ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 177: Nghiêm Tự 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 23:11:28
Lượt xem: 10
Khi Lục Đồng đến Ti Lễ Phủ, Kim Hiển Vinh đang ngồi trên ghế nằm mắng người.
Nghe bọn hầu nói Lục y quan đến, Kim Hiển Vinh thoáng sững sờ, ngập ngừng một lúc, không còn niềm nở như thường lệ.
Lục Đồng bước vào phòng, như thường lệ đặt hòm thuốc lên bàn, nói: “Kim đại nhân.”
Kim Hiển Vinh ngẩng đầu lên.
Nữ y quan vận áo váy thanh nhã, dung mạo thanh tú, như một đóa lan u tĩnh trong cốc, vừa bước vào đã làm tan bớt sự bực bội trong phòng, thật khiến người ta yêu thích.
Nếu không phải vì nhan sắc ấy, chắc vị thế tử cao ngạo của phủ Chiêu Ninh cũng chẳng nhìn nàng khác đi, lại còn công khai đối đầu với Thích Ngọc Đài trước bao người.
Nghĩ đến đây, Kim Hiển Vinh không khỏi thở dài.
Hắn từ từ ngồi dậy, đứng lên bước vài bước lại dừng, ánh mắt nhìn nàng đầy vẻ lẩn tránh, như thể đang đối mặt với bệnh dịch.
“Lục y quan,” hắn khách sáo chìa tay ra, “mời ngồi.”
Lục Đồng ngồi xuống bên bàn, lấy một miếng vải lót, ra hiệu cho Kim Hiển Vinh đưa tay để bắt mạch.
Kim Hiển Vinh đưa tay, đặt lên miếng vải lót. Ngón tay của Lục Đồng đặt lên cổ tay hắn, mang đến cảm giác mềm mại và mát lạnh. Bình thường, điều này khiến hắn có chút tâm viên ý mã, nhưng hôm nay lại như cầm phải cục than nóng, chỉ muốn rụt tay lại ngay.
“Dạo này thân thể Kim đại nhân thế nào?” Lục Đồng hỏi.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Kim Hiển Vinh trả lời lơ đãng: “Cũng ổn, cũng ổn, nhờ phúc của Lục y quan, sức khỏe hiện tại còn hơn cả trước đây.”
Lục Đồng gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”
Thần thái của nàng nghiêm túc, trông rất chân thành, như đang thật lòng vui mừng cho hắn. Điều này khiến Kim Hiển Vinh không khỏi cảm thấy có chút áy náy.
Nói cho cùng, vị Lục y quan này không chỉ dung mạo đẹp, mà y thuật cũng cao minh, thực sự như vị tái sinh phụ mẫu của hắn. Kim Hiển Vinh luôn có thiện cảm với nàng.
Ai ngờ tai họa bất ngờ, tại Hoàng Mao Cương, Lục Đồng đã dùng một chiếc trâm đ.â.m c.h.ế.t con ch.ó yêu quý của Thích Ngọc Đài.
Đó chính là chó của Thích gia!
Kim Hiển Vinh cau mày, hai hàng lông mày nhướng lên.
Dù chỉ là chó, nhưng chỉ cần mang họ Thích, thì nó không phải con ch.ó bình thường.
Tính cách của Thích Ngọc Đài, người ngoài có thể không rõ, nhưng Kim Hiển Vinh thường xuyên làm việc cùng hắn tại Ti Lễ Phủ, ít nhiều cũng hiểu. Bề ngoài hắn có vẻ ôn hòa, nhưng thực chất lại là người nhỏ mọn và thích giữ thể diện.
Ban đầu, lúc Thích Ngọc Đài định lấy chuyện con ch.ó c.h.ế.t để buộc tội Lục Đồng, Kim Hiển Vinh vốn mang tâm lý không thể để cha mẹ tái sinh của mình mất mạng nên mới cả gan lên tiếng. Hắn nghĩ dù sao cũng đã cùng làm ở Hộ Bộ bao nhiêu năm, Thích Ngọc Đài dẫu có bất mãn với mình nhưng cũng không đến mức chuyển giận thành kết thù với hắn.
Ai ngờ phút cuối, Bùi Vân Ánh lại xen vào.
Người khác có thể không hiểu, nhưng Kim Hiển Vinh có người quen trong cung, cũng biết rằng Thích gia có ý định kết thông gia với Bùi gia.
Người con rể mà Thích gia nhắm đến, lại vì một nữ y quan mà công khai đối đầu với Thích gia, mâu thuẫn chỉ vì một câu nói mà chuyển thành mối thù.
Mấy ngày nay tin đồn lan truyền khắp nơi, sau sự việc ở Hoàng Mao Cương, Thích Ngọc Đài cũng không đến Ti Lễ Phủ nữa. Kim Hiển Vinh nhận ra, chuyện này không thể kết thúc trong hòa bình được nữa.
Hắn làm quan trong triều đã nhiều năm, nhìn thấu sự đời, tất nhiên cũng nhận ra chuyện này không còn là một tin đồn phong nguyệt đơn giản nữa.
Thích gia vốn thân cận với Thái tử, còn Bùi gia, qua chuyện này, khả năng cao sẽ đứng về phía Tam hoàng tử. Mà giữa Tam hoàng tử và Thái tử đang tranh đấu không ngừng, tâm ý của Hoàng đế vẫn chưa rõ ràng…
Khi thế cuộc chưa sáng tỏ, không thể vội vàng chọn phe. Cách tốt nhất là giữ mình an toàn, không đắc tội cả hai bên. Vì vậy, với Lục Đồng, hắn nên giữ khoảng cách.
Kim Hiển Vinh đang suy tính làm sao để khéo léo đề nghị đổi một y quan khác thì nghe thấy giọng Lục Đồng vang lên: “Kim đại nhân, hôm nay là lần cuối cùng ta đến khám bệnh cho ngài.”
“Sắp tới, ta sẽ không đến nữa.”
Những lời định nói bị nghẹn lại trong cổ họng, Kim Hiển Vinh chỉ kịp thốt ra một tiếng “Hả?”
Lục Đồng thu miếng vải lót tay lại.
“Bệnh của Kim đại nhân đã gần khỏi hẳn, sau này chỉ cần điều dưỡng thông thường, các y quan khác cũng có thể kê đơn. Chỉ cần ngài tiết chế hơn trước, sẽ không còn như trước đây nữa.”
Kim Hiển Vinh ngớ người một lát, rồi chậm rãi gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-177-nghiem-tu-2.html.]
Lục Đồng nhìn hắn, dừng một chút rồi nói: “Việc ở bãi săn, đa tạ Kim đại nhân đã lên tiếng giúp đỡ.”
Giọng nàng chân thành, khiến Kim Hiển Vinh bỗng cảm thấy áy náy.
Vô duyên vô cớ đổi y quan, bảo không có ẩn tình, đánh c.h.ế.t cũng không có ai tin?
Mười phần thì chắc đến chín phần là Lục Đồng cũng nhận ra mình đã đắc tội với Thích gia, không muốn liên lụy đến hắn nên tự ý rút lui.
Kim Hiển Vinh chợt thấy tiếc nuối. Một người tinh tế và hiểu chuyện như vậy, nếu không phải vì kiêng dè Thích gia, hắn thật muốn đưa nàng về phủ mà bảo vệ cả đời.
Đang cảm thán, Lục Đồng lại nói: “Kim đại nhân, hương hoàn của ngài đã dùng hết chưa?”
Kim Hiển Vinh ngẩn ra: “Cái gì mà Xuân gì ấy à? Chỉ còn một viên.”
Hắn ngượng ngùng cười: “Ngài đã hơn nửa tháng không đến, ta gần như dùng hết rồi, ngay cả mấy viên cuối cùng trong lư hương của Ngọc Đài ta cũng moi ra đốt. Còn đúng một viên, không nỡ dùng nữa… Lục y quan có thể cho ta thêm ít không?”
Lục Đồng khẽ cười, từ hòm thuốc lấy ra một chiếc hũ sứ nhỏ bằng bình rượu.
Kim Hiển Vinh đầy nghi hoặc, nhìn thấy nàng cầm lư hương trên bàn, lấy viên "Trì Đường Xuân Thảo Mộng" cuối cùng ra, rồi cẩn thận cất vào hòm thuốc. Sau đó, nàng mở nắp hũ sứ, dùng kẹp bạc gắp từng viên hương hoàn mới bỏ vào, đến khi viên hương cuối cùng lấp đầy hũ, nàng mới cất hũ sứ trở lại hòm thuốc. Tiếp theo, nàng lấy từ trong hòm thuốc ra một bức thư, đưa đến trước mặt Kim Hiển Vinh.
Nàng nói: “Bệnh của ngài đã gần khỏi, sau này chắc ta hiếm khi có dịp đến nữa, nên ta đổi phương thuốc mới. Số hương hoàn này ta tặng ngài, kèm theo phương thuốc. Sau này nếu cần, ngài có thể tìm đến các hiệu thuốc tự làm, không cần thường xuyên đến Y Quan Viện nữa.”
Kim Hiển Vinh ngẩn người, rồi cảm động vô cùng: “Lục y quan, ngài thật chu đáo.”
Hắn nghĩ, bản thân mắc phải căn bệnh này, các y quan trong Y Quan Viện đều bó tay, may mà có Lục Đồng. Nàng đúng là nữ thần y tài hoa xuất chúng, đã dùng đôi tay diệu thủ hồi xuân giúp hắn không đi vào vết xe đổ của phụ thân. Tuy rằng hiện tại Lục Đồng đã đắc tội với phủ Thái sư, tương lai vẫn còn mờ mịt khó đoán, nhưng nàng vẫn luôn một lòng chân thành với hắn, chưa từng hời hợt hay qua loa. Nếu không phải vì e dè nhà họ Thích, hắn nhất định sẽ cưới cô nương này về nhà mà trân trọng, yêu thương hết lòng.
Nghĩ đến đây, hắn nhất thời quên mất cái tên Bùi Vân Ánh, chỉ cảm thấy mình và cô gái trước mắt tựa như đôi tình nhân khốn khổ trong tuồng kịch, phải lòng nhau nhưng lại bị ngăn cách bởi nghịch cảnh. Đến lúc chia tay, không khỏi dâng lên trong lòng chút tiếc nuối, khó mà nguôi ngoai.
Hắn nhìn nàng, khuôn mặt dường như có chút thâm tình, chân thành nói: “Lục y quan, ta sức mọn lời nhẹ, chẳng giúp được gì cho ngài, thực thấy hổ thẹn. Mong ngài đừng trách ta.”
Lục Đồng cúi đầu, khép nắp hòm thuốc lại, cất chiếc hũ sứ rỗng và viên hương hoàn cuối cùng vào bên trong, sau đó mới ngẩng lên.
“Đại nhân nói quá lời rồi,” nàng khẽ cười, “Kim đại nhân, ngài đã giúp ta rất nhiều rồi.”
Từ Ti Lễ Phủ trở về, trời đã gần trưa.
Vừa bước vào sảnh đường của Y Quan Viện, Lục Đồng đã bị một y quan đón đầu kéo lại: “Lục y quan, ngươi về thật đúng lúc, viện trưởng vừa mới tìm ngươi, nói có việc cần bàn.”
Lục Đồng theo y quan đến trước cửa phòng của Thôi Mân. Y quan gõ cửa, chốc lát bên trong vang lên một tiếng “Vào đi,” Lục Đồng liền đeo hòm y cụ bước vào.
Trong phòng, Thôi Mân ngồi tại bàn làm việc, phía trước là chồng y tịch chất cao như núi, thân hình ông khuất sau đống sách ấy, chỉ có thể thấy lờ mờ không rõ ràng.
Lục Đồng lên tiếng: “Viện sử.”
Trong phòng không có tiếng đáp lại.
Một lúc sau, Thôi Mân mới đặt y tịch xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua hòm y cụ trên vai nàng: “Vừa đi hành y ở Ti Lễ Phủ về à?”
Lục Đồng đáp: “Vâng.”
Ông gật đầu: “Từ nay về sau, công việc tại Ti Lễ Phủ sẽ do Vương y quan đảm nhiệm, ngươi không cần đến đó nữa.”
“Vâng.”
Có lẽ vì sự nhu thuận của nàng, Thôi Mân thoáng bất ngờ, ông ngừng một lát rồi ngồi thẳng dậy, rút từ góc bàn ra một tấm thiếp, đưa cho Lục Đồng.
“Y thiếp từ Xu Mật Viện, chỉ đích danh, yêu cầu ngươi đến hành y.”
Lục Đồng nhận lấy tấm thiếp, cảm giác nó nặng trĩu. Trên nền thiếp đen bóng, nét chữ dát vàng cứng cáp nổi bật, con dấu hoa văn in ngay ngắn chính giữa hai chữ: Nghiêm Tự.
Lục Đồng thoáng sững sờ.
Là thư của Nghiêm Tự, Chỉ huy sứ Xu Mật Viện.
Nàng ngẩng đầu nhìn Thôi Mân.
Ông vẫn ngồi đó, dáng vẻ bình thản, khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại ẩn hiện chút vui sướng khó che giấu, thậm chí là vẻ hả hê trước khó khăn của nàng.
“Đi đi,” ông nói, giọng đầy vẻ lạnh nhạt, “đừng để Nghiêm đại nhân phải chờ lâu.”