Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 193: Khách điếm 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:30:13
Lượt xem: 6

Ánh nắng chiều tà, bóng tre lay động trong gió.

Kỷ Tuân trở về Y Quan Viện khi trời đã chạng vạng.

Vào giờ này, các y quan đều đi ăn tối, khu rừng nhỏ trống vắng, không một bóng người.

Kỷ Tuân bước vào phòng thuốc, ôm lấy một chiếc hộp sắt từ trên kệ sách.

Gọi là hộp sắt, nhưng thực ra giống như một chiếc rương sắt nhỏ, nắp rương mở, bên trong chứa năm, sáu cuốn sách đã cũ, có phần rách nát.

Hắn cầm lấy mấy quyển y thư đang để trên bàn, cẩn thận đặt vào rương, đóng nắp lại, rồi khóa bằng một chiếc khóa nhỏ. Sau lưng hắn, dược đồng Trúc Linh ngồi trên chiếc ghế nhỏ, chống cằm, nhìn mà lắc đầu liên tục.

Công tử nhà mình, phẩm chất đoan chính, lòng dạ thiện lương, ai nhìn vào cũng phải khen là người tốt. Nhưng sao mỗi khi giao tiếp với người khác, suy nghĩ lại trở nên khác thường đến vậy?

Như việc với vị y quan mới họ Lục kia. Mấy ngày trước, Trúc Linh vô tình biết được rằng vị Lục Y Quan này chính là cô gái nghèo năm xưa mà công tử cứu giúp khi đi qua Tô Nam. Điều này khiến Trúc Linh ngạc nhiên không thôi.

Hóa ra họ còn có một mối duyên như vậy!

Không chỉ nhận ra ân nhân, Lục đại phu còn trao trả lại miếng ngọc bội thân thiết mà công tử đã để lại năm xưa. Trúc Linh cảm thấy xúc động vô cùng.

Cứu mạng chi ân, cố nhân năm cũ, trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa… Đã vậy còn làm việc cùng nhau tại Y Quan Viện, nếu không có gì xảy ra thì chẳng phải đã phụ lòng trời cao sắp đặt mối nhân duyên này hay sao?

Trúc Linh yên lặng chờ điều tốt lành xảy ra.

Nhưng hành động của Kỷ Tuân lại khiến Trúc Linh hoàn toàn bất ngờ.

Có lẽ vì cảm giác áy náy với Lục Đồng từ những hiểu lầm trước đây, hoặc cũng có thể vì ký ức ở Tô Nam khiến hắn cảm thấy gần gũi với nàng hơn, Trúc Linh nhận ra công tử đối xử với vị Lục đại phu này rất đặc biệt. Ít nhất, ngoài y thư và dược lý, Lục Y Quan là người duy nhất có thể khiến công tử d.a.o động cảm xúc.

Kỷ Tuân bắt đầu tìm kiếm y thư để tặng nàng.

Cứ cách một thời gian, hắn lại mời nàng đến phòng thuốc để trao đổi dược lý.

Trúc Linh cảm thấy có chút bất lực.

Đây thực sự không phải là kỳ khảo sát trước khi được đề bạt lên làm thái y đấy chứ?

Dù giữa hai người vốn có đủ mọi thứ để có thể phát triển một mối quan hệ ấm áp, nhưng trong tình huống này, mọi thứ dường như tan biến như mây khói.

Những cuộc gặp gỡ này khác gì những buổi học ở Thái Y Cục chứ?

Không phải là công tử nhà mình nghĩ rằng Lục Y Quan thích như thế thật chứ?

Cậu thở dài, bỗng nghe thấy giọng của Kỷ Tuân: "Vì sao Lục đại phu vẫn chưa tới?"

Hôm nay là ngày Lục Đồng đến lấy y thư mới. Kỷ Tuân đã cất công tìm kiếm mấy cuốn mà ngay cả Thái Y Cục cũng không có, còn ghi chú thêm một số ghi chép cá nhân của mình lên đó.

Nhưng giờ đã muộn, nàng vẫn chưa xuất hiện.

Kỷ Tuân nói: "Ngươi đến dược đường hỏi xem."

Trúc Linh vâng lệnh.

Nửa tuần trà sau, cậu hớt hải chạy về, vừa tới cửa đã lớn tiếng: "Công tử, có chuyện rồi!"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Chuyện gì?"

"Tiểu nhân vừa đi tìm Lục đại phu, tìm mãi không thấy người. Các y quan ở tiền đường nói rằng, Lục đại phu vu cáo Viện sử, tự tiện xem danh sách thuốc, đã bị đình chức ba tháng, chiều nay nàng đã rời Y Quan Viện rồi!"

Kỷ Tuân sững sờ, lập tức đứng bật dậy.

"Cái gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-193-khach-diem-2.html.]

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

"Cái gì? Lục đại phu bị đình chức rồi?"

Trong phủ Điện Soái, một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Đoàn Tiểu Yến tròn mắt: "Không phải chứ?"

Lục Đồng vốn kín kẽ, ngay cả Diêm Vương cũng không phải là đối thủ của nàng. Sao có thể cam tâm chịu để Y Quan Viện đình chức như vậy? Nghe thế nào cũng thấy không thật.

Đúng lúc đó, trong sân có tiếng chim chi hót líu lo.

Bùi Vân Ánh vén rèm cửa bước vào.

"Ca—"

Đoàn Tiểu Yến vội đứng dậy.

Bùi Vân Ánh dạo này rất bận rộn.

Nạn châu chấu ở Tô Nam, loạn quân ở Khê Thủy, sự đấu đá ngầm giữa Thái tử và Tam hoàng tử… Chuyện triều chính chất đống, có khi Bùi Vân Ánh vào cung từ sáng đến tận khuya mới trở về. Đoàn Tiểu Yến mấy ngày nay cũng không gặp được hắn.

Bùi Vân Ánh đặt thanh đao bạc xuống, liếc nhìn Thanh Phong đang đứng trong phòng, rồi xoay người ngồi xuống trước bàn.

"Sao đứng đực ra đấy?"

"Chủ tử, có chuyện rồi."

Bùi Vân Ánh nhìn về phía cậu.

Thanh Phong cúi đầu: "Lục đại phu hôm nay rời Y Quan Viện, trở về Phố Tây."

Hắn ngừng lại, ánh mắt đột nhiên sắc bén: "Xảy ra chuyện gì?"

Thanh Phong liền thuật lại mọi chuyện xảy ra ở Y Quan Viện trong ngày.

Nghe xong, chưa đợi Bùi Vân Ánh lên tiếng, Đoàn Tiểu Yến đã nhảy dựng lên: "Hóa ra là vậy! Tên Thôi Mân này rõ ràng là có tật giật mình!"

Bùi Vân Ánh liếc nhìn cậu, Đoàn Tiểu Yến vội hạ giọng: "Thích Ngọc Đài vốn dĩ là kẻ điên, tên họ Thôi kia cũng chẳng có tài cán gì. Ông ta ăn cắp phương thuốc của Lục đại phu để lấy lòng phủ Thái sư cũng không phải là chuyện không có khả năng."

"Ta thấy Lục đại phu không vu cáo đâu, nàng ấy nói đều là sự thật. Chỉ là người thấp cổ bé họng, chẳng ai tin mà thôi."

Ánh mắt Bùi Vân Ánh trầm xuống, đột nhiên đứng dậy, cầm lấy thanh đao bạc trên bàn, như thể muốn ra ngoài.

"Ca, huynh định đi tìm Lục đại phu ra mặt sao?"

Đoàn Tiểu Yến phấn khởi, nắm tay hăm hở: "Đưa ta đi với, Lục Y Quan đã bào chế bao nhiêu thuốc cho ta, ta cũng là người biết ơn báo đáp!"

Bùi Vân Ánh không để ý tới cậu, đang định bước đi thì như chợt nghĩ đến điều gì, hắn dừng lại.

Một lát sau, hắn đặt thanh đao bạc xuống, ngồi lại vào ghế.

"Ơ?" Đoàn Tiểu Yến khó hiểu, "Sao lại không đi nữa?"

Bùi Vân Ánh không nói, hồi lâu mới cất lời: "Đệ cũng đừng đi."

Lục Đồng làm việc xưa nay đều có chủ kiến, việc này có lẽ nàng đã tính toán từ trước.

Khi chưa rõ nàng đang toan tính điều gì, hành động tùy tiện chỉ e làm hỏng kế hoạch.

Ngón tay vuốt ve vỏ đao, hoa văn trên đó lạnh lẽo, sắc nét, phản chiếu đôi mắt khẽ cụp xuống của anh.

Thôi chờ gặp nàng rồi tính.

Loading...