ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 186: Tương ngộ 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:25:25
Lượt xem: 6
Một đêm mưa to, nước sông suối bắt đầu dâng lên.
Hoa dại trong thành bị gió mưa xô ngã tan tác, sáng hôm sau mưa tạnh, trời quang, không khí buổi sớm mát lạnh.
Phố Thanh Hà ở phía nam thành, nơi náo nhiệt suốt đêm qua, vào ban ngày bỗng trở nên yên ắng. Trời vẫn còn sớm, con phố nhỏ lặng lẽ, tại một quán trà phía đông chợ đất, cánh cửa gỗ “két” một tiếng khẽ mở, một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi bước ra.
Thiếu niên vận áo gấm màu xanh lục, cổ tròn, dáng vẻ nhẹ nhàng, khuôn mặt và ánh mắt tự tại, trông như một cây liễu non đầy sức sống. Trong tay cậu cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn, bước tới bên con ngựa đỏ buộc trước cửa.
Đoàn Tiểu Yến đến để lấy lại miếng bạch ngọc.
Hôm trước, trên Hoàng Mao Cương, khi Lục Đồng bị chó dữ của Thích Ngọc Đài đuổi cắn, hòm y cụ của nàng vô tình rơi xuống và bị Chỉ Tử nhặt được.
Vốn dĩ đây cũng xem như lập công, nhưng con ch.ó ngốc kia quá kích động, miệng không cắn chặt, làm rơi hòm y cụ, khiến một miếng bạch ngọc bên trong bị vỡ.
Miếng ngọc trắng này chất ngọc mịn màng, hoa văn tinh xảo, nhìn qua đã biết giá trị không nhỏ, hơn nữa còn được Lục Đồng cất trong hòm y cụ, chứng tỏ nó là vật quý giá.
Thế nhưng, trên viên ngọc hoàn mỹ giờ đây xuất hiện một vết nứt mới, trông chói mắt.
Vấn đề là—
Viên ngọc này là bị Chỉ Tử làm rơi vỡ, hay là do con ch.ó dữ nhà họ Thích?
Người của Điện Tiền Ti nhìn đi nhìn lại cũng không thể phân định được.
Huống hồ, một trong hai “hung thủ” là con ch.ó dữ đã chết, không cách nào đối chứng.
Vụ này, chỉ có Điện Tiền Ti tự mình gánh vác.
Vì vậy, Bùi Vân Ánh bảo Đoàn Tiểu Yến mang miếng ngọc đó đến xưởng thủ công trên phố Thanh Hà, nhờ Lỗ sư phụ sửa lại.
Lỗ sư phụ nổi tiếng với kỹ nghệ xuất chúng, có thể phục chế đồ sứ và thủy tinh vỡ đến mức nhìn không ra dấu vết. Tuy nhiên, thời gian hoàn thành lâu, giá cả lại cao, mà còn phải xếp hàng.
Có lúc vào mùa cao điểm, xếp hàng nửa năm cũng là chuyện thường.
Nhưng vì Bùi Vân Ánh từng có giao tình với Lỗ sư phụ, nên không cần xếp hàng. Tuy vậy, tiền bạc không được bớt một xu. Đoàn Tiểu Yến cảm thấy số bạc mà Bùi Vân Ánh trả thậm chí còn đủ để mua một miếng ngọc mới cho Lục Đồng, tại sao không trực tiếp tặng một miếng ngọc mới? Dù sao miếng ngọc cũ, dù sửa lại nhìn không ra vết, nhưng vẫn từng bị vỡ.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Bảo đệ đi thì đệ cứ đi đi.". Đại nhân của cậu đáp lại như thế.
Thậm chí giọng nói còn mang theo chút không kiên nhẫn.
Đoàn Tiểu Yến đành thôi.
Cậu cất hộp gỗ vào người, lên ngựa phi thẳng tới cổng Y Quan Viện. Sau khi xuống ngựa, cậu báo một tiếng với một tiểu đồng ở cổng, rồi tự mình đi vào trong.
Ban ngày, các y quan đều rất bận rộn, người trực thì trực, người kiểm tra sổ sách thì kiểm tra sổ sách. Đoàn Tiểu Yến có vẻ ngoài dễ mến, miệng lưỡi ngọt ngào, lại là người của Điện Tiền Ti, đi qua đâu cũng gọi “ca ca tỷ tỷ”, khiến các y quan ai nấy đều chào hỏi thân thiện.
Đây là lần đầu tiên cậu đến Y Quan Viện, đường đi không quen thuộc, liền hỏi một lão y quan. Nghe nói Lục Đồng sáng sớm đã đến phòng chế thuốc, cậu liền đi về hướng khu rừng nhỏ mà lão chỉ.
Buổi sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tán cây, lấp lánh như vàng trôi nổi. Đoàn Tiểu Yến nheo mắt nhìn, chợt nhớ ra gì đó, vội rút chiếc hộp tử đàn trong n.g.ự.c ra.
Khi sáng đi đến phố Thanh Hà, trời còn quá sớm, xưởng thủ công lại hơi tối, cậu chỉ nhìn qua loa, không biết lão Lỗ có thật sự sửa lại hoàn hảo, không chê vào đâu được hay không. Giờ trời đã sáng rõ, đúng lúc kiểm tra kỹ dưới ánh mặt trời, nếu phát hiện ra lỗi gì…tất nhiên phải đòi lại tiền,
Đoàn Tiểu Yến mở hộp. Bên trong lót lớp nhung đỏ thẫm, viên ngọc tròn trắng phát sáng rực rỡ.
Cậu đứng lại, cầm viên ngọc đưa lên trên đầu, để nó đối diện với ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá, ngẩng lên soi kỹ.
Viên ngọc trong sáng, hoa văn ẩn sĩ đánh đàn sống động như thật. Nhìn kỹ, cả viên ngọc hoàn mỹ, không tìm thấy chút tì vết nào.
Đoàn Tiểu Yến dụi mắt, soi đi soi lại, vẫn không nhận ra vết nứt cũ nằm ở đâu. Cậu không nhịn được, lẩm bẩm: “Thật sự hoàn hảo không tì vết sao?”
Cậu đang tập trung nhìn, không để ý có người đi đến từ phía sau. Người đó nhìn thấy viên ngọc trong tay cậu thì ánh mắt lập tức sững lại.
“Ngươi…”
Đoàn Tiểu Yến lúc này mới phát hiện có người. Cậu quay đầu lại, thấy trước mặt là một nam tử trẻ tuổi mặc áo y quan, dáng người tuấn tú, khuôn mặt có vài nét quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-186-tuong-ngo-1.html.]
“Kỷ… Kỷ y quan.”
Mất một lúc lâu, cậu mới nhớ ra người này là ai.
Con trai của học sĩ Kỷ đại nhân, một thiên tài y thuật được mọi người tán dương.
Đoàn Tiểu Yến không quen thân với vị công tử nhà họ Kỷ này, chỉ chào hỏi qua loa rồi nhường đường để đối phương đi trước.
Thế nhưng, Kỷ Tuân lại không rời đi.
Ánh mắt hắn chăm chú dừng lại trên viên ngọc trong tay Đoàn Tiểu Yến, vẻ mặt có chút khác thường:
“Công tử, có thể cho ta xem viên ngọc trong tay cậu một chút không?”
Đoàn Tiểu Yến ngẩn người, sau đó gãi đầu, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, Kỷ y quan, viên ngọc này không phải của ta, mà là của Lục y quan trong viện. Đây là đồ của người khác, ta không phải chủ nhân, không tiện tùy ý đưa cho người khác xem. Nếu ngài muốn xem, hãy trực tiếp tìm Lục y quan đi.”
Nói xong, cậu chắp tay cúi chào Kỷ Tuân, bỏ viên ngọc vào hộp gỗ rồi tiếp tục đi về phía trước.
Vừa đi, cậu vừa nghĩ thầm: mặc dù viên ngọc này có vẻ giá trị, nhưng Kỷ Tuân dù sao cũng là công tử nhà quyền quý, sao lại có dáng vẻ như chưa từng thấy ngọc quý bao giờ vậy?
Thật kỳ lạ.
Khi đến phòng chế thuốc, cả dãy nhà đều vắng vẻ, chỉ có căn phòng cuối cùng có tiếng động, Đoàn Tiểu Yến men theo âm thanh đi tới. Qua cửa sổ, cậu thấy Lục Đồng đang bận rộn trước lò thuốc, bèn gõ nhẹ cửa sổ.
Lục Đồng ngẩng đầu, thấy là cậu thì hơi ngạc nhiên, liền đặt chiếc quạt lá cọ xuống, bước ra cửa hỏi: “Đoàn công tử sao lại tới đây?”
Đoàn Tiểu Yến lấy hộp gỗ từ trong n.g.ự.c ra đưa cho nàng, cười híp mắt nói: “Hôm trước con ch.ó nhà họ Thích làm vỡ ngọc bội của Lục y quan, đại nhân nhà ta tìm một thợ thủ công để sửa lại. Hôm qua nghe nói sửa xong, ta đã kiểm tra kỹ, không thấy một chút vết nứt nào. Tuy thời gian sửa hơi lâu, nhưng cũng xứng đáng, đúng không?”
Lục Đồng cúi đầu nhìn hộp gỗ trong tay.
Từ khi cuộc vây săn ở Hoàng Mao Cương kết thúc đã lâu, nàng bận rộn với vụ đại hoả ở Phong Nhạc Lâu, gần như quên mất món đồ này.
Không ngờ lại được trả về lúc này.
Đoàn Tiểu Yến thấy nàng nhận hộp gỗ, trong lòng yên tâm, nói thêm: “Đồ đã giao xong, vậy ta đi trước đây.”
Đi được hai bước, cậu quay lại, ghé sát vào tai Lục Đồng, nói nhỏ: “Dạo này đại nhân bận việc, không ở phủ Điện Soái thường xuyên. Nếu Lục y quan gặp chuyện khó xử, hoặc bị ai trong viện bắt nạt, cứ đến phủ Điện Soái tìm ta nhé.”
"Chút việc nhỏ ta vẫn có thể làm được."
Lục Đồng khẽ gật đầu: “Đa tạ.”
“Không cần khách sáo,” Đoàn Tiểu Yến xua tay, “Lục y quan là bạn của đại nhân, tức là bạn của phủ Điện Soái. Giúp đỡ ngài là điều nên làm. Mau vào nhà đi, bên ngoài nắng gắt, cẩn thận say nắng.”
Nói xong, cậu vui vẻ rời đi.
Đợi đến khi không còn thấy bóng dáng của Đoàn Tiểu Yến ngoài cửa, Lục Đồng mới quay lại phòng.
Nàng đặt hộp gỗ lên bàn, suy nghĩ một chút, rồi mở hộp ra.
Viên ngọc trắng nằm yên bên trong, chạm vào mát lạnh. Ngọc bội tròn trịa, không hề có dấu vết bị vỡ, khiến Lục Đồng bất ngờ.
Có vẻ như thợ thủ công mà Bùi Vân Ánh tìm rất khéo tay, có thể sửa món đồ này trở lại trạng thái hoàn hảo như trước. Không biết đã tốn bao nhiêu bạc.
Nàng cúi nhìn viên ngọc một lúc, đang định cất lại thì bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa.
Cửa phòng chế thuốc vốn không khóa, chỉ khép hờ. Bình thường giờ này, ngoại trừ Lâm Đan Thanh, sẽ không có ai đến.
Lục Đồng đặt hộp gỗ xuống, quay người định hỏi, thì cửa đã bị đẩy mở từ bên ngoài.
Người đàn ông đứng ở cửa, dáng người cao ráo, thanh lịch, khí chất như hoa lan ngọc thụ.
“Kỷ y quan?”
Nhìn rõ người đến, Lục Đồng ngạc nhiên.