Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 156: Tháp gỗ 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:35:17
Lượt xem: 12

Lục Đồng không nói gì.

Hắn lại cười: "Vừa rồi hai người nói gì về ta thế?" Hắn cúi người chơi đùa với Bảo Châu đang được v.ú nuôi ẵm trong tay.

Bảo Châu nắm lấy ngón tay của hắn, cố gắng đưa vào miệng, nhưng bị Bùi Vân Ánh ngăn lại.

Bùi Vân Thục nói: "Chẳng có gì. Đệ về đúng lúc đấy, Lục đại phu sắp về phố Tây, một cô gái đi một mình đêm khuya có phần nguy hiểm, đệ về rồi thì hãy đưa muội ấy về đi."

"Không cần." - Lục Đồng nói.

Vừa dứt lời, cả Bùi Vân Thục và Bùi Vân Ánh đều nhìn nàng.

Lục Đồng bình thản: "Ta có chuyện muốn nói với Bùi đại nhân."

Bùi Vân Thục ngẩn ra một chút.

Bùi Vân Ánh nghiêng đầu, đôi mắt đen láy im lặng nhìn chằm chằm nàng.

Một lúc sau, hắn đứng thẳng người, buông tay khỏi chỗ Bảo Châu, nói với Lục Đồng: "Nàng đợi ta trong thư phòng đi."

"Để ta thay bộ quần áo rồi sẽ đến."

Lục Đồng: "Được."

Phương Tư dẫn Lục Đồng đến thư phòng của Bùi Vân Ánh, hắn cũng quay về phòng để thay quần áo. Chỉ còn lại Bùi Vân Thục và những người hầu đứng trong phòng.

Bùi Vân Thục lùi lại vài bước, ngồi xuống ghế, bỗng nhớ ra điều gì đó, hỏi người mệnh phụ bên cạnh: "A Ánh vừa rồi bảo Lục đại phu đợi nó trong thư phòng phải không?"

Người mệnh phụ đáp: "Vâng."

Kỳ quái…

Bùi Vân Thục nghi hoặc chớp mắt. Bùi Vân Ánh vẫn không thích người khác bước vào thư phòng của hắn, thậm chí Bùi Vân Thục cũng hiếm khi vào được trong đó, cũng sợ trong đó có chứa những văn kiện triều đình, sợ sẽ vô ý làm hỏng chuyện.

Nhìn thấy Lục Đồng và đệ đệ nhà mình đối xử với nhau khá xa cách, thiếu sự thân thiết, nhưng Bùi Vân Ánh lại để Lục Đồng vào nhà của mình, thậm chí còn vào được thư phòng mà người khác không được phép? Chưa kể đến đĩa bánh hoa sen đó, phải chăng giữa hai người có điều gì... mà nàng không biết?

…Những suy nghĩ trong lòng Bùi Vân Thục, Lục Đồng lúc này vẫn chưa hay biết.

Phủ của Bùi Vân Ánh nằm ngay cạnh nhà của Bùi Vân Thục, chỉ cách nhau một bức tường, đi bộ chẳng bao xa. Nhưng dinh thự này trông có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều so với nhà của Bùi Vân Thục.

Có lẽ vì nơi đây không có tiếng khóc của trẻ nhỏ làm cho náo nhiệt, hoặc vì gia nhân thưa thớt, lại được tu sửa quá tinh xảo, thậm chí toát lên vẻ lạnh lùng, khiến người bước vào đều cảm nhận được sự tĩnh mịch và lạnh lẽo.

Phương Tư dẫn Lục Đồng qua những bậc thềm và hành lang, vòng qua sân nhỏ, dừng lại trước thư phòng của Bùi Vân Ánh: "Xin mời Lục cô nương vào, thế tử sẽ đến sau." Nói xong, nàng ta cúi đầu rời đi.

Lục Đồng đẩy cửa bước vào.

Thư phòng rất giản dị. Gần cửa sổ có bàn làm việc, phía đông trong phòng đặt một cái bàn nhỏ, trên đó có đèn sách, lò xông hương, nghiên mực và các vật dụng viết. Gần bàn làm việc là một giá sách cổ, trên đó trưng bày những đồ cổ, và một chậu cảnh thủy tiên.

Căn phòng mộc mạc và tự nhiên, so với sự xa hoa triệt để của điện thờ Thích Ngọc Đài, quả thực là một trời một vực, hoàn toàn khác với vẻ ngoài hào nhoáng hàng ngày của Bùi Vân Ánh, toát lên một sự lạnh lẽo.

Lục Đồng bước vài bước vào phòng, nhìn thấy ở góc sâu nhất của phòng có một cái bàn tròn rất nhỏ, trên đó chồng cao một đống thứ gì đó, không khỏi tiến lại gần để xem -

Hóa ra là một cái tháp nhỏ được làm từ những viên gỗ nhỏ bằng đầu ngón tay, không hoàn toàn vuông vức nhưng cũng tròn trĩnh, từng viên được xếp từ dưới lên trên thành một cái tháp nhỏ, cao vút, nhìn qua rất ấn tượng. Nếu không nhìn gần, người ta sẽ tưởng đó là một bức cảnh được sắp đặt cẩn thận.

Lục Đồng nhận thấy viên gỗ ở đỉnh tháp dường như bị gió thổi lệch hoặc vì lý do gì đó, nửa viên đang treo lơ lửng ở ngoài đỉnh, như sắp sập xuống bất cứ lúc nào. Nàng suy nghĩ một chút, rồi vươn tay ra, muốn nhẹ nhàng đẩy viên gỗ ở đỉnh tháp vào trong -

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đừng động.

Rầm!

Tiếng ngăn cản của chàng trai và tiếng sập của tháp gỗ gần như đồng thời vang lên.

Cái tháp gỗ cao lớn lập tức đổ sập, như một dòng thác bị đóng băng suốt một mùa đông khắc nghiệt bỗng được giải tỏa, ào ạt đổ xuống, lấp đầy sàn nhà.

Lục Đồng quay phắt lại.

Bùi Vân Ánh đứng ở cửa, ánh mắt lướt qua đống gỗ vỡ tan, mặt không biểu cảm: "Nàng cố ý đấy à?"

Lục Đồng: "..."

Lần này nàng thực sự không cố ý.

Lục Đồng mím môi: "Để ta xếp lại cho ngài."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-156-thap-go-2.html.]

"Khỏi cần."

Bùi Vân Ánh cúi xuống, nhặt một miếng gỗ lăn đến gần ủng của mình, rồi đi đến bàn nhỏ, đặt xuống.

Lục Đồng nhìn theo, không biết có phải là ảo giác hay không, hay là do tâm trạng Bùi Vân Ánh, nàng bỗng cảm thấy hôm nay hắn có vẻ xa cách hơn, như đang cố ý giữ khoảng cách với nàng.

Nhưng tâm trạng của Bùi Vân Ánh ra sao, vì sao lại như vậy, Lục Đồng đều không quan tâm. Chỉ là tại sao hắn lại xếp một cái tháp gỗ bí ẩn như vậy trong thư phòng, trong đó chẳng hề giấu giếm gì quan trọng. Thậm chí không có cả một miếng vàng. Chỉ là làm bộ làm tịch.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Bùi Vân Ánh chú ý đến ánh mắt của nàng, mỉm cười, không quan tâm đến đống gỗ vỡ nát, chỉ ngồi xuống bàn nhỏ, hỏi Lục Đồng: "Lục đại phu tìm ta có chuyện gì?"

Lục Đồng im lặng, ngồi xuống đối diện với hắn, một lúc không nói gì.

Hắn nhướng mày: "Khó nói vậy sao?"

Thực ra không khó nói.

Chỉ là giờ đây, nàng quả thực không có điều kiện để làm một cuộc thương lượng với Bùi Vân Ánh.

Lục Đồng nói: "Bùi đại nhân nghe nói tai mắt rộng khắp, những bí ẩn mà Kinh sư Hoàng thành không thể điều tra được, Bùi đại nhân đều biết."

"Nàng muốn nói gì?"

Lục Đồng nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào mắt hắn: "Thái sư Thích Thanh rất thích nuôi chim, nhưng năm năm trước, Thái sư phủ không còn nuôi chim nữa. Bùi đại nhân có biết năm năm trước đã xảy ra chuyện gì ở phủ Thích gia không? Thích Ngọc Đài đã làm gì?"

Nàng lại hỏi tiếp: "Tại sao hắn ta lại ghét chim họa mi?"

Trong phòng bỗng trở nên tĩnh lặng.

Gió đêm từ xa thổi qua khung cửa sổ hoa, làm nổi bật sự yên lặng đến mức có thể nghe tiếng kim rơi.

Ánh mắt Lục Đồng vượt qua bàn nhỏ, rơi xuống đống gỗ vỡ nát.

Mẹ của Thích Ngọc Đài mắc bệnh điên, có lẽ Thích Ngọc Đài từng có những hành vi điên loạn lúc còn nhỏ, vì vậy Thái sư phủ đã dùng Tê Linh Hương để an thần cho hắn nhiều năm nay, thậm chí chưa từng dùng loại hương khác.

Mọi thứ dường như rất bình ổn.

Nhưng năm năm trước, Thái sư phủ đã bí mật triệu Thôi Mân vào khám chữa, bản hồ sơ y khoa được viết mơ hồ lại tiết lộ một chút khác thường.

Những phương thuốc và dược liệu an thần dường như cho thấy Thích Ngọc Đài có dấu hiệu của một cơn bệnh.

Nhưng nguyên nhân hắn phát bệnh là gì?

Nếu chỉ là đến thời điểm phát bệnh, tại sao Thích Ngọc Đài lại đặc biệt ghét chim, nhất là chim họa mi?

Chim họa mi...

Giống như năm đó, Lục Đồng tận mắt nhìn thấy Vân Nương hạ độc, mất đi Ô Vân, từ đó về sau, mỗi khi nhìn thấy chó con lông đen, nàng đều cảm thấy toàn thân lạnh buốt, run rẩy không kiểm soát được. Thích Ngọc Đài chắc chắn cũng vì một lý do nào đó mới đặc biệt căm ghét chim họa mi như vậy.

Nếu muốn điều chế một loại độc khó lần ra dấu vết cho Thích Ngọc Đài, điều quan trọng nhất là phải biết được thuốc dẫn chủ yếu của loại độc đó là gì.

Thế nhưng, nhà họ Thích quyền thế ngút trời, mọi bí mật liên quan đến Thích Ngọc Đài đều bị che giấu kín đáo, không thể tìm ra một chút manh mối nào. Vì sao Thích Ngọc Đài ghét họa mi, Lâm Đan Thanh không biết, Miêu Lương Phương không biết, ngay cả Tào gia ở Khoái Hoạt Lâu cũng không biết…

Nhưng có lẽ Bùi Vân Ánh biết.

Nếu muốn biết sự thật, chỉ còn cách hỏi người trước mặt này.

Thu lại dòng suy nghĩ, Lục Đồng nhìn sang đối diện.

Người thanh niên đã thay bộ áo gấm đỏ thẫm khi trở về phủ, chỉ mặc một chiếc trường bào màu tuyết sương, vạt áo rộng lớn, dưới ánh đèn càng toát lên cảm giác lạnh lẽo.

Lớp áo trắng lạnh lẽo đó khiến khuôn mặt tuấn mỹ của hắn như được phủ thêm một tầng sắc bén. Dưới ánh đèn lờ mờ, vẻ lạnh lùng ấy hoàn toàn khác biệt với thường ngày.

Bùi Vân Ánh nhìn Lục Đồng, ánh mắt bình thản.

Ánh đèn mờ nhạt nhảy múa trong đôi mắt đen sâu thẳm, trong đôi mắt đó dường như thấp thoáng phản chiếu hình bóng của Lục Đồng.

Một lát sau, hắn hạ mi mắt: “Ta biết.”

Lục Đồng trong lòng khấp khởi vui mừng.

“Nhưng mà, Lục đại phu,” hắn lên tiếng, giọng nói đột nhiên trở nên sắc lạnh: “Tại sao ta phải nói cho nàng?”

Loading...