ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 191: Hồi phục 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:30:05
Lượt xem: 10
Thích Ngọc Đài sau khi tỉnh lại nói rằng mình cãi nhau với người trong lâu, lỡ tay làm đổ giá nến gây cháy. Nhưng sau đó lại không tìm thấy người đó, xung quanh cũng không ai từng thấy. Ngay cả hai ca kỹ đánh đàn trong phòng mà hắn nhắc đến cũng không có ai biết.
Ca kỹ là giả, cãi nhau là giả, bức tranh họa mi chảy m.á.u cũng là giả.
Tất cả như thể trong cơn mê do dùng quá liều tán dược, Thích Ngọc Đài lơ mơ đánh đổ giá đèn, vô tình gây ra hỏa hoạn.
Đám cháy tình cờ thiêu rụi lầu các thành tro tàn, lại tình cờ xóa sạch mọi chứng cứ, không để lộ chút sơ hở nào.
Mọi thứ trông quá hoàn hảo, đến mức khiến người ta sinh nghi.
Lão nhân khoanh tay đứng, nhìn khu vườn hoa trước mắt, ánh mắt lóe lên tia lạnh lẽo.
Quản gia suy nghĩ một chút: “Nhưng, lão gia, giờ công tử bệnh đã đỡ nhiều, có thể ra ngoài chưa?”
Kể từ khi Thích Ngọc Đài gặp chuyện, Thích Thanh lấy cớ bệnh không lên triều, bên ngoài lời đồn lan truyền khắp nơi—dù Thích gia quyền thế lớn đến đâu, cũng không thể bịt miệng toàn bộ dân chúng trên phố chợ Thịnh Kinh.
Phe Tam hoàng tử Nguyên Nghiêu càng mong chờ nắm lấy cơ hội này để giáng đòn.
Mọi người đều nghi ngờ đại Thích công tử gia nay đã ngớ ngẩn điên dại, chỉ có Thích Ngọc Đài tự mình xuất hiện trước mọi người, lời đồn mới có thể giải thích.
Đã hơn một tháng, nếu cứ lấy cớ Thích Ngọc Đài bị hỏa hoạn hoảng sợ mà không ra ngoài thì không thể chấp nhận được. Nay tình hình đã ổn định, đã đến lúc phá giải lời đồn.
“Cho nó uống thuốc thêm hai ngày.”
Thích Thanh bình thản nói: “Nếu không có gì khác thường, hai ngày sau đến Ti lễ phủ một chuyến.”
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Gió đêm mát lạnh.
Trong phủ Điện Soái kinh doanh, dưới ánh đèn xanh và cửa sổ gỗ, trên chiếc bàn dài chất đầy công văn.
Một chàng trai trẻ ngồi trước bàn, đầu ngón tay xoay tròn một chiếc nhẫn bạc đã xám đen, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn, không nói một lời.
Đối diện, Tiêu Trục Phong liếc nhìn anh: “Nhìn cả buổi tối rồi, có phát hiện ra điều gì khác không?”
Bùi Vân Ánh không trả lời.
“Chẳng phải chỉ là mất đi cái danh vị hôn phu thôi sao,” Tiêu Trục Phong cười nhạt, “cần gì phải bày ra vẻ mặt lạnh lùng cho cả phủ Điện Soái xem như vậy?”
Bùi Vân Ánh hơi cau mày: “Ngươi không thể yên lặng một chút sao?”
Tiêu Trục Phong nhún vai.
Ban ngày, Đoàn Tiểu Yến có ghé qua phủ Điện Soái, trước khi đến phiên trực trong cung đã nói chuyện với Bùi Vân Ánh, vừa hay Tiêu Trục Phong đi ngang qua cửa, nghe được một bí mật.
Vị hôn phu thần bí, xuất quỷ nhập thần, thân phận cao quý, duyên phận tiền kiếp của Lục Đồng đã được tìm thấy. Hóa ra chính là Kỷ công tử Tuân của phủ Đại học sĩ Kỷ.
Tiêu Trục Phong thoáng hiểu ra.
Khó trách Lục Đồng đang yên lành toạ quán ở phố Tây lại đột nhiên tham gia kỳ thi xuân để vào Y Quan Viện. Một phần vì muốn trả thù nhà họ Thích, phần khác chắc hẳn là để tiếp cận Kỷ Tuân.
Nàng đã cẩn thận sửa lại miếng ngọc trắng của Kỷ Tuân, không lâu nó sau lại được treo lên bên hông hắn, điều này có nghĩa cả hai đều biết duyên phận trong quá khứ.
Chỉ là...
Miếng ngọc trắng mà Bùi Vân Ánh bỏ tiền lớn để sửa chữa lại treo trên người đàn ông khác…
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Đổi lại là bất kỳ ai, trong lòng lúc này e rằng cũng chẳng dễ chịu gì.
Tiêu Trục Phong lắc đầu, cúi xuống tiếp tục xem quân sách.
Bùi Vân Ánh cúi mắt nhìn chiếc nhẫn, gương mặt tuấn mỹ như phủ một tầng sương lạnh.
Ban ngày Lục Đồng vội vã, tất bật trong kho y dược, đến mức rất nhiều vấn đề vẫn chưa kịp giải thích.
“Ta và Kỷ y quan từng quen biết nhau ở Tô Nam, lúc đó có một chút duyên phận.”
Lúc ấy, Lục Đồng đã nói như vậy.
Một người ở Thịnh Kinh như Kỷ Tuân sao lại có thể quen biết Lục Đồng ở Tô Nam? Duyên phận này rốt cuộc là duyên phận gì? Kỷ Tuân quen biết nàng từ bao giờ, sớm hơn cả hắn sao? Vì sao chiếc nhẫn của hắn và miếng ngọc của Kỷ Tuân lại đặt cùng một chỗ? Đại Lương lớn như vậy, sao người có duyên phận với nàng lại nhiều như thế?
Vị hôn phu trong miệng Lục Đồng rốt cuộc là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-191-hoi-phuc-2.html.]
Hắn nhớ lại ban ngày lúc cùng Đoàn Tiểu Yến đến phòng bào chế trong Y Quan Viện, khi đó Kỷ Tuân ngồi trong phòng, bầu không khí giữa hai người có chút kỳ lạ. Nhắc mới nhớ, mỗi lần Lục Đồng đối mặt với Kỷ Tuân dường như đều khác biệt với thường ngày. Giống như lần trước bị Kỷ Tuân trách mắng trước cửa Y Quan Viện, nàng luôn miệng lanh lợi mà lại cứng họng, cảm xúc hiếm thấychùng xuống.
Bùi Vân Ánh lạnh lùng cầm lấy chén trà trên bàn uống một ngụm, lập tức nhíu mày: “Sao lại đắng thế này?”
Tiêu Trục Phong kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi bị mất vị giác rồi sao? Đây là nước ngọt.”
Gần đây, khẩu vị của Bùi Vân Ánh rất kỳ lạ, trà đắng trong phủ dần được thay bằng các loại nước pha mật ong vừa ngọt vừa thanh, vậy mà hắn lại còn nói đắng?
Không phải đầu óc có vấn đề thì chắc chắn là lưỡi có vấn đề.
Chàng trai trẻ không biểu cảm, đặt chén trà xuống bàn, bỗng nhiên đứng dậy.
“Ngươi định làm gì?”
“Trong phòng ngột ngạt quá, ra ngoài đi dạo.” Bùi Vân Ánh nói, đồng thời cất chiếc nhẫn bạc vào ngực, vừa ngẩng lên thì Thanh Phong đã đẩy cửa bước vào.
“Đại nhân. Bên Xu Mật Viện truyền tin, Nghiêm Đại nhân muốn mời ngài qua một chuyến.”
Hắn khựng lại, cau mày.
Một lát sau, không nói gì, anh cầm lấy con d.a.o bạc trên bàn: “Thôi, đi.”
...
Đêm yên tĩnh không mây, trăng trắng như sương.
Lâm Đan Thanh vừa đi chẩn bệnh về đến ký túc viện, vừa bước vào đã thấy một giỏ thức ăn đầy điểm tâm trên bàn.
“Ô, để phần cho ta à?”
Lục Đồng gật đầu.
“Muội thật tốt,” nàng ngồi xuống bên bàn, rửa tay qua loa rồi nhặt một miếng nhét vào miệng, nhai mấy cái, mắt sáng lên, “Ngon quá, còn ngon hơn cả chỗ ta và muội mua ở quan hẻm mấy ngày trước! Lục muội muội, muội mua ở đâu thế?”
“Không biết.” Lục Đồng đáp: “Được bạn tặng.”
“Bạn muội biết chọn ghê.” Lâm Đan Thanh khen, “Lần sau nhờ hắn tặng nhiều một chút, không phải cho không đâu, ta trả bạc.”
Lục Đồng cười khẽ.
Trên bàn còn đặt một giỏ thức ăn hình chim hỉ thước, Lục Đồng chống cằm, chậm rãi lật qua quyển y tịch trước mặt, ánh mắt có phần lơ đễnh.
Ban ngày, Bùi Vân Ánh và Đoàn Tiểu Yến từng đến, vừa hay gặp Kỷ Tuân. Vốn không có gì, nhưng lại để họ nhìn thấy miếng ngọc trắng đeo bên hông Kỷ Tuân.
Với sự nhạy bén của Bùi Vân Ánh, e rằng rất nhanh sẽ đoán ra mối duyên giữa nàng và Kỷ Tuân trong quá khứ.
Thật ra nàng và Kỷ Tuân có quan hệ gì, có duyên phận ra sao, không liên quan gì đến hắn. Nhưng không hiểu vì sao, Lục Đồng luôn cảm thấy có chút bối rối, khi bận rộn thì không sao, nhưng khi đêm xuống, không thể không nghĩ đến chuyện này.
Có lẽ là vì miếng ngọc trắng được sửa bằng bạc của Bùi Vân Ánh.
Lấy bạc của người khác để tặng ân tình, luôn cảm thấy không thỏa đáng.
Trong đầu nghĩ vậy, nàng lật sang một trang khác, nghe thấy Lâm Đan Thanh ngồi trước bàn vừa uống trà vừa nói: “Nói mới nhớ, tối nay ta đi qua cửa phòng Viện sử, thấy trong phòng không sáng đèn.”
Động tác lật sách của Lục Đồng khựng lại.
Trước đây, trong một thời gian, thái độ của Thôi Mân bỗng trái ngược hoàn toàn, mỗi ngày đều ở Y Quan Viện đến khuya, thậm chí đèn trong phòng thuốc sáng cả đêm. Ai cũng đoán rằng bệnh của đại Thích công tử không khả quan nên ông mới bận rộn như vậy.
Không ngờ hôm nay lại khác.
“Viện sử tối nay không đến Y Quan Viện, chẳng lẽ bệnh của Thích Ngọc Đài đã khỏi rồi?” Lâm Đan Thanh hỏi.
“Có lẽ vậy,” Lục Đồng đáp: “Cũng đã lâu rồi.”
Lâm Đan Thanh gật đầu: “Cũng đúng.”
Nàng ăn hết miếng bánh hoa nhài cuối cùng, phủi sạch vụn bánh trên tay, đứng dậy đi rửa mặt, vừa đi vừa nói: “Dạo này trong phòng chẳng có động tĩnh gì, thật lạ. Thuốc diệt chuột đã đặt xuống rồi, ít nhất cũng phải thấy một cái xác, đằng này lại yên ắng như thế, chẳng lẽ lũ chuột trong Y Quan Viện thành tinh hết rồi, còn biết tự pha thuốc giải?”
Câu nói đùa của nàng khiến Lục Đồng cũng bật cười.
“Sao có thể?” Nàng gấp sách lại, “Đã uống thuốc thì cứ kiên nhẫn đợi đi.”
“Rồi chúng... sẽ đau bụng thôi.”