ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 175: Cố nhân 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:59:50
Lượt xem: 13
Gió đêm lướt qua lều, mang theo hương rượu từ chợ đêm lan tỏa khắp nơi.
Lục Đồng thoáng ngẩn người.
Thập Thất.
Hình như đã rất lâu rồi không ai gọi nàng như vậy.
Từ sau khi Vân Nương ra đi, không còn ai gọi nàng bằng cái tên ấy nữa. Thoáng chốc, nàng như quay lại căn nhà tranh trên Lạc Mai Phong ở Tô Nam, chưa từng rời khỏi nơi ấy.
Nàng chăm chú nhìn chiếc nhẫn bạc trong tay Bùi Vân Ánh, một lúc lâu mới định thần lại.
"Thứ này sao lại ở chỗ ngài?"
"Chỉ Tử nhặt được hòm thuốc của nàng, vô tình làm rơi vỡ."
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nàng: "So với việc này, chẳng phải nàng nên hỏi ta chuyện khác sao?"
Lục Đồng im lặng một lúc, rồi mới lên tiếng:
"Hỏi gì? Hỏi tại sao năm năm trước ngài lại xuất hiện ở pháp trường Tô Nam? Ngài biết rõ, ta chưa từng quan tâm đến chuyện riêng của người khác."
Lời nói có phần vô tình.
Hắn bật cười, khóe môi thoáng hiện lúm đồng tiền, "Sao lại nói chuyện xa cách vậy? Dẫu sao chúng ta cũng coi như cố nhân tương phùng."
Lục Đồng không đáp.
Lúc nhìn thấy chiếc nhẫn bạc này, hắn cũng đã đoán ra nàng chính là người đã cứu hắn năm xưa ở Tô Nam.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Bùi Vân Ánh chống tay lên đầu, nghiêng đầu nhìn nàng, khóe môi cong lên: "Sớm biết chúng ta sẽ gặp lại, hôm đó ở miếu đổ, ta đã nên tháo tấm che mặt của nàng."
Lục Đồng bình thản đáp: "Nhưng ta sợ bị điện soái diệt khẩu."
"Chuyện này hẳn phải là ta nói mới đúng," hắn nhướng mày, đặt chiếc nhẫn xuống, nhìn nàng cười: "Ân nhân cứu mạng, mấy năm nay sống thế nào?"
Một hồi im lặng, Lục Đồng trả lời: "Tạm ổn. Còn ngài?"
Hắn gật đầu, giọng nhẹ nhàng: "Ta cũng không tệ."
Hai người đều im lặng.
Trong đêm tối tĩnh lặng, hắn ngồi đối diện nàng, vận áo gấm xanh đen, đường nét khuôn mặt sắc sảo nổi bật trong ánh đèn vàng nhạt. Khi hắn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt lạnh lùng ấy thoáng qua một chút dịu dàng, như bị ánh đèn làm mềm mại đi.
Lục Đồng khẽ cụp mắt xuống: "Ngài không sợ sao?"
Anh hơi ngạc nhiên: "Sợ gì?"
"Ta là kẻ từng ăn trộm xác ở pháp trường."
Ánh mắt Lục Đồng hướng ra ngoài lều, ánh sáng từ chợ đêm bên bờ sông bập bùng trong màn đêm.
Nàng thản nhiên nói: "Chó của Thích Ngọc Đài bị ta giết, chẳng lẽ ngài không thấy, bây giờ những người đó không ai dám nhìn thẳng ta."
Xác chó xám đã bị kéo xuống núi, cái c.h.ế.t của nó thê thảm đến mức ánh mắt mọi người nhìn nàng đều thay đổi, chẳng rõ Thích Ngọc Đài đã thêm thắt những gì. Ngay cả mấy y quan của Y Quan Viện khi đưa thuốc vào lều cho nàng cũng lộ vẻ sợ hãi.
Họ sợ nàng.
Bùi Vân Ánh nói: "Có một chút."
Thấy Lục Đồng nhìn mình, hắn nhún vai, mỉm cười nhẹ nhàng: "Nhưng con nợ thì phải sợ chủ nợ, đó là lẽ thường tình, chẳng liên quan gì đến chuyện khác."
Lòng Lục Đồng thoáng d.a.o động.
Người thanh niên với dung mạo xuất chúng, lời nói như đang trêu chọc, nhưng ánh mắt lại dịu dàng đến lạ thường, tựa như một ảo giác được tạo nên bởi ánh trăng dịu dàng ngoài kia.
Nhận thấy ánh mắt nàng, khóe môi hắn cong lên: "Dẫu ta có dung mạo phi phàm, nhưng Lục đại phu cũng không cần nhìn lâu như vậy."
Lục Đồng: "..."
Không hiểu sao, nàng bỗng nhớ đến lời Lâm Đan Thanh từng nói ở Y Quan Viện.
"Thái hậu nương nương có ý muốn chỉ hôn cho Tiểu Bùi đại nhân, chính là nhắm đến đại tiểu thư nhà họ Thích!"
Không rõ vì lý do gì, lòng nàng bỗng có chút bực bội. Nàng liếc mắt đi chỗ khác, giọng mỉa mai: "Quả thật Bùi đại nhân phong tư ngời ngời, nếu không đẹp trai như vậy, sao có thể lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư nhà họ Thích?"
Hắn đang cười lắng nghe nàng, nghe xong câu này thì sững lại: "Nàng nói gì?"
"Nghe nói ngài sắp trở thành rể hiền của nhà họ Thích rồi."
Bùi Vân Ánh nhíu mày: "Tin đồn nhảm nhí.", rồi lại nói: "Đừng bôi nhọ thanh danh của ta. Nếu ta định kết thông gia với nhà họ Thích, có điên ta mới cứu nàng."
Lục Đồng nghiêm túc nhìn hắn: "Biết đâu ngài muốn dùng mạng ta làm vật thế chấp?"
Bùi Vân Ánh: "..."
Hắn nhìn nàng một lúc, thở dài: "Nàng đúng là giỏi đổ oan cho người khác."
"Có lửa mới có khói, nếu Bùi đại nhân sống trong sạch, sao lại để người ta bàn tán?"
"Ta ư? Không trong sạch ư?"
Hắn sững sờ, không tin nổi: "Lục đại phu, ta giúp nàng, nàng không cảm ơn thì thôi, còn vu oan cho ta?"
Lục Đồng quay lại nhìn hắn: "ta bị Thích Ngọc Đài hãm hại, vốn là do ngài mà ra. Ta không tìm ngài tính sổ đã là rộng lượng, ngài còn mặt mũi đòi cảm ơn?"
"Vì ta mà ra?" Bùi Vân Ánh nhíu mày, "Ý nàng là gì?"
Lục Đồng hừ một tiếng, sau đó kể lại chuyện gặp xe ngựa của nhà họ Thích ở cổng Y Quan Viện, rồi đến những lời Thích Ngọc Đài nói khi nàng bị chó dữ tấn công trên Hoàng Mao Cương.
Cuối cùng, Lục Đồng lạnh lùng lên tiếng: “Chỉ vì ngài khắp nơi ong bướm, khiến Thích Ngọc Đài thay muội muội đứng ra bất bình. Giờ đây Thích Ngọc Đài đã căm ghét ta, sau này muốn tiếp cận hắn càng khó khăn hơn. Bùi đại nhân,” nàng giận dữ nói, “ngài đã phá hỏng toàn bộ kế hoạch của ta rồi.”
Bình thường, nàng luôn giữ vẻ bình tĩnh, dù tức giận cũng che giấu dưới lớp vỏ lạnh lùng, không bộc lộ rõ ràng như hôm nay.
Có lẽ vì tai họa từ trên trời rơi xuống này thực sự làm rối loạn kế hoạch của nàng, khiến người ta không khỏi bực bội. Hoặc có lẽ...
Hoặc có lẽ, việc bị chó cắn đã làm nàng thấy phiền lòng.
Bùi Vân Ánh cúi đầu, suy nghĩ một lát, nói: "Thì ra là vậy."
"Còn chuyện ta g.i.ế.c chó của hắn, chỉ cần về thành, hắn có thể tìm bất kỳ lý do gì để đuổi ta khỏi Y Quan Viện. Nếu thế, chuyện báo thù của ta sẽ chẳng còn hy vọng."
Lời trách móc này đầy oán khí.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng: "Lỗi tại ta."
Lục Đồng thoáng sững người.
Không ngờ hắn lại thừa nhận nhanh đến vậy, khiến nàng tự dưng có cảm giác như mình đang quá đáng.
"Chuyện này để ta lo." Hắn nói dứt khoát, "Nàng sẽ không phải rời khỏi Y Quan Viện, Thích Ngọc Đài cũng tạm thời không dám làm gì nàng."
Lục Đồng cảnh giác: "Ngài định làm gì?" nàng đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn hắn: "Ngài và ta vốn đã không rõ ràng…"
Bùi Vân Ánh khẽ cười: "Dù gì thì sau đêm nay, chuyện của chúng ta cũng sẽ bị đồn khắp nơi. Hay nàng sợ vị hôn phu của mình không vui?"
Thấy nàng không đáp, anh mỉm cười: "Nhưng ta đoán, hắn chắc cũng không quan tâm lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-175-co-nhan-1.html.]
"Là ý gì?"
Ánh mắt hắn liếc về phía chiếc nhẫn bạc trên bàn.
Lục Đồng lập tức hiểu ra.
Bùi Vân Ánh cho rằng vị "hôn phu" đó chính là hắn sao?
Nàng giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Không phải ngài."
"Ồ?"
Bùi Vân Ánh chống tay lên má, nói thản nhiên: "Tuổi trẻ tài cao, gia thế hiển hách, làm việc trong cung, bận rộn không ngừng. Lục đại phu lại có ơn cứu mạng người ta, đúng là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Chuyến đi này lên kinh, chắc là để hoàn thành hôn ước nhỉ…"
Lục Đồng nhịn không nổi nữa: "Ngài im đi!"
Nụ cười trên mặt hắn như một lúm đồng tiền chói mắt, thở dài một tiếng: "Theo lời Đỗ chưởng quầy ở Nhân Tâm Y Quán miêu tả, ta còn tưởng vị hôn phu đó là ta."
Lục Đồng thấy đau đầu.
Lâu thế rồi mà hắn vẫn nhớ đến mấy lời vớ vẩn của Đỗ Trường Khanh, thật đáng ghét.
"Tất nhiên không phải."
Nàng bình tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Trong cung có bao nhiêu người làm quan, chỉ một hòm thuốc rơi xuống cũng đủ đè c.h.ế.t vài chục người. Gia thế hiển hách, tuổi trẻ tài cao không phải hiếm ở kinh thành. Còn về ơn cứu mạng, ta ở y quán cả năm, cứu người không nhớ nổi bao nhiêu, lẽ nào ai cũng là vị hôn phu của ta? Điện soái cẩn trọng lời nói."
Bùi Vân Ánh nhìn nàng một lúc, bỗng phì cười, không nhịn được mà bật cười lớn.
Hắn thở dài: "Lục đại phu, đây là lần đầu tiên ta nghe nàng nói nhiều như vậy."
Lục Đồng trừng mắt nhìn hắn, không đáp.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu: "Đùa nàng thôi, đừng tức giận, tức giận không tốt cho sức khỏe."
"Nhưng, danh phận 'vị hôn phu' này, nếu nàng dùng để báo thù thì lại rất tiện. Nếu nàng muốn, ta có thể giúp…"
"Không cần." Lục Đồng lập tức ngắt lời anh.
Bùi Vân Ánh thoáng sững lại.
“Không cần điện soái giúp gì thêm. Vừa mới xảy ra chuyện này, ngài lại vừa nói những lời đó trước mặt Thái tử, cho dù nhà họ Thích có bất mãn, cũng sẽ không ra tay vào lúc này đâu.”
Đầu ngón tay đặt trên vành bát lạnh buốt, cảm giác lạnh lẽo ấy khiến Lục Đồng tỉnh táo thêm đôi chút.
Giọng nói của nàng nhanh và dứt khoát. “Vài ngày tới ta sẽ trở về Tây Nhai để dưỡng thương, nhân tiện xử lý vài việc khác. Nếu Bùi đại nhân thực sự muốn giúp, hãy đảm bảo rằng trong thời gian này sẽ không có chuyện gì làm phiền ta, dù là từ phía nhà họ Thích hay bất cứ ai khác. Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian.”
Ánh mắt Bùi Vân Ánh dừng lại trên gương mặt nàng.
Môi nàng nhợt nhạt, thần sắc yếu ớt, nhưng ý chí lại kiên định đến mức không ai có thể lay chuyển.
Nàng cứng đầu cự tuyệt mọi sự giúp đỡ.
Bùi Vân Ánh mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng khi liếc thấy những vết thương trên cổ tay nàng, hắn đột ngột im lặng.
Đó là vết cào xước từ trận chiến với con ch.ó điên. Dù đã được bôi thuốc, những vết xước đỏ hằn trên làn da vẫn trông vô cùng chói mắt.
Sau một lúc trầm mặc, hắn khẽ gật đầu: “Được.”
“Chuyện nàng lo lắng sẽ không xảy ra. nhà họ Thích sẽ không dám đuổi nàng khỏi Y Quan Viện, cũng không ngăn được nàng báo thù. Thời gian này hãy ở lại y quán dưỡng thương cho tốt.” Hắn nhìn nàng, giọng nói trầm xuống: “Nếu có chuyện gì, hãy cho người đến phủ của ta tìm ta.”
Lục Đồng khẽ khựng lại, ngón tay siết chặt lấy bát thuốc.
Người này đứng ra bảo vệ nàng đến nghiện rồi à?
Bùi Vân Ánh không để ý, hắn cúi đầu lấy từ trong áo ra một lọ thuốc, đưa đến trước mặt nàng: “Thuốc trị sẹo của hoàng cung. Lần trước nàng không nhận, lần này chắc không từ chối chứ? Coi như ta trả chút ân cho món nợ năm xưa.”
Ngoài lều truyền đến tiếng người nói chuyện, dường như là Lâm Đan Thanh đã quay lại.
Bùi Vân Ánh đứng dậy: “Nơi này nhiều người qua lại, ta không tiện ở lâu. Hòm thuốc sẽ có người mang đến cho nàng. À đúng rồi,”, hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Chỉ Tử tìm được hòm thuốc của nàng, nhưng ngọc bội bên trong đã bị vỡ. Ta đã nhờ Đoàn Tiểu Yến mang đi sửa, vài ngày nữa sẽ trả lại nàng.”
Lục Đồng đáp ngắn gọn: “Không cần.”
“Đồ của Chỉ Tử làm hỏng, tất nhiên Điện Tiền Ti phải bồi thường,” hắn cười nhẹ, nói tiếp: “Hơn nữa, ngọc bội đó chất ngọc không tệ, trong suốt, ấm áp, chắc là vật nàng trân quý.”
“Đoàn Tiểu Yến tìm được một nghệ nhân sửa rất tốt. Lục đại phu cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không nhận ra dấu vết.”
Dứt lời, hắn vén rèm lều, cúi người bước ra ngoài.
Lâm Đan Thanh vừa vào lều liền thoáng sững lại khi trông thấy hắn, rồi quay sang Lục Đồng hỏi: “Sao hắn lại đến nữa?”
Lục Đồng không trả lời, chỉ cầm lấy lọ thuốc trên bàn.
Chiếc lọ tinh xảo, thân nhỏ nhắn, nắp gỗ đỏ được khắc trạm khéo léo.
Nàng khẽ ngẩn người.
Thần tiên ngọc cơ cao.
Ánh mắt nàng liếc qua rèm lều.
Người này…
Lại mang đến đúng loại thuốc mà Kỷ Tuân đã đưa.
Bùi Vân Ánh rời lều, trở lại bãi săn.
Vừa bước ra khỏi lều, vẻ ôn hòa và ý cười trên mặt hắn lập tức biến mất, như thể tháo xuống lớp mặt nạ, thay vào đó là sự lạnh lùng và thờ ơ.
Khu vực bãi săn giờ chỉ còn lại lác đác vài đội nhân mã. Thấy vị chỉ huy vốn luôn tươi sáng nay lại mang vẻ mặt u ám, những người xung quanh đều cúi đầu lảng tránh, không dám chào hỏi.
Tiêu Trục Phong đứng bên cạnh một con ngựa, đang buộc lại dây cương. Thấy hắn tới gần, y không ngẩng đầu, giọng đầy mỉa mai: “Anh hùng đã về rồi đấy à?”
Bình thường Tiêu Trục Phong hay nói châm chọc, nhưng vẫn giữ chút kiềm chế. Hôm nay dường như tâm trạng không tốt, lời nói càng thêm sắc bén: “Ngươi diễn một màn cứu mỹ nhân, khiến kế hoạch của điện hạ rối tung. Nhà họ Thích vốn đã bất mãn với ngươi, sư phụ cũng không thể che giấu được mãi…”
Y siết chặt dây cương, giọng không vui: “Ngươi không thể nhịn thêm một chút sao?”
Bùi Vân Ánh đứng một bên, lặng lẽ nhìn Tiêu Trục Phong chỉnh lại dây cương.
“Tiêu Nhị, ngươi còn nhớ năm năm trước ta từng kể với ngươi chuyện bị truy sát ở Tô Nam, được một cô gái cứu không?”
Động tác của Tiêu Trục Phong khựng lại, y ngẩng đầu nhìn hắn.
“Nàng ấy chính là người đã cứu ta.”
Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, ánh đèn lồng từ xa trên dòng sông lay động trong làn nước.
Tiêu Trục Phong im lặng hồi lâu, rồi mới hỏi: “Vì vậy, ngươi cứu nàng ấy là vì chuyện này?”
Bùi Vân Ánh không trả lời.
“Cứu mạng trả ân tình,” những lời này thường là trò đùa cửa miệng của các cấm vệ Điện Tiền Ti với những người họ từng cứu.
Nhưng chuyện này, không chỉ đơn giản vì ân tình.
Hắn nhớ lại khoảnh khắc nhìn thấy Lục Đồng vào ban ngày.
Giữa một đám quyền quý, nàng đứng đó, toàn thân bê bết máu, sắc mặt nhợt nhạt. Ngay cả khi những ngón tay siết chặt đến trắng bệch, ánh mắt nàng vẫn lạnh lùng, không hề biểu lộ sự yếu đuối.
Nàng giống như một con thú bị thương nặng, cô độc chống lại bầy linh cẩu, nhưng vẫn không chịu khuất phục.