ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 179: Uy hiếp 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:11:36
Lượt xem: 12
Rời khỏi phủ đệ của Nghiêm Tự, suốt dọc đường, Bùi Vân Ánh trông có vẻ rất trầm lặng.
Không rõ là vì bị đoạn trích luật lệ mà Lục Đồng nhắc đến làm cho kinh ngạc, hay vì Nghiêm Tự thật sự vội vàng quay lại mật thất để thẩm vấn người bị thương chỉ có thể tỉnh táo trong khoảng một canh giờ nữa. Dù lý do là gì, vị Xu Mật Sử này không hề cố tình gây khó dễ cho hai người họ, chỉ đối đáp vài câu với Bùi Vân Ánh rồi để họ rời đi.
Đường về thông thoáng, cánh cổng Hữu Dịch Môn dần khuất xa. Khi bước đến hành lang, Bùi Vân Ánh mới dừng lại.
Lục Đồng quay sang nhìn hắn.
Hắn quan sát nàng một lúc, rồi hỏi: "Nàng có sao không?"
"Không sao cả," Lục Đồng đáp: "Chỉ là đến mật thất chữa trị cho người bị thương, sau đó ngài ấy mời ta ngồi uống trà, nhưng còn chưa kịp uống thì đã bị ngươi đập vỡ chén."
Nghĩ đến hành động đập chén của hắn trước mặt Nghiêm Tự vừa rồi, trong lòng Lục Đồng khẽ thở dài.
Thật sự là quá bốc đồng.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng, không nói gì.
Lục Đồng suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Thực ra chén trà đó không có độc."
Có lẽ lý do khiến hắn căng thẳng là nghi ngờ trong trà có gì bất thường.
Hắn ngắt lời nàng: "Nếu có thì sao?"
Không ngờ hắn lại chấp nhất với vấn đề này, Lục Đồng im lặng một lát rồi đáp: "Nếu có độc thì cũng không sao, chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta bách độc bất xâm."
Hắn im lặng trong chốc lát.
"Sau này, nếu có ai khả nghi tìm đến nàng, trước tiên hãy bảo người đến Điện Tiền Ti tìm ta. Nếu không gặp được ta thì tìm Tiêu Phó Sứ cũng được."
Lục Đồng ngẩn người, trong lòng thoáng dấy lên một cảm giác lạ lùng.
Lời này của Bùi Vân Ánh mang ý nghĩa đặc biệt. Hắn đã mấy lần ra mặt bảo vệ nàng, lại còn nghiêm túc như vậy. Chẳng lẽ là vì nghe quá nhiều tin đồn nên đ.â.m ra giả tình thật? Hay vì ân cứu mạng trong ngôi miếu hoang ở Tô Nam khi còn nhỏ mà giờ thái độ của hắn thay đổi?
Một mạng sống, đáng để hắn làm như vậy sao?
Huống hồ, suy cho cùng, đó cũng chưa hẳn là "Cứu mạng."
Thấy nàng không trả lời, Bùi Vân Ánh hỏi: "Nghe rõ chưa?"
Lục Đồng mím môi, trả lời lệch hướng: "Ngài rất kiêng dè vị Nghiêm đại nhân này sao?"
Tuy rằng vừa rồi Bùi Vân Ánh ở thư phòng của Nghiêm Tự tỏ ra ngông cuồng, như thể ngay lập tức có thể bổ đôi bàn làm việc của hắn, nhưng sau đó lại nghiêm túc dặn dò như thế này. Ngay cả khi đối mặt với Van Quận Vương hay nhà họ Thích trước kia, hắn cũng không nghiêm trọng đến vậy.
Người có thể trở thành đối thủ của Bùi Vân Ánh, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.
"Đúng, rất kiêng dè." Hắn nói với giọng không mấy vui vẻ, rồi như nghĩ đến điều gì, liếc nhìn Lục Đồng: "Nhưng gan nàng cũng lớn thật."
"Ngài muốn nói gì?"
"Lấy 'Hình Thống' ra để đe dọa Nghiêm Tự, nghĩ lại khắp kinh thành, e rằng chỉ có nàng dám làm thế."
Hắn khẽ cười: "Nàng có biết hắn là loại người thế nào không? Nàng không sợ hắn giận dữ, tìm cách trả thù sao?"
Lục Đồng bình thản đáp: "Điện Soái cũng biết ta thuộc làu 'Luật Đại Lương.' Nếu không lấy ra để dùng trong lúc này thì thật phí phạm, đúng không?"
"Vả lại," nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, "ta vì Điện Soái mà gặp phải chuyện phiền phức này, cũng vì ngài mà mới mở miệng đe dọa. Điện Soái lại ở đây mỉa mai ta sao?"
"Vì ta mà mở miệng?"
Ánh mắt Bùi Vân Ánh khẽ lay động, nhìn nàng, cười nói: "Nói như vậy, món nợ ân tình này càng ngày càng chồng chất, làm ta có chút xấu hổ rồi."
"Ta thấy Điện Soái lại rất thản nhiên."
Hắn trầm ngâm: "Cứ tiếp tục như thế này, không khéo ta phải lấy thân báo đáp mất."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-179-uy-hiep-2.html.]
"Điện Soái đây là trả ơn hay báo thù?"
Bùi Vân Ánh khẽ cười khẩy, đang định nói gì thêm, ánh mắt hắn lướt qua vai Lục Đồng, nhìn về phía sau nàng.
Lục Đồng quay lại nhìn, thấy Thanh Phong đang bước tới từ hành lang.
"Ta bảo Thanh Phong đưa nàng về trước." Bùi Vân Ánh thu lại ánh mắt, nói với nàng: "Để tránh bị người khác nhìn thấy, sinh thêm rắc rối."
Lục Đồng khẽ nhíu mày. Lời này nói cứ như họ là đôi uyên ương vụng trộm.
Nàng hỏi: "Còn ngài thì sao?"
"Ta còn vài việc chưa xử lý xong," hắn ra hiệu cho Thanh Phong, rồi nói thêm, "Tối nay ta sẽ tìm nàng."
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Sau khi chia tay Bùi Vân Ánh, Lục Đồng trở về Y Quan Viện.
Khi nàng về thì đã là buổi chiều, lúc này Thôi Mân đang trực trong cung. Lâm Đan Thanh nhìn thấy vết m.á.u trên váy Lục Đồng thì giật mình, cứ tưởng nàng gặp chuyện gì, nhưng Lục Đồng chỉ nói là đến chữa trị cho thuộc hạ bị thương của Xu Mật Sử, rồi bị m.á.u dính vào váy. Lâm Đan Thanh xác nhận mấy lần, thấy nàng không sao thì mới yên tâm.
"Thôi Viện sử sao lại giao việc này cho muội vậy?" Lâm Đan Thanh ngồi trên giường, vừa nhìn Lục Đồng thay chiếc áo y quan dính m.á.u vừa lắc đầu: "Hiện giờ trong cung cả kinh thành đều đồn đãi về muội và Bùi Vân Ánh, Nghiêm Tự vốn đã không ưa gì hắn. Lần này tìm muội mười phần là có ý đồ xấu. Lần sau nếu hắn còn tìm, muội cứ giả bệnh mà từ chối, đừng đi nữa để khỏi sinh chuyện."
Nghe vậy, Lục Đồng trong lòng khẽ động, đặt chiếc váy dính m.á.u vào chậu, hỏi: "Nghiêm đại nhân và Bùi Điện Soái thật sự có mâu thuẫn lớn như vậy sao? Dù là vì... chuyện kia, cũng đã là mấy chục năm trước rồi, có cần phải vậy không?"
Chuyện của Nghiêm Tự và cố Chiêu Ninh Công Phu Nhân, trong các gia tộc danh giá ở kinh thành đều nghe qua ít nhiều. Nhưng xét cho cùng, đó là chuyện đời trước. Huống hồ, Chiêu Ninh Công Phu Nhân đã qua đời nhiều năm, Nghiêm Tự không đến mức còn canh cánh trong lòng mãi như vậy.
Lâm Đan Thanh bĩu môi: "Muội đừng coi thường lòng đố kỵ và tính nhỏ nhen của đàn ông. Vị Nghiêm đại nhân này giờ đã hơn bốn mươi tuổi mà còn chưa lấy vợ, bên ngoài người ta đồn rằng ông ta thủ tiết vì cố Chiêu Ninh Công Phu Nhân."
"Yêu mà không được, người trong lòng đã mất, dễ sinh tâm lý lệch lạc. Chuyện này, trên các truyện thoại bản viết đầy."
Lục Đồng cảm thấy khó hiểu.
Nàng hỏi: "Ngoài chuyện đó ra, họ không có mâu thuẫn nào khác sao?"
Lâm Đan Thanh nghĩ một lúc, nghiêm túc phân tích: "Chúng ta xét về tình cảm, Nghiêm Tự không ưa Bùi Vân Ánh. Xét về phương diện khác, cũng như nhau thôi."
Thấy Lục Đồng vẫn không hiểu, Lâm Đan Thanh ngồi khoanh chân trên giường, chậm rãi giải thích: "Xu Mật Viện và Điện Tiền Ti, một nơi nắm quyền điều binh, một nơi nắm quyền thống binh. Xu Mật Viện có quyền nhưng không có binh, Điện Tiền Ti có binh nhưng không có quyền, hai bên chế ngự lẫn nhau. Muội nghĩ mà xem, một núi không thể có hai hổ, gặp nhau thì tự nhiên ngứa mắt, tìm cách ngáng chân đối phương cũng là chuyện bình thường."
"Cho nên," Lâm Đan Thanh kết luận, "Bùi Vân Ánh và Nghiêm Tự, bất kể về công hay tư, về tình hay lý, đều là đôi đối thủ không đội trời chung."
Lục Đồng: "Không đội trời chung?"
Lâm Đan Thanh quả quyết: "Không đội trời chung."
Mật thất yên tĩnh.
Những *thê thỉ* được phủ vải trắng đã được đưa đi hết, vết m.á.u kéo dài trên sàn cũng được lau sạch bóng, không còn dấu vết nào của cảnh tượng kinh hoàng vừa rồi. Chỉ có không khí vẫn còn vương lại chút mùi tanh của máu, thoang thoảng nhưng khó mà tan biến.
Người đàn ông mặc trường bào đen đứng quay lưng về phía cửa, trên áo nổi bật những đường thêu tinh xảo hình dơi bạc. Ông đứng trước bức tường, nơi những vệt m.á.u khô từ kẽ đá chảy xuống theo năm tháng, đọng lại thành những đường vân sẫm màu, tựa như vân tay trên lòng bàn tay một con người.
Ông chăm chú nhìn, vết sẹo dài bên khóe mắt ẩn hiện trong ánh sáng mờ ảo từ ngọn lửa trên tường, trông dữ tợn đến lạnh người.
Sau lưng ông, từ bậc đá vọng lên tiếng bước chân, có người bước vào.
Người mới đến lặng lẽ đứng phía sau ông, còn chưa kịp nói, người đàn ông trong áo bào đen đã xoay người, tung ra một cú đấm.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Cú đ.ấ.m mang theo luồng gió mạnh khiến ngọn lửa trên đuốc khẽ rung rinh.
Trên tường, giá đỡ đuốc bằng đồng được khắc hình một con chim ưng mạnh mẽ xuyên qua tầng mây, bộ vuốt sắc nhọn vấy máu, dưới ánh lửa hắt lên trông như sống động.
Nghiêm Tự cúi xuống nhìn người đối diện, ánh mắt lạnh như băng.
Người thanh niên bị đánh ngã, đưa tay lau đi vệt m.á.u nơi khóe miệng, nhưng lại bật cười.
"Lão sư," hắn nói.