ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 154: Về nhà mẹ 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:28:54
Lượt xem: 14
A Thành vui vẻ hô to, chạy vào bếp bưng thức ăn ra.
Ngân Tranh kéo Lục Đồng ngồi xuống chiếc bàn đá trong sân.
Thật kỳ lạ, trước kia, khi chỉ có nàng và Ngân Tranh sống ở đây, Lục Đồng thường cảm thấy vắng vẻ, lạnh lẽo. Nhưng giờ đây, đông người hơn, lại thấy có chút chật chội.
Đỗ Trường Khanh và A Thành bưng thức ăn lên, bày kín cả bàn. Toàn là các món như “Dê hấp rượu”, “Gà om đỏ”, “Cá nướng mật ong”, “Chim cút nhồi cá”—vừa nhìn đã biết là đồ Đỗ Trường Khanh mua sẵn từ tiệm ăn. Chỉ có bát canh xương hầm nhừ đặt giữa bàn là do chính tay hắn làm.
Ngân Tranh gắp một chiếc bánh thanh đoàn lớn đặt vào bát của Lục Đồng, cười tươi nói: “Mấy ngày trước là Tết Thanh Minh, ta có làm bánh thanh đoàn, định mang đến Y Quan Viện cho người nếm thử. Nhưng Miêu thúc bảo trong Y Quan Viện bếp núc đủ cả, nên ta không mang đi nữa. Cũng may hôm nay người đã về. Bánh này là mọi người cùng làm, lá ngải tươi do góa phụ Tôn mang đến, nhân tiện còn nóng, người ăn thử đi!”
Chiếc bánh thanh đoàn xanh biếc, bóng bẩy như một quả non. Lục Đồng cúi đầu cắn một miếng. Có lẽ để hợp khẩu vị của nàng, bánh được làm rất mềm, ngọt, vừa cắn một miếng đã ngập tràn hương thơm.
Ngừng lại một chút, nàng khẽ nói: “Ngon lắm.”
Đỗ Trường Khanh vẫn chăm chú quan sát nàng, thấy nàng khen ngợi liền tự đắc nói: “Dĩ nhiên rồi, đồ nhà tự làm sao lại thua cái Y Quan Viện gì đó được! Ta đã bảo mà, hoàng thành thì làm sao bằng được nơi này!”
A Thành bĩu môi: “Không tin.” Cậu đẩy một bát chè mận xanh đến trước mặt Lục Đồng, ngẩng đầu hỏi: “Lục đại phu kể cho chúng ta nghe đi, Y Quan Viện đó thế nào? Giường có mềm không? Hằng ngày ăn gì? Các đại nhân dùng hương liệu gì? Có chuyện vui gì không?”
Đỗ Trường Khanh đập nhẹ lên đầu cậu: “Chỉ biết tò mò mấy chuyện tào lao!”
A Thành ôm đầu, trừng mắt nhìn hắn: “Ông chủ, Miêu thúc bảo đập đầu thì không cao được!”
Tâm tính trẻ con luôn hiếu kỳ, Lục Đồng mỉm cười, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.
Khi câu chuyện kết thúc, mọi người đều gật đầu hài lòng. Lục Đồng định hỏi y quán gần đây thế nào, nhưng vừa mở miệng, Đỗ Trường Khanh đã vỗ n.g.ự.c đáp:
“... Tốt lắm, dĩ nhiên là tốt rồi. Dù cô không ở đây, y quán vẫn đông khách như thường, đơn thuốc lão Miêu làm theo phương của cô bán rất chạy, nhiều đến nỗi ta còn lười cả ghi chép.”
“... Mấy ngày trước, mái nhà dột, ta gọi người đến sửa. Tiệm này cũng lâu năm rồi, giá thuốc chật chội, ta định bỏ tiền mở rộng thêm. Cô về thật đúng lúc, xem thử mở rộng bao nhiêu thì hợp.”
“... Lão Miêu? Lão Miêu giờ giỏi lắm, mặt già nhưng được cái được việc. Nói thật, giờ người tìm ông ấy khám còn đông hơn lúc nàng ở đây. Đúng là cây già vẫn có thể nở hoa lần nữa.”
“Còn Ngân Tranh thì khỏi nói, ăn của ta, ở nhà ta, vậy mà cứ hay giận dỗi, nói vài câu là mặt mày khó chịu. Nếu không phải nàng ấy là người của cô, ta đã dạy cho biết thế nào là tôn trọng ông chủ rồi.”
“...A Thành qua năm nay cũng không còn nhỏ nữa. Bình thường Ngân Tranh vẫn dạy nó học chữ này nọ. Ta nghĩ nếu không ổn thì cũng nên cho nó theo Ngô Hữu Tài, cho nó đi học trường lớp cho đàng hoàng, biết đâu thi đỗ, ta lại có thêm một đứa con làm quan để phụng dưỡng, hưởng chút thanh nhàn…”
“Dù sao mọi chuyện vẫn như trước, không giàu lên cũng chẳng nghèo đi. Nếu cô ở Y Quan Viện không ổn, thì cứ về đây. Nể tình trước kia, ta cho cô làm đại phu toạ quán cũng được…”
Hắn nói mãi không ngừng.
Trong lời nói của hắn thỉnh thoảng còn có xen lẫn sự chen ngang của A Thành, phản bác của Miêu Lương Phương, và đôi khi là lời châm chọc của Ngân Tranh. Tuy có phần ồn ào, nhưng lại giống như ánh nắng tháng tư chiếu xuống đầu người, ấm áp đến mức khiến lòng an nhiên.
Bữa cơm kéo dài thật lâu.
Đỗ Trường Khanh là người đầu tiên say khướt.
A Thành dìu đại thiếu gia Đỗ Trường Khanh về nhà sớm, tránh để hắn lại say mèm như dịp Tết trước, làm bừa bộn khắp nơi. Miêu Lương Phương thì muốn trò chuyện thêm với Lục Đồng, nhưng trước cửa tiệm có bệnh nhân tới khám, không thể chậm trễ, đành quay lại làm việc—giờ đây, Hạnh Lâm Đường đã đóng cửa, y quán duy nhất ở Tây Nhai này càng trở nên quý giá.
Lục Đồng và Ngân Tranh dọn dẹp sạch sẽ mâm cơm thừa trong sân, rồi ngồi nghỉ ngơi một lát. Mặt trời dần ngả về tây, gió chiều thổi qua khiến cây mận trước cửa y quán xào xạc, ánh hoàng hôn xiên qua mái ngói, phủ lên sân nhỏ một lớp màu đỏ rực.
Bóng tối dần buông xuống.
Ngân Tranh ngồi cùng Lục Đồng trong sân một lúc, cho đến khi Miêu Lương Phương bước vào nhắc nhở trời đã tối, bảo Ngân Tranh ra kiểm kê thuốc thang còn lại, Ngân Tranh mới rời đi.
Trong tiểu viện chỉ còn lại một mình Lục Đồng.
Ánh hoàng hôn tắt dần, bầu trời chuyển sang một màu xanh bạc, lấp ló một vầng trăng lưỡi liềm mờ nhạt, lơ lửng trên ngọn cây. Những đám mây trôi qua làm ánh sáng của trăng khi tỏ khi mờ.
Lục Đồng cúi mắt, ngồi lặng lẽ.
Mấy tháng qua ở Y Quan Viện, ngày ngày nàng bận rộn khám bệnh, bào chế thuốc, dù là hái thảo dược hay châm cứu cho Kim Hiển Vinh, lòng nàng vẫn lặng như nước chết.
Thế nhưng, vừa bước vào Nhân Tâm Y Quán, tựa như mặt hồ phẳng lặng đó bỗng dưng dậy sóng, sinh khí bỗng tràn về. Đó là một sự tĩnh lặng khác biệt, giống như cánh diều giữa trời cao bỗng có một sợi dây vô hình kết nối với nhân gian, mong manh nhưng bền chặt.
Đằng sau có tiếng động khẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-154-ve-nha-me-2.html.]
Ngân Tranh vén tấm rèm lên, gió từ bên ngoài len vào. Nàng bước tới dưới cây mai trong sân, châm sáng chiếc đèn lồng vải đỏ treo trên cành. Ánh sáng đỏ cam tỏa rực một góc nhỏ.
Miêu Lương Phương theo sau nàng: “Tiểu Lục.”
Ông lưỡng lự, tay chống gậy nắm chặt rồi lại buông lỏng. Ngân Tranh nhìn ông, lại nhìn Lục Đồng, mỉm cười nói: “Trong bếp còn vài vị thuốc, để ta đi dọn dẹp kẻo đêm chuột vào.” Nói xong, nàng cầm đèn dầu rời đi.
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Miêu Lương Phương thở phào, chống gậy tập tễnh đi đến bàn đá, ngồi đối diện với Lục Đồng.
“Miêu tiên sinh.”
Lục Đồng ngước nhìn Miêu Lương Phương.
So với trước đây, ông có vẻ khác đi đôi chút.
Khi nàng rời khỏi y quán, Miêu Lương Phương vẫn chưa chính thức ngồi khám ở đây. Dù Đỗ Trường Khanh đã quyết định để ông hành y tại y quán, nhưng ông vẫn mang chút ngập ngừng xen lẫn phấn khởi. Giờ đây, vài tháng trôi qua, bộ râu của ông đã dài hơn, được cắt tỉa sạch sẽ thành hình râu dê. Ông mặc chiếc áo vải thô màu nâu, tóc buộc gọn, dáng người thẳng hơn trước, toát lên vẻ ung dung, đúng chuẩn một đại phu già dày dặn kinh nghiệm và khoan dung điềm đạm.
Lục Đồng mỉm cười: “Miêu tiên sinh dạo này trông rất khang kiện.”
Miêu Lương Phương cũng cười, cảm thán: “Quả thật là tốt.”
Năm xưa khi bị đuổi khỏi Y Quan Viện, ông không còn dám hành y, mấy năm trời không có cơ hội cầm kim bắt mạch. Không ngờ đến cuối đời, ông lại được chữa bệnh cứu người thêm một lần nữa. Người dân ở Tây Nhai không biết quá khứ của ông, còn ở Nhân Tâm Y Quán, nếu gặp bệnh nhân nghèo khó, ông thường không nhận tiền khám. Đỗ Trường Khanh biết vậy cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Điều khiến ông cảm khái nhất chính là, năm xưa ông từng cố gắng thi vào Y Quan Viện, nhưng phải đến khi già yếu, tay trắng, ông mới thấm nhuần lời dạy của tổ tiên:
“Không nên lấy quá nhiều, chỉ nhận theo lòng thành của người bệnh. Nếu gặp người nghèo khó, một đồng cũng không lấy, mới là người vừa nhân từ vừa liêm khiết.”
Ông thở dài, ngước nhìn Lục Đồng, ánh mắt đầy lo lắng: “Tiểu Lục, ở Y Quan Viện… có ai làm khó ngươi không?”
Ông hiểu rõ những đối xử bất công mà y sinh mới vào viện phải chịu. Năm xưa ông từng ôm trong lòng sự bất mãn, huống chi là một cô gái trẻ như Lục Đồng.
“Không có.” Lục Đồng lắc đầu. “Mọi chuyện ở Y Quan Viện đều ổn, không có gì khác thường.” Nàng ngừng lại, rồi mới nói tiếp: “Chỉ là việc đã hứa với tiên sinh, hiện tại ta chưa thể làm được. Mới vào Y Quan Viện, không thể tùy tiện hành động.”
Nàng đang nói tới chuyện đối phó với Thôi Mân.
Nghe vậy, Miêu Lương Phương vội xua tay, khẩn trương nói: “Đây chính là việc ta muốn nói với ngươi, việc này quá nguy hiểm.Những chuyện năm xưa, cả cuốn Miêu Thị Lương Phương… không cần cưỡng cầu nữa.”
Có lẽ khi người ta sống trong yên bình, họ sẽ biết cảm kích những gì mình có, những hận thù hay bất mãn dần dần cũng phai nhạt. Ông đã tìm được sự ổn định tại Nhân Tâm Y Quán, cũng học cách buông bỏ chuyện cũ. Ông nghĩ, dù Thôi Mân có chiếm đoạt Miêu Thị Lương Phương và biến nó thành Thôi Thị Dược Lý, nhưng rốt cuộc, những bài thuốc đó vẫn cứu giúp được biết bao người.
Phúc đức này trải khắp thiên hạ, còn cái tên được lưu danh sử sách là ai thì không quan trọng.
Quan trọng hơn cả, Lục Đồng không cần vì ông mà hy sinh tương lai của mình.
Lục Đồng im lặng.
Một lúc sau, nàng mới chậm rãi lên tiếng: “Chuyện đã hứa với tiên sinh, ta nhất định sẽ làm. Đó là điều kiện giao dịch giữa chúng ta.”
“Tiểu Lục…”
“Thật ra hôm nay ta về đây, còn một chuyện muốn hỏi tiên sinh.” Nàng ngắt lời ông.
Miêu Lương Phương ngạc nhiên: “Chuyện gì?”
Khắp Tây Nhai đã chìm trong bóng tối, cơn gió từ trên cao thổi qua, làm chiếc đèn lồng đỏ treo trên cành mai đung đưa, bóng cây lắc lư dưới mặt đất.
Lục Đồng thu lại ánh mắt.
Nàng hỏi: “Năm xưa tiên sinh từng làm Viện sử ở Y Quan Viện, chắc hẳn đã xem qua những hồ sơ y án của các gia đình quan lại được ghi chép trong y khố.”
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
“Ta muốn hỏi tiên sinh, đích công tử của Thái sư Thích Thanh, Thích Ngọc Đài…”
“Trước đây hắn có từng mắc chứng rối loạn thị giác, hoang tưởng, hay sai lệch nhận thức không?”
Miêu Lương Phương sững người.
Xung quanh hoàn toàn im lặng.