồng ngồi xuống dưới mái vải, thấy bên cạnh nàng vẫn còn chỗ trống, chần chừ một chút, bước tới phía Lục Đồng.

Hắn còn vài chuyện muốn hỏi nàng.

Lục Đồng thấy hắn hành động, cũng thoáng ngẩn người, Kỷ Tuân bước tới bên cạnh, hơi vén góc áo, định ngồi xuống.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

“Xin hỏi——”

Kỷ Tuân ngẩng đầu.

Không biết từ lúc nào, Bùi Vân Ánh đã đi tới.

Gió nhẹ lay cành hoa mai, mùi hương của “Thanh Trúc Lệ” đang mở nắp dần lan tỏa, chàng trai trẻ đứng trước hai người, ánh mắt sáng ngời, miệng mỉm cười, nhưng giọng nói lại đầy vẻ ngây thơ vô tội.

“Ta có thể ngồi đây không?”

Loading...