Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 160: Mây đen và hoạ mi 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:35:32
Lượt xem: 11

Trong phòng bỗng chốc yên tĩnh kỳ lạ.

Hắn bật cười, không tiếp tục chủ đề này nữa, chỉ tùy ý nói: "Ta đã đưa phương thuốc tìm được ở Y Quan Viện cho Lục Đồng xem."

"Ngươi điên rồi sao?"

"Y thuật của nàng giỏi hơn đám vô dụng ở Y Quan Viện nhiều, biết đâu có thể nhìn ra điều gì bất thường."

Tiêu Trục Phong nhíu mày: "Ngươi không sợ nàng tiết lộ bí mật à?"

Bùi Vân Ánh lật sang một trang công văn, "Nàng rất giữ chữ tín."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Ai nói? Ai bảo đảm cho nàng?" Tiêu Trục Phong không đồng tình, "Nếu xảy ra chuyện ngươi chịu trách nhiệm được không?"

"Được. Ta bảo đảm cho nàng."

Hắn cầm lại cây bút, giọng điệu không mấy để tâm: "Có chuyện gì, ta chịu trách nhiệm."

...

Ba ngày nghỉ nhanh chóng trôi qua.

Miêu Lương Phương than thở việc Lục Đồng vừa mới về đã phải quay lại Y Quan Viện. A Thành và Đỗ Trường Khanh đã chuyển từng bao quả khô và đồ ăn vặt lên xe ngựa. Ngân Tranh còn nhân cơ hội nhét một giỏ trứng gà vỏ xanh, mặc cho Lục Đồng nhiều lần nói Y Quan Viện không có chỗ bếp núc để làm những thứ này.

Khi Lục Đồng mang theo một xe đầy ắp sản vật trở lại Y Quan Viện và chất đầy táo, mận, lê trong phòng ở, đến cả Lâm Đan Thanh cũng phải cảm thán.

"Lục muội muội, ta cứ nghĩ rằng lần này ta về nhà mang đồ đã đủ nhiều rồi, không ngờ muội cũng không hề kém cạnh.", nàng vừa nói vừa nhặt một quả nhót sạch, bóc vỏ rồi cắn một miếng: "Ngọt thật!"

Lục Đồng cười nhẹ: "Trong tủ vẫn còn."

"Thế thì ta không khách sáo nhé." Lâm Đan Thanh kéo một giỏ nhỏ nhót về phía mình, vừa ăn vừa cười: "Nói thật, từ sau khi muội về nhà một chuyến, trông sắc mặt muội khá hơn nhiều. Đến tận bây giờ, ta mới thấy muội vui vẻ như thế này."

Những lời này không hề phóng đại.

Từ lúc Lục Đồng vào Y Quan Viện, nàng luôn giữ vẻ lạnh lùng, lãnh đạm. Nhưng chỉ sau một lần nghỉ định kỳ, tuy vẫn giữ nét trầm mặc thường ngày, nhưng nụ cười trên mặt nàng dường như chân thành hơn đôi chút, như thể có chuyện vui gì đó đã xảy ra.

Lâm Đan Thanh thở dài: "Quả nhiên, niềm vui của con người đều nhờ vào những ngày nghỉ định kỳ." Lại thêm một tiếng thở dài nữa: "Chỉ là quá ngắn, ba ngày chẳng làm được gì. Phải ít nhất mười ngày mới đủ chứ."

Lục Đồng cười nhẹ, định lên tiếng thì nghe Lâm Đan Thanh nói tiếp: "Y Quan Viện có bao nhiêu người, thế mà chỉ mỗi vài ngày nghỉ định kỳ thôi, trở về là đầy việc. Làm như không có chúng ta thì Y Quan Viện chẳng thể hoạt động được vậy. Hôm nay ta vừa về, Thường Y Chính đã hỏi muội về chưa, nói Kim Thị Lang đã thúc mấy lần rồi…"

"Kim Thị Lang?"

"Đúng vậy," Lâm Đan Thanh nhả hạt quả: "Một cái nang thận ung thôi, đâu phải bệnh hiểm nghèo gì mà sốt ruột đến vậy…"

Kim Hiển Vinh quả thực đang rất lo lắng.

Từ khi biết mình mắc bệnh này, ngày nào ông ta cũng thấp thỏm, sợ rằng sẽ đi theo vết xe đổ của người cha quá cố. Y dùng thuốc đúng giờ, chăm sóc cẩn thận, chỉ mong bệnh tình có thể hồi phục, ngày nào đó sẽ lại khôi phục phong thái.

Nhưng khi còn trẻ, ông ta tự cao tự đại, giành lấy không biết bao nhiêu mỹ nữ trong thành. Nay lại lâu ngày cáo bệnh không tiếp khách, khó tránh khỏi bị người đời nghi ngờ.

Lòng tự tôn của Kim Hiển Vinh, thứ ông ta tự hào nhất, không cho phép người khác xúc phạm. Vì vậy, ba ngày trước, ông ta không kiềm chế được mà cùng tiểu thiếp vui vẻ một đêm. Ngày hôm sau tỉnh dậy, ông ta lập tức hoảng hốt.

Trước đây, khi Lục Đồng điều trị bệnh cho ông ta, nàng đã dặn dò rất kỹ rằng trong quá trình chữa bệnh không được chung phòng. Lần này phá giới, ông ta không biết liệu có làm hỏng hết mọi công sức trước đó hay không. Kim Hiển Vinh muốn hỏi ý kiến Lục Đồng, nhưng khi cho người đến Y Quan Viện thì lại biết nàng đã nghỉ phép về nhà.

Ba ngày này quả thật như dài đằng đẵng.

Mỗi đêm Kim Hiển Vinh đều mơ thấy mình trở thành thái giám, bị một căn phòng đầy tiểu thiếp nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ. Lông mày y vốn đã thưa thớt nay gần như rụng sạch, không còn thấy rõ nữa.

Nay Lục Đồng đã trở về sau kỳ nghỉ, Kim Hiển Vinh xúc động đến mức suýt khóc.

"Lục Y Quan, ngài xem bệnh của ta… còn hy vọng chứ?"

Kim Hiển Vinh nắm chặt tay, nhìn Lục Đồng, căng thẳng như một đứa trẻ.

Nữ y quan nhíu mày nhìn ông ta, giọng nghiêm nghị: "Trong lúc chữa bệnh, quan hệ là điều cấm kỵ, Kim đại nhân đã phạm phải điều này…"

Nàng im lặng rất lâu, lâu đến mức Kim Hiển Vinh như nghẹn thở, sắp khóc đến nơi. Cuối cùng, nàng chậm rãi nói: "Sau này hiệu quả điều trị sẽ chậm hơn, nhưng Kim đại nhân nhất định phải nhớ, mấy tháng này không được tái phạm."

"Chỉ là chậm hơn thôi sao?"

Kim Hiển Vinh thở phào.

Ông ta cứ tưởng Lục Đồng sẽ tuyên án tử cho mình, không ngờ vẫn còn hy vọng. Trong lòng ông ta tràn đầy niềm vui mừng như vừa thoát nạn, vội vàng gật đầu liên tục: "Được, được, nhất định, nhất định ta sẽ nghe lời dặn của Lục Y Quan."

Lục Đồng đứng dậy sắp xếp lại hòm thuốc, đi ngang qua một cánh cửa, ánh mắt vô tình liếc vào trong. Bức bình phong khảm bảo thạch vẫn ở đó, nhưng chiếc giường tinh xảo phía trong lại trống không.

Nàng giả vờ hỏi một cách tự nhiên: "Thích Đại nhân không có ở đây sao?"

"Ngọc Đài á," Kim Hiển Vinh khoát tay: "Từ sau lần ngài đến, không biết có phải trước đó nhiễm lạnh chưa khỏi hay không mà sức khỏe y không tốt, Hộ Bộ cũng không bận rộn gì nên để y về phủ dưỡng bệnh rồi."

"Thì ra là vậy." Lục Đồng gật đầu, quay người lại: "Kim đại nhân, hạ quan có thứ này muốn đưa cho ngài."

Kim Hiển Vinh ngạc nhiên: "Thứ gì vậy?"

...

Phủ Thái sư.

Buổi trưa, ánh nắng êm dịu. Hai tiểu nha hoàn đang quét dọn trong sân đã xong việc, trốn vào dưới bóng cây tránh nắng.

Nha hoàn nhỏ hơn mặc bộ váy xanh lam, gương mặt thanh tú vẫn còn vài nét trẻ con, đang nằm bò bên hồ nước cạnh hòn non bộ, chăm chú nhìn đàn cá vàng bơi qua lại trong hồ.

"Tố Tình, muội bò sát bờ hồ làm gì, cẩn thận té xuống đấy."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-160-may-den-va-hoa-mi-2.html.]

Nha hoàn lớn tuổi hơn ngồi gần đó nhắc nhở.

"Tỷ tỷ à, đây là lần đầu ta thấy nhiều cá đẹp như vậy. nàng nàng không lừa ta, phủ Thái sư thật tốt quá!" Tố Tình cười khúc khích, ngón tay nhẹ nhàng chỉ trên mặt nước, dọa đàn cá vàng sợ hãi, bơi tản ra ngay lập tức.

Phủ Thái sư tuyển chọn người hầu rất nghiêm ngặt, ngoài yêu cầu dung mạo đoan chính, còn phải thông minh và lanh lợi, phải là con nhà tử tế. Tố Tình tuổi còn nhỏ, năm nay mới mười bốn, lúc quản gia nhà họ Thích đến chọn người hầu, thấy nàng trắng trẻo xinh xắn nên chọn luôn.

Khi tin tức truyền đến, cả nhà Tố Tình vui mừng không nói nên lời.

Đó là phủ của Thái sư đương triều!

Vị đại nhân này không chỉ quyền cao chức trọng, chính trực thanh liêm, mà còn là một người rất tốt bụng, hàng năm đều lập các trại phát cháo cứu đói trong thành, lại còn xây cầu sửa đường. Được làm người hầu trong phủ Thái sư là ước mơ của không ít người.

Cả nhà Tố Tình đều làm công trong trang viên, chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ được chọn vào phủ Thái Sư. Ba ngày vào phủ, dù chưa gặp chủ nhân lần nào, Tố Tình ngày nào cũng vui vẻ.

Hành lang trong phủ Thái sư rất đẹp, hoa viên cũng đẹp, chén đĩa đều tinh xảo, ngay cả những con cá vàng trong hồ cũng trông quý giá hơn nơi khác.

Vì còn nhỏ tuổi, Tố Tình ham chơi, chạy theo con cá đuôi đen đẹp nhất. Đến khi có người bước đến bên hồ, bóng người đó đổ dài, cắt ngang con đường nhỏ trước mặt nàng, Tố Tình mới nhận ra có người.

Nàng ngơ ngác ngẩng lên, thấy không xa phía trước là một lão giả áo đen đang đứng, ánh mắt nhàn nhạt nhìn nàng.

Lão giả trông đã ngoài sáu mươi, tóc trắng râu bạc, khoác một bộ đạo bào màu đen, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, khuôn mặt có vài phần kiêu ngạo. Sau lưng lão là một quản gia thấp bé, cúi đầu đứng cung kính.

Sau lưng Tố Tình vang lên giọng nói run rẩy của nha hoàn lớn tuổi hơn:

"… Lão gia."

Lão gia?

Cả phủ Thái sư, người được gọi là "lão gia" chỉ có Thái sư Thích Thanh.

Giờ này Thái sư thường nghỉ trưa, Tố Tình không ngờ lại gặp người. Phủ này rất chú trọng quy củ, hành động chạy nhảy đùa giỡn trước mặt chủ nhân như nàng thật không thể chấp nhận, chắc chắn sẽ bị phạt roi.

Tim Tố Tình đập mạnh, vội vàng quỳ xuống: "Nô tỳ vô lễ, xin lão gia tha tội."

Sự im lặng kéo dài một lúc lâu.

Khi Tố Tình còn đang bất an, giọng nói bình thản của lão giả vang lên trên đầu nàng: "Đứng dậy đi."

Tố Tình sững người, cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên, thấy ánh mắt lão giả nhìn mình không hề mang theo tức giận như nàng nghĩ, thậm chí giọng nói còn rất ôn hòa.

"Người mới tới à?"

"Vâng." Tố Tình nhỏ giọng đáp: "Nô tỳ Tố Tình, vào phủ ba ngày trước."

Lão giả gật đầu: "Bên hồ dễ ngã, sau này phải cẩn thận."

Tố Tình ngẩn người, sau đó lập tức có chút kích động.

Thái sư không trách mắng nàng!

Không chỉ không trách mắng, thậm chí còn nhắc nàng cẩn thận!

Những gia đình giàu có bình thường đối đãi với hạ nhân luôn khắt khe, làm gì có ai dễ nói chuyện như thế này. Bên ngoài đồn đại quả thật không sai, Thích Thái Sư quả nhiên là một người có tấm lòng từ bi, là một bậc đại thiện nhân! Về phòng, nàng nhất định sẽ viết thư gửi về cho cha mẹ để kể chuyện này, phải truyền bá danh tiếng tốt đẹp của Thích Thái Sư thật nhiều!

Nàng cúi đầu, giấu đi niềm vui sướng trong lòng, ngoan ngoãn đáp lời.

Lão giả thấy nàng như vậy, gật đầu, không nói thêm nữa, chuẩn bị rời đi. Khi đi ngang qua, ánh mắt lão lướt qua người đang quỳ, thấy mái tóc buộc kiểu hai búi, phần cổ áo lộ ra đường thêu trên lớp vải trắng.

Hình dáng nhỏ bé, đôi cánh xòe rộng.

Một con họa mi.

Bước chân lão chợt dừng lại.

Tố Tình quỳ gối, thấy người vốn dĩ đã nhấc chân bước đi bỗng dừng lại. Khoảnh khắc sau, một bàn tay khô cằn như vỏ cây vươn tới, bất chợt nắm chặt lấy cổ áo nàng. Những ngón tay trắng bệch như khúc gỗ khô nghiến mạnh lên họa tiết nổi trên cổ áo.

Trong lòng nàng bỗng nhiên hoảng loạn.

“Đây là cái gì?” Giọng nói của lão giả vang lên từ trên đỉnh đầu, không rõ vui hay giận.

“Là… là họa mi.”

Người hầu già đứng phía sau bất giác run rẩy, ánh mắt sợ hãi nhìn về phía nàng. Tố Tình không hề nhìn thấy.

“Họa mi?”

Tố Tình cẩn trọng đáp: “Nhũ danh của nô tỳ là Họa Mi, đây là do mẹ của nô tỳ thêu.”

Trước khi vào phủ Thái sư, gia đình tuy vui mừng cho nàng, nhưng cũng không khỏi lo lắng. Trước lúc rời đi, Tố Tình mang theo chiếc áo lót cũ, trên áo có hình chim họa mi mà mẹ nàng đích thân thêu. Mặc trên người, như thể mẹ luôn bên cạnh, khiến nàng cảm thấy ấm áp hơn phần nào.

Trên đầu vẫn mãi không có động tĩnh gì.

Không hiểu vì sao, trái tim Tố Tình đập thình thịch, tựa như linh cảm điều chẳng lành sắp xảy ra. Chiếc váy mỏng nhẹ trên người bỗng như nặng trĩu, khiến nàng vô thức toát mồ hôi lạnh.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Tố Tình muốn lén nhìn biểu cảm của chủ nhân, bèn mạnh dạn ngẩng đầu lên, và nàng nhìn thấy—

Người lão giả tóc bạc trắng đứng dưới ánh nắng, ánh mặt trời buổi chiều xuyên qua kẽ lá rọi thẳng xuống, làm đôi mắt người ta không thể nhìn rõ biểu cảm của ông, chỉ phủ lên một lớp bóng tối.

Như một vị tiên nhân từ bi mà lạnh lùng.

Rất lâu sau, ông đưa tay, nhẹ nhàng vuốt chuỗi tràng hạt trên cổ tay, chậm rãi lên tiếng.

“Lôi đi.”

Loading...