Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 157: Chọc giận hắn 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:35:19
Lượt xem: 13

Gió thổi qua, những mảnh gỗ vương vãi trên mặt đất giống như những hòn đá rơi rớt trên bãi biển hoang vu, tán loạn va vào lòng người, để lại những vết xước mơ hồ.

Lục Đồng nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chính mình.

“Khi trước tại phủ Văn Quận Vương, ta từng có ân cứu mạng với phu nhân và Bảo Châu…”

Bùi Vân Ánh cười khẽ, không đáp.

Lục Đồng bỗng ngừng lời.

Ân cứu mạng ấy, qua những chuyện lặt vặt tại Ngộ Tiên Lâu về sau đã bị tiêu tán gần hết. Lấy đó để đòi hỏi báo đáp lúc này có vẻ không thực tế, huống hồ giờ đây Bùi Vân Thục và Bảo Châu đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, việc Bùi Vân Ánh trở mặt cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Có lẽ việc này hắn đang giữ lại để tính toán cho sau này.

Lục Đồng cân nhắc rồi nói tiếp: “Nếu lần tới đại nhân cần lấy thêm y án của ai, ta có thể giúp.”

Chuyện Bùi Vân Ánh lén vào y khố của y quán để lấy y án, chỉ mới xảy ra vài ngày trước. Chính Lục Đồng là người đêm đó, coi như cũng có phần giúp sức.

Bùi Vân Ánh nhìn nàng chằm chằm, lắc đầu.

Vẫn không được.

Im lặng một lát, Lục Đồng ngẩng mặt lên, điềm tĩnh nói.

“Nếu đại nhân chịu nói cho ta biết, phương thuốc dưỡng thân của Kim Hiển Vinh, ta sẵn lòng điều chế một thang khác cho ngài.”

Lời vừa dứt, sắc mặt bình thản của người đối diện lập tức xuất hiện vết rạn nứt.

Lục Đồng cười nhạt trong lòng.

Xem ra cũng không phải hoàn toàn vô cảm.

Nàng tiếp tục: “Phương thuốc này rất quý giá, ta đảm bảo nơi khác không thể nào có được. Nếu đại nhân dùng, ắt sẽ thu được lợi ích vô tận.”

Bùi Vân Ánh cười lạnh: “Cảm ơn, nhưng ta không cần.”

“Đại nhân không biết đấy thôi, đàn ông có tuổi thường gặp chứng thiếu máu, huyết huy dương hư. Đại nhân bây giờ trông vẫn khỏe, nhưng về sau khó tránh khỏi lực bất tòng tâm. Nếu có phương thuốc này, đảm bảo đại nhân sẽ giữ vững phong độ như trước.”

Bùi Vân Ánh nhìn nàng đầy khó tin.

Lục Đồng ngồi trước án thư, đôi mắt trong sáng, nói với vẻ nghiêm túc, ánh mắt chân thành, như một vị đại phu tận tâm đang khuyên bảo một bệnh nhân không chịu nghe lời.

Nàng vẫn luôn có thể dùng giọng điệu bình thản như vậy để nói những lời kinh động lòng người.

Bùi Vân Ánh giơ tay day trán, gần như nghiến răng nói: “Tương lai cũng không cần.”

“Sau này chắc chắn cần,” nàng kiên trì.

Hắn bỗng cảm thấy mệt mỏi, hoặc có lẽ là bất lực, chỉ giơ tay cầm lấy vật chặn giấy trên bàn, cúi đầu hỏi: “Nói cho nàng rồi, Lục đại phu, nàng định làm gì?”

“Bùi đại nhân,” sau một lúc ngẫm nghĩ, Lục Đồng gọi hắn, “ngài chỉ cần nói cho ta chuyện này, không cần làm gì thêm. Với ngài không hề có tổn thất. Còn ta, hiện đang ở y quán, những việc có thể giúp ngài rất nhiều. Nếu sau này có lúc ngài cần đến ta, hoặc có kẻ thù nào…”

Nàng nhẹ giọng: “Ta cũng có thể thay ngài g.i.ế.c hắn.”

Giọng nói ấy rất nhẹ, như cơn gió xuân chớm hạ, nhẹ nhàng lướt qua mặt người, mang theo một chút lạnh lẽo.

Bùi Vân Ánh nhìn nàng một cái: “Lục đại phu không phải đã từng nói, trước đây chưa từng g.i.ế.c người, sau này cũng không g.i.ế.c sao?”

Lục Đồng khựng lại.

Đó là câu nàng từng nói với hắn dưới cầu Lạc Nguyệt.

Khi đó họ từng có một lần hợp tác ngắn ngủi, cùng diễn một vở kịch trước Quân Tuần bộ để bắt người của Mạnh Tịch Nhan phái tới. Khi đó Bùi Vân Ánh còn chưa rõ lai lịch của nàng, vẫn đang từng bước thăm dò, còn nàng thì phòng bị khắp nơi, không muốn để lộ chút sơ hở nào trước mặt hắn.

“Giết người cũng là cứu người.” Lục Đồng không đổi sắc mặt. “Ta có thể làm trợ thủ cho ngài.”

“Trợ thủ?”

Bùi Vân Ánh cười nhạt, ngả người ra sau tựa vào ghế, nhìn nàng với vẻ thản nhiên: “Nàng không hỏi ta muốn làm gì sao?”

“Điều đó không quan trọng.”

Bùi Vân Ánh muốn làm gì, mục đích là gì, Lục Đồng hoàn toàn không quan tâm. Đây chỉ là một giao dịch đôi bên cùng có lợi, thành hay không, còn tùy xem đối phương đưa ra điều kiện đủ hấp dẫn hay không.

Bùi Vân Ánh thở dài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-157-choc-gian-han-1.html.]

Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú của hắn đẹp đến nao lòng, nhưng giọng nói lại mang chút chế giễu, chậm rãi cất lời.

“Giao dịch với người không rõ lai lịch, Lục đại phu không sợ lỗ vốn sao.”

Hắn cười nhạt: “Thảo nào bị lừa b.ắ.n tên ở đèn hội, Lục đại phu vẫn chưa giỏi chuyện làm ăn lắm.”

Lục Đồng nhìn hắn: “Bùi đại nhân vậy là đồng ý?”

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Trong phòng yên lặng một lúc.

Một lát sau, giọng Bùi Vân Ánh vang lên.

“Dưới núi Đà Loa, ngoại thành Thịnh Kinh có một trà viên.”

“Con họa mi nàng muốn tìm, chính là ở đó.”

Trà viên?

Lục Đồng khẽ động trong lòng.

Nàng biết đây chính là manh mối then chốt, liền hỏi tiếp: “Trà viên đó tên là gì?”

“Trà viên hiện đã bị tư nhân mua lại, người thường không thể vào.”

Câu trả lời này khiến nàng thất vọng.

Lục Đồng nhìn hắn chằm chằm: “Bùi đại nhân ngày mai có thể đi cùng ta không?”

Bùi Vân Ánh có chức vị trong triều, nếu nàng tùy tiện tới, có thể kinh động tới người khác. Có hắn che giấu, ngược lại sẽ dễ dàng hơn.

Nhưng câu trả lời lại lạnh lùng vô tình.

“Ngày mai ta bận rồi.”

Lục Đồng: “…”

Nàng có chút thất vọng.

Kỳ nghỉ hai tháng cộng lại cũng chỉ có ba ngày, hôm nay đã qua hai ngày. Nếu ngày mai không vào được trà viên, sẽ phải chờ đến kỳ nghỉ tháng sau, mất rất nhiều thời gian.

Trong ánh sáng mờ ảo của căn phòng, nàng khẽ nhíu mày, ánh mắt u ám, bờ vai gầy yếu càng khiến người ta cảm thấy đáng thương.

Ánh mắt Bùi Vân Ánh khẽ lay động.

Một lát sau, hắn bỗng nhiên nói: “Giờ Tỵ ngày mai ta sẽ đến đón nàng.”

Lục Đồng ngạc nhiên nhìn hắn.

Đôi mắt hắn hơi cụp xuống, không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt nhàn nhạt, như thể câu vừa rồi chỉ là tiện miệng nói ra.

Lục Đồng suy nghĩ một chút, nói: “Cảm ơn đại nhân. Thuốc của ngài…”

“Khám cho Bảo Châu là được rồi.” hắn cắt lời nàng, từng chữ từng chữ nói: “Ta không cần.”

Khóe môi Lục Đồng khẽ nhếch.

Nàng cảm thấy, không biết từ khi nào, mình dường như cũng nhiễm phải vài thú vui xấu của Đỗ Trường Khanh. Ví dụ như mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt nhẫn nhịn của Bùi Vân Ánh thế này, liền cảm thấy vui vẻ.

Dường như vào những lúc như thế, nàng mới thấy được mặt bất lực của người vốn luôn ung dung tự tại này.

Một thú vui vô vị, nhưng rất thú vị.

Hắn liếc nhìn nàng, thấy nàng tâm tình không tệ, ngừng một chút mới nói: “Hôm nay trời đã khuya, nàng cũng bận cả ngày rồi, về nghỉ trước đi.” Dứt lời, đứng dậy nói: “Ta tiễn nàng.”

Lục Đồng: “Không cần.”

Bùi Vân Ánh cau mày.

“Cô nam quả nữ, đi lại cùng nhau lúc tối muộn không hay lắm. Phố Tây người đông, lỡ bị ai nhìn thấy, dễ gây dị nghị.” Giọng nàng ôn hòa, “Vị hôn phu của ta cũng sẽ không thích.”

Bùi Vân Ánh nhướng mày, nhìn nàng với vẻ nửa cười nửa không.

“Suýt nữa quên mất, Lục đại phu còn có một vị hôn phu.”

Hắn nói với vẻ trêu chọc, nhưng cũng không kiên trì đưa nàng về nữa, chỉ nói: “Ta sẽ để Thanh Phong tiễn nàng.”

Lục Đồng không từ chối nữa.

Loading...