Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 189: Thuốc chuột 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:25:39
Lượt xem: 8

Lục Đồng rời khỏi tĩnh thất của Thôi Mân, băng qua hành lang dài để trở về khu viện.

Trong viện nhỏ, những khóm trúc xanh và hoa đào đỏ rực rỡ che khuất, dù là ngày hè nóng bức nhưng gió thổi vẫn rất mát mẻ.

Khi nàng vừa đẩy cửa bước vào phòng, đã thấy Lâm Đan Thanh đứng trên bàn, tay cầm một cây gậy tre phơi quần áo, quơ loạn xạ khắp nơi. Cả căn phòng trở nên lộn xộn.

Lục Đồng dừng bước, hỏi: "Tỷ đang làm gì vậy?"

Lâm Đan Thanh quay đầu nhìn nàng, chống cây gậy xuống đất: "Lục muội muội, muội về đúng lúc quá, trong phòng này có chuột!"

"Chuột?"

"Đúng vậy, sáng nay ta vừa thấy một con chuột to chạy ngang qua gầm giường," nàng làm động tác minh họa, "to bằng một con mèo con! Hơn nữa còn phát hiện ra một cái hang chuột dưới tường."

"Mấy hôm trước ta đã nói với muội rồi, trong sảnh đường có chuột, hôm nay nó lại mò đến phòng chúng ta! Dưới gầm giường quét được cả đống vỏ hạt dưa, bẩn c.h.ế.t đi được! Hôm nay ta nhất định phải bắt cho bằng được con chuột c.h.ế.t tiệt này!"

Lục Đồng bước vào phòng, cúi xuống dựng lại chiếc ghế bị lật dưới đất, nói: "Hà tất phải làm lớn chuyện như vậy, làm chút thuốc chuột là được rồi."

Lâm Đan Thanh ngạc nhiên: "Gì cơ?"

"Chuột trong cống rãnh khó mà bắt được, cần gì phải tự làm bẩn tay mình. Chi bằng làm một ít thuốc chuột trộn vào mồi."

"Không sợ nó ăn trộm, chỉ sợ nó không ăn trộm."

Lâm Đan Thanh ngẩn người một lúc, rồi vỗ tay: "Muội nói đúng!"

"Mọi người đều nói chuột rất tinh khôn, muốn bắt nó cũng không dễ, đúng là dùng thuốc chuột thì tiện hơn." Nàng nhảy xuống bàn, dựng cây gậy vào góc tường, "Ta đi làm thuốc ngay, hôm nay nhất định phải g.i.ế.c c.h.ế.t con chuột đáng ghét này."

Trong phòng của Y Quan Viện không có đá lạnh, không mát mẻ như tĩnh thất của Thôi Mân. Lục Đồng ngồi xuống trước cửa sổ, chống tay lên trán, trông có vẻ mệt mỏi.

Lâm Đan Thanh nhìn nàng một cái, nói: "Phòng nóng nhỉ, muội nghỉ ngơi chút đi, uống chút nước."

Lục Đồng khẽ "ừ" một tiếng.

Lâm Đan Thanh lao ra ngoài như bay, căn phòng lại trở về yên tĩnh.

Khuôn mặt của Lục Đồng vẫn vùi trong lòng bàn tay.

Một lúc sau, tiếng cười khẽ tràn ra từ kẽ tay.

Như thể gặp phải chuyện gì đó cực kỳ thú vị, nàng cười đến nỗi vai rung lên.

Cười thật lâu, nàng mới ngẩng đầu lên.

Trong đôi mắt vẫn còn vương ý cười, ánh nhìn của nàng sáng rực khiến người khác phải kinh ngạc.

Hóa ra, ngay cả những con chuột thông minh, khi làm điều ngớ ngẩn cũng trở nên buồn cười.

Nàng vốn còn đang đau đầu không biết làm cách nào để tiếp cận con chuột chuyên ăn trộm này, không ngờ nó lại tự dâng đến tận cửa.

Thật là...

Quá tốt rồi.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Chiều tối, gió bắt đầu thổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-189-thuoc-chuot-2.html.]

Trong viện, từng khóm hoa hồng leo nở rộ, hoa nở thành từng chùm lớn, người làm vườn đang cắt tỉa các bụi cây.

Bùi Vân Thục ôm Bảo Châu, đang ngồi trong viện hóng mát.

Khi Bùi Vân Ánh bước tới, nghe thấy Phương Tư trước vườn hoa đang căn dặn người làm vườn: "Phải dọn dẹp sạch lớp bùn dưới gốc cây, mấy ngày trước trong phủ có chuột đấy."

Hắn mỉm cười: "Sao lại có chuột được?"

Bùi Vân Thục thấy hắn đến, cũng vui vẻ, chỉ nói: "Trời nóng mà, vài hôm trước đúng là có chuột, nhưng Quỳnh Ảnh đã kiếm được một con mèo hoa về nuôi, mấy ngày nay cũng đỡ nhiều rồi."

Bùi Vân Ánh gật đầu, ôm lấy Bảo Châu. Bảo Châu giờ đã biết nhận người, thấy hắn tới, cười khúc khích, giơ tay ôm lấy cổ hắn.

Bùi Vân Thục hỏi: "Ăn cơm chưa?" Nàng ra hiệu cho Quỳnh Ảnh mang chút bánh ngọt đến cho hắn, vừa quạt vừa nói: "Thay ca xong, về nhà lại không ăn uống tử tế đúng không? Ta thấy đệ lại gầy đi rồi."

Bùi Vân Ánh thản nhiên đáp: "Lời này mà truyền đến hoàng thành, người ta lại tưởng tỷ tỷ đang trách cứ Điện Tiền Ti không cho ăn đủ cơm."

Bùi Vân Thục lườm hắn một cái. Khi thấy Phương Tư bưng đến một bát chè hoa mộc và một đĩa bánh đỏ Quý Phi đặt trước mặt Bùi Vân Ánh, nàng lại bật cười: "Nhưng phải nói, đầu bếp làm bánh ngọt lần này đệ tìm được đúng là không tệ."

Mấy ngày trước, Bùi Vân Ánh đã mời một đầu bếp làm bánh ngọt về phủ.

Vị đầu bếp này trước kia làm ở quán Thực Đỉnh Hiên trên phố Thanh Hà. Bùi Vân Thục vốn không thích ăn đồ ngọt, cho rằng không cần phải tốn tiền mời về. Nhưng Bùi Vân Ánh nói, sau này Bảo Châu lớn lên, con gái thường thích ăn đồ ngọt, nên giữ lại.

Mặc dù bản thân nàng không thích đồ ngọt, nhưng cũng phải thừa nhận rằng tay nghề của đầu bếp này thực sự rất cao.

Nàng nói: "Đệ thường xuyên ra vào hoàng thành, có thời gian thì mang một giỏ bánh đến cho Lục đại phu đi. Lần trước nàng đến đây, ta thấy nàng rất thích đồ ngọt."

Bùi Vân Ánh chỉ cười, không nói đồng ý cũng không từ chối.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Thái độ này khiến Bùi Vân Thục không khỏi bực mình, nàng đập nhẹ vào hắn một cái: "Đừng tưởng ta không biết. Chuyện ở Hoàng Mao Cương trước kia, lời đồn đã lan đến tai ta rồi. Nói thật đi, đệ và Lục đại phu rốt cuộc là quan hệ gì?"

Bùi Vân Ánh chỉ cầm dải lụa trong tay trêu đùa Bảo Châu, cười đáp: "Là bạn."

"Ít lời mập mờ đi." Bùi Vân Thục lườm hắn, nói: "Đệ là người thế nào ta còn không biết sao? Trong chuyện này rõ ràng là có vấn đề. Làm gì có kiểu bạn bè như vậy?"

Hắn thở dài, giọng điệu bất đắc dĩ: "Mối quan hệ rõ ràng là đang trong sạch, bị tỷ tỷ nói thành mờ ám như thế."

"Vô liêm sỉ này!" Bùi Vân Thục giả vờ đánh hắn, nhưng hắn ôm lấy Bảo Châu, xoay người né tránh.

"Ta không muốn nói chuyện với đệ nữa," nàng chỉ vào hắn, nói: "Tháng sau, ngày mồng bảy là sinh nhật ta. Không cần biết đệ làm thế nào, ngươi phải mời Lục đại phu đến cho ta."

"Tỷ tỷ," Bùi Vân Ánh nhíu mày, "Mồng bảy là lễ Thất Tịch."

"Ta tất nhiên biết đó là Thất Tịch!" Bùi Vân Thục nâng bát chè hoa mộc uống một ngụm, giọng hận không thể dạy bảo nổi: "Đệ thì hiểu cái gì chứ?"

Ngày Thất Tịch, đôi lứa yêu nhau sẽ hẹn hò.

Đệ đệ nhà mình cứ cứng đầu không chịu thừa nhận, nhưng trong hoàng thành đầy những thanh niên tràn đầy sức sống, cạnh tranh thực sự không ít.

Mặc dù Bùi Vân Ánh trông cũng khá, nhưng phụ nữ mạnh mẽ đến đâu cũng thường khó cưỡng lại những người đàn ông kiên trì theo đuổi.

Huống chi, Lục Đồng còn có một vị hôn phu.

Nàng chỉ muốn giúp đệ đệ cố gắng thêm một chút.

Thật đúng là khiến người ta sốt ruột!

"Ngốc thật."

Nàng lắc đầu, nhìn người thanh niên đang nâng Bảo Châu trên giàn hoa cười đùa, thở dài một tiếng nặng nề.

Loading...