ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 182: Đại hoả 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:17:46
Lượt xem: 9
Phong Nhạc Lâu, tiếng tơ trúc rộn ràng náo nhiệt.
Phố Thanh Hà phía nam thành, đất đai quý giá, một cửa hàng tốt có thể phải thuê với giá hàng nghìn lượng vàng mỗi năm, nhưng ở đầu ngõ Yên Chi thì giá rẻ hơn nhiều.
Chưởng quầy của Phong Nhạc Lâu tiết kiệm được tiền thuê mặt bằng, nhưng toàn bộ số bạc tiết kiệm được lại dồn vào xây dựng tòa lầu gỗ này.
Toàn bộ lầu đều làm từ gỗ, trên các xà ngang được chạm khắc tinh xảo hình ảnh của hai mươi tư tiết khí, đặc biệt mời hai mươi tư cô gái xinh đẹp về, mỗi người đặt tên theo một tiết khí. Khi màn đêm buông xuống, nhất là vào mùa hè, gió sông mát rượi, cửa sổ gỗ hé mở, bên trong rộn ràng tiếng cười đùa, tiếng chim oanh yến líu lo. Dưới lầu, gần sát bờ sông, có thuyền trà, thuyền tranh, chợ đêm đông đúc nhộn nhịp, đèn đuốc rực rỡ, cảnh tượng phồn hoa lộng lẫy.
Tuy nơi đây không giàu sang hoa lệ như phố Thanh Hà, nhưng lại có nét hồng trần phồn hoa của giới trung lưu.
Trong căn phòng nhỏ nhất trên tầng cao nhất của Phong Nhạc Lâu, có bảo đỉnh đốt trầm hương, tranh cổ treo tường. Hai ca kỹ quỳ gối một bên, cúi đầu khảy nhẹ cây d.a.o cầm. Bên cạnh đèn ngọc là màn gấm, dưới đất trải thảm xanh lam họa tiết mẫu đơn.
Tơ lụa mềm mại, hương thơm thoảng nhẹ, họa tiết hư ảo mong manh đến mức như khó giữ được. Mỹ nhân bước chân lên, giày thêu, váy la nhẹ nhàng, dường như từng bước chìm xuống tấm thảm.
Nhưng lúc này, trên tấm thảm thêu trong phòng không có mỹ nhân nào ca múa, chỉ có một nam tử áo quần xộc xệch đang nằm nghiêng dưới đất, đầu tựa vào chân giường. Trên sàn vương vãi đĩa bạc, bình ngọc và chén ly, tất cả đều phảng phất mùi hương kỳ lạ. Thần sắc người này mơ màng, y dựa người lên sàn, l.i.ế.m môi đầy thỏa mãn.
Người này chính là Thích Ngọc Đài, công tử phủ Thái Sư.
Hôm nay y đến Phong Nhạc Lâu để “khoái hoạt”.
Hàn thực tán là thứ thuốc cấm, vạn kim khó cầu. Thích Thanh đã phái người giám sát y, các chủ quán trên phố Thanh Hà hễ thấy y đều lập tức báo về phủ. Nếu đến nơi khác tiêu dao, thì y sẽ bị Thích Thanh cắt hết nguồn chu cấp, y cũng không thể đi đâu được.
May mắn thay, y có một muội muội hào phóng. Mấy ngày trước, Thích Hoa Doanh đã cho y một tờ ngân phiếu đủ để y “khoái hoạt” ở Phong Nhạc Lâu thêm vài lần.
Hôm nay, nhân lúc Thích Thanh vào cung chưa về, chiều tối, Thích Ngọc Đài đã đến Phong Nhạc Lâu, quen đường cũ đi thẳng tới gian “Kinh Trập” trong cùng.
Trên lầu có hai mươi tư gian phòng, dành riêng cho khách quý, cách bài trí sang trọng hơn hẳn. Căn “Kinh Trập” là phòng y luôn chọn mỗi khi đến.
Trên tường từng treo bức “Kinh Trập hiến xuân đồ”, vẽ một mỹ nhân đứng bên cửa sổ, cạnh đó là lò ngọc khói mờ, dương liễu xanh lay động, trông đầy chất thơ. Thích Ngọc Đài rất thích bức tranh này. Nhưng không biết từ bao giờ, bức tranh đã bị thay thế. Tranh mới vẽ cảnh mây sấm cuộn trào, tựa như mưa xuân sắp đến, trong đám mây có rồng rắn uốn lượn, mang theo vẻ lạnh lùng khác xa nét dịu dàng trước đó.
Thích Ngọc Đài trong cơn mơ màng, nhìn thấy bức tranh, liền chỉ vào tranh hỏi: “Thay bức tranh này bao giờ vậy?”
Tiếng đàn trong phòng đột nhiên ngừng lại, ca kỹ cúi đầu đáp: “Bẩm công tử, hai tháng trước có khách đến dùng bữa tại phòng này, không cẩn thận làm đổ rượu, làm hỏng tranh, nên phải thay bằng bức khác.”
Hai tháng trước…
Thích Ngọc Đài bừng tỉnh. Đã hai tháng nay y không đến Phong Nhạc Lâu, bảo sao lại không biết việc thay tranh.
Thực ra, đã lâu rồi y không đến Phong Nhạc Lâu.
Kể từ sau vụ án cống viện, vụ việc tự dưng lại kéo theo liên lụy đến cả Tường Đoạn Quan Thẩm Hình Viện Phạm Chính Liêm. Phụ thân của y sau khi biết chuyện trước đây y từng vô ý ức h.i.ế.p một người phụ nữ lương thiện tại Phong Nhạc Lâu, đã nhốt y ở nhà suốt một thời gian dài, đồng thời cắt đứt nguồn bạc. Ngoại trừ lần sinh nhật được đãi tiệc một cách quy củ ở Ngộ Tiên Lâu, y không còn cơ hội nào để ra ngoài “khoái hoạt” cho tử tế.
Thích Ngọc Đài không hiểu nổi, chẳng qua chỉ là một phu nhân nhà thương nhân, tại sao phụ thân lại để tâm đến như vậy. Nghe nói sau đó còn phái người đi điều tra quê quán của người phụ nữ ấy, cuối cùng cũng không tìm được gì – cả gia đình đó đã c.h.ế.t từ lâu.
Về phần Phạm Chính Liêm, Thích Ngọc Đài không có nhiều ấn tượng, nhưng với chuyện này, y cảm thấy ông ta xử lý khá ổn thỏa, nếu không đã kéo theo biết bao phiền phức sau này rồi.
Đáng tiếc, Phạm Chính Liêm đã chết. Chính vì cái c.h.ế.t của ông ta, những lời đồn đại cũng dần bị thay thế bởi các câu chuyện mới mẻ, không ai còn nhắc đến vị Tường Đoạn Quan đó nữa. Còn về vị phu nhân đã c.h.ế.t kia, từ lâu đã bị mọi người quên lãng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-182-dai-hoa-1.html.]
Người phụ nữ ấy, dung mạo thế nào, y vốn dĩ đã không nhớ rõ. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh trên tường bị thay đổi, những ký ức mơ hồ bỗng nhiên trở nên rõ nét hơn một chút.
Y nhớ rất rõ hôm đó, cũng là trong căn phòng này. Đèn ngọc treo, thảm lông cừu, mọi thứ đều giống hệt như hiện tại. Trong cơn mê man, y thấy rõ gương mặt của người phụ nữ ấy. Đó là một gương mặt thanh tú trắng trẻo, rất xinh đẹp, nhưng đôi mắt đầy hoảng sợ. Nàng đã đá, đánh y, nhưng chút sức lực đó chẳng đáng kể trước một người đàn ông trưởng thành. Y đè nàng xuống giường, ép nàng phải nhìn bức tranh “Mỹ nhân thưởng xuân” treo trên tường.
Trên bức tranh, mỹ nhân lặng lẽ rơi lệ, đôi mày nhíu chặt.
Dưới thân y, người phụ nữ ấy gào khóc, nước mắt rơi như chuỗi ngọc đứt dây.
Trong cơn kích động, y không thể phân biệt được đâu là tranh, đâu là hiện thực. Y cảm giác như mình đã kéo mỹ nhân trong tranh ra ngoài, bắt nàng chịu đủ mọi đau đớn, cho đến khi nàng biến thành một bức tranh c.h.ế.t lặng màu trắng.
Cho đến khi đối phương ngừng giãy giụa, trong phòng chỉ còn tiếng thở yếu ớt. Trên tranh, mỹ nhân cúi đầu, ánh mắt bi thương nhìn mọi thứ, ngoài trời, mưa bụi lất phất như sợi tơ.
Một tiếng hét hoảng hốt vang lên, bên ngoài vang rền tiếng sấm nhẹ, Thích Ngọc Đài bừng tỉnh. Trước mắt y, chiếc cốc ngọc bị lật đổ, rượu tràn ra lênh láng trên mặt bàn. Mùi hương rượu khiến đầu óc y tỉnh táo hơn một chút.
“Không đúng!” Y nhíu mày. “Phòng này sao lại có người khác?”
Căn phòng “Kinh Trập” vốn được Phong Nhạc Lâu chuẩn bị riêng cho y.
Mỗi lần đến đây, y đều vung tiền rất thoải mái, đôi khi còn tiết lộ chút ít về gia thế hiển hách của mình. chưởng quầy Phong Nhạc Lâu không dám lơ là y, hoặc cũng có thể họ đã biết thân phận thật sự của y nhưng lại chọn không nói ra.
Phòng này vốn không ai được vào, đây cũng là lý do Thích Ngọc Đài yên tâm dùng thuốc tại đây. Dù sao thì khi đến đây, y cũng không dám kinh động đến vệ sĩ trong phủ, chỉ mang theo một tên chạy vặt. Nếu trong lúc y dùng thuốc mà có người ngoài xông vào, thật sự rất phiền phức. Trước đây, chính người phụ nữ kia đã xông vào như thế, may mà thân phận của nàng thấp kém, nên không gây ra chuyện lớn.
Chắc chắn là vì y đã lâu không đến, chưởng quầy Phong Nhạc Lâu muốn kiếm thêm bạc, nên mới cho người khác sử dụng phòng này.
Thích Ngọc Đài tức giận, vung tay tát mạnh vào mặt người đứng bên cạnh: “Đồ vô dụng, dám không nghe lời!”
Bên cạnh y là một mỹ nhân đang nằm yếu ớt trên giường, áo quần xộc xệch, tóc đen rối bù xõa trên vai. Trên người nàng đầy những vết bầm tím, mặt mũi sưng tấy, trông thật thảm thương.
Sau khi dùng Hàn thực tán, Thích Ngọc Đài luôn hưng phấn một cách kỳ lạ, càng có dục vọng làm người khác đau khổ. Y sẽ không dừng lại cho đến khi hành hạ đối phương đến mức không còn một mảnh da nguyên vẹn. Trong cơn đầu óc mơ màng, y không còn chút thương hoa tiếc ngọc nào, bất kể đối phương dịu dàng đến đâu, trong mắt y cũng chỉ là công cụ để giải tỏa dục vọng, dùng xong là bỏ.
Có lẽ do cơn tức giận vừa rồi, cảm giác nóng rực trong cơ thể lại bùng lên. Thích Ngọc Đài thấy toàn thân như đang sôi sục. Y đưa chân đá nhẹ vào người mỹ nhân nằm trên giường như xác không hồn: “Đi lấy cho gia một bình Bích Quang.”
“Bích Quang” là loại rượu nổi tiếng của Phong Nhạc Lâu, có màu xanh biếc tựa ngọc bích, hương thơm đậm đà. Dùng Bích Quang cùng Hàn thực tán, sẽ khiến người ta như bước trên mây, lâng lâng như tiên. Đây là loại rượu mà Thích Ngọc Đài thích nhất.
Mỹ nhân run rẩy gượng đứng dậy, vội vàng chỉnh lại áo quần, lau qua nước mắt trên mặt rồi lảo đảo bước ra ngoài. Thích Ngọc Đài vẫn dựa vào giường, cầm lấy chút rượu còn sót lại, uống một hơi cạn sạch, thoải mái thở dài.
Nghĩ cũng lạ, trước đây dù dùng Hàn thực tán, hắn vẫn còn tự kiềm chế được. Ví dụ như lần bị phụ thân nhốt ở nhà nửa năm, y cũng nhịn được. Nhưng gần đây lại không như vậy, cảm giác này giống như một cơn nghiện, càng ngày càng khó dứt.
Nghĩ kỹ, lần trước y dùng Hàn thực tán mới chỉ là nửa tháng trước, vậy mà giờ lại không nhịn nổi nữa. Thuốc lần này có gì đó hơi khác, cảm giác kích thích hơn trước, khiến y mê mẩn, khó lòng dứt ra.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Cơn mơ màng lại ập đến. Thích Ngọc Đài lim dim mắt, chuẩn bị với tay lấy nốt bình Bích Quang cuối cùng trên bàn thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
“Cũng nhanh đấy.” Y hừ nhẹ, với tay lấy ly rượu.
“Kẹt——” Cửa bị đẩy mở.
Nhưng người bước vào không phải mỹ nhân mang rượu.
Thích Ngọc Đài sững người.