Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 153: Sự lo lắng của hắn 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:28:51
Lượt xem: 20

Khoảng cách giữa hai người rất gần, Bùi Vân Ánh cúi đầu, ánh mắt gặp ngay ánh nhìn nghiêm túc của Lục Đồng.

Đôi mắt nàng phần lớn thời gian luôn tĩnh lặng, nhưng đôi khi lại lộ ra những gợn sóng mãnh liệt, làm người ta quên đi vẻ đẹp vốn có của nó. Không biết là vì ánh đèn quá dịu dàng, hay đêm xuân ở Thịnh Kinh quá mềm mại, đôi mắt nàng trong sáng như dòng nước, chứa đầy sự tò mò chân thành, như ánh trăng lặng lẽ chiếu sáng khu rừng ban nãy.

Hắn thoáng chững lại, vội dời ánh mắt, giọng lạnh lùng: “Ta không muốn tự chuốc phiền phức.”

Lý do này không thuyết phục lắm, nhưng Lục Đồng cũng không tiếp tục truy hỏi.

Trong phòng lặng đi một lúc, hắn quay đầu nhìn nàng: “Nếu lọ thuốc đó không phải rỗng, nàng cũng sẽ uống sao?”

“Sẽ.”

Hắn nhíu mày: “Vì sao?”

“Ta tin rằng Bùi đại nhân sẽ không bắt ta uống thuốc câm.”

Hắn nhìn nàng, vẻ mặt có chút kỳ lạ: “Nàng tin tưởng nhân cách của ta đến vậy?”

“Không phải.”

Lục Đồng thản nhiên đáp: “Ta chỉ nghĩ, nếu Bùi đại nhân thực sự lo ta sẽ tiết lộ bí mật, ngài sẽ trực tiếp g.i.ế.c ts, chứ không đưa ta một lọ thuốc câm.”

“Ngài không nhân từ đến thế.”

Bùi Vân Ánh: “…”

Hắn cười nhạt, giọng nói lạnh lùng: "Nghe nàng nói, có vẻ là ta đã trở thành kẻ đại ác rồi sao?"

Lục Đồng không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời dài rộng, mây đen đã hoàn toàn tan biến, một vầng trăng sáng treo lơ lửng trên ngọn cây.

Đèn dầu trong phòng chỉ còn lại một đoạn ngắn.

Sắp tới canh tư rồi.

Nàng nhắc nhở: "Bùi Đại nhân vẫn chưa đi sao? Nếu lát nữa có người phát hiện mà đuổi theo, ta chỉ có thể nói là bị ngài bắt ép mà thôi."

Bùi Vân Ánh liếc nhìn nàng một cái. Lục Đồng đứng trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn, bốn bề đều là bóng tối, còn nàng mặc một chiếc áo trong trắng như tuyết đứng trước giá sách, mái tóc đen như thác đổ xuống vai, vẻ yếu ớt nhợt nhạt như một nữ quỷ thanh tao bước ra từ những quyển sách trên giá, thoạt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng thực chất lại cực kỳ nguy hiểm.

Hắn bèn cười một cách hờ hững: "Vậy ta lại nói chúng ta là một phe." Tạm ngừng một chút, hắn lại nhìn nàng: "Nhưng chắc không đến mức đó, cùng lắm người ta sẽ nghĩ chúng ta tư thông."

Lục Đồng lập tức đáp trả: "Đại nhân yên tâm, ta tư thông cũng sẽ không tìm kẻ như ngài."

Hắn nghẹn họng, như bị chọc tức đến bật cười, lại liếc nhìn Lục Đồng một lần nữa, rồi xoay người đi ra ngoài.

Khi sắp đến cửa, hắn chợt nhớ ra điều gì: "Đúng rồi."

Lục Đồng ngẩng lên.

"Lần sau muốn trốn, nhớ nín thở."

Hắn như cố tình trêu nàng: "Tiếng thở rõ quá, vừa vào cửa đã nghe thấy rồi."

Lục Đồng: "..."

Trong phòng trở lại yên tĩnh.

Lục Đồng siết chặt tập y án trong tay.

Biết vậy vừa rồi nên đ.â.m một kim xuống.

Không nên nương tay.

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Đêm xuân yên tĩnh, trời canh tư không một ngôi sao.

Trong sân, chú chó đen nằm trong ổ bỗng mở mắt, dựng tai lên lắng nghe hướng về phía cửa một lúc, rồi lại cuộn mình nằm xuống.

Trong thư phòng của Phủ Điện Soái, có người vào phòng.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Ngọn đèn trong phòng sáng rực, đèn đồng cao chiếu sáng rực rỡ.

Tiêu Trục Phong ngồi trước bàn sách, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, thấy Bùi Vân Ánh lách người vào phòng.

"Tìm được đồ rồi?" Hắn hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-153-su-lo-lang-cua-han-2.html.]

Bùi Vân Ánh đưa tay, lấy từ trong áo ra một quyển văn tịch ném lên bàn trước mặt hắn, đồng thời cởi bỏ bộ đồ đen trên người, lấy chiếc áo khoác trên ghế khoác lên.

Tiêu Trục Phong nhận lấy quyển sách, cúi đầu lật vài trang, ánh mắt khẽ động: "... Không ngờ vẫn còn đây."

Người trước mặt thay xong áo, rót cho mình một chén trà nóng, cúi đầu uống một ngụm, nghe vậy đáp: "Có thể báo cáo rồi chứ?"

Tiêu Trục Phong gật đầu, lại hỏi: "Đến Y Quan Viện không bị ai phát hiện chứ?"

Động tác uống trà khựng lại, Bùi Vân Ánh chăm chú nhìn lá trà trôi nổi trong chén: "Không."

Tiêu Trục Phong gật đầu, lại hỏi: "Lục Y Quan cũng không ở đó?"

Chàng trai trẻ bỗng ngẩng đầu lên: "Hỏi nàng ấy làm gì?"

Phản ứng của hắn bỗng nhiên dữ dội, khiến Tiêu Trục Phong cũng sững lại, sau đó mở lời: "Chỉ là cảm thấy ngươi mỗi lần đều gặp nàng ấy ở những hoàn cảnh không ngờ tới, ta tưởng với mối nghiệt duyên của hai người, hôm nay có khi cũng đụng mặt."

Nói đến đây, Tiêu Trục Phong bỗng dừng lại, nghi hoặc nhìn hắn: "Không gặp thì nói không gặp, làm gì mà trông như kẻ có tật giật mình vậy?"

Sắc mặt Bùi Vân Ánh khẽ thay đổi, như bị chạm vào từ nào đó trong câu nói, lạnh lùng đáp: "Ngươi nhàn rỗi quá rồi?"

Hắn đặt mạnh chén trà xuống bàn, giọng không mấy vui vẻ: "Tự cầm đồ đi giao đi." Nói xong xoay người bước ra ngoài.

Tiêu Trục Phong: "..."

Người này thường ngày đâu có thất thường như vậy, chỉ một câu nói không biết chạm vào đâu mà nổi giận đùng đùng.

Hắn thu cất quyển sách, lạnh lùng lẩm bẩm: "Thật kỳ quặc."

Cơn gió đêm qua đã làm kinh động những người trong y khố, nhưng lại chẳng lay động được ánh nắng sớm mai.

Hôm sau trời quang, nắng đẹp, gió xuân nhẹ thổi, trước Y Quan Viện, những chú én bay lượn quanh nhành liễu ngoài cổng, cảnh xuân đua sắc.

Sáng nay không cần đi khám bệnh cho Kim Hiển Vinh, bên Phủ Điện Soái cũng không có việc gì, nên Lục Đồng dậy muộn hơn thường lệ.

Vừa mới rửa mặt xong, nàng đã thấy Lâm Đan Thanh đeo một túi hành lý lớn từ ngoài cửa bước vào.

Ánh mắt Lục Đồng lướt qua túi hành lý phồng lên sau lưng nàng ấy, liền hỏi: "Tỷ định ra ngoài à?"

Lâm Đan Thanh gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay là ngày nghỉ mười ngày một lần, ta định về nhà. Đã hai tháng rồi, từ lúc ta vào Y Quan Viện đến nay, vẫn chưa về nhà lần nào, ta tích góp hai tháng trời để nghỉ lần này." Nghĩ tới điều gì, nàng ấy liền trừng mắt nhìn Lục Đồng: "Lục muội muội, có phải muội quên hôm nay là ngày nghỉ rồi không?"

Lục Đồng hơi ngẩn ra.

Các Y Quan trong viện, nếu nhà ở kinh thành, không cần phải ở lại viện qua đêm. Nàng và Lâm Đan Thanh là trường hợp đặc biệt, qua đêm tại ký túc viện. Những Y Quan qua đêm tại viện sẽ được nhận thêm một lượng bạc mỗi tháng. Tuy nhiên, hai người họ không phải vì số bạc này mà ở lại.

Lục Đồng ở lại là vì muốn tiếp cận Thích Ngọc Đài, còn Lâm Đan Thanh, lý do thế nào, nàng không rõ.

Mỗi tháng, Y Quan Viện có hai ngày nghỉ, mười ngày một lần, đó là truyền thống. Kể từ khi vào viện, bao việc ập tới, Lục Đồng không thường xin nghỉ. Ban đầu định dồn tháng này nghỉ một thể, nhưng lại bị chuyện Thích Ngọc Đài làm gián đoạn. Nếu không phải Lâm Đan Thanh nhắc, có lẽ nàng đã quên hôm nay là ngày nghỉ.

Thấy Lục Đồng im lặng, Lâm Đan Thanh tưởng nàng gặp khó khăn gì, liền đến kéo tay nàng, cười nói: "Lục muội muội, hay muội về nhà ta đi? Nhà ta rất rộng, về cùng ta, ta sẽ cho muội xem con mèo lông vàng Tú Cầu ta nuôi, đẹp lắm. Có khách đến nó còn làm nũng, chắc chắn muội sẽ thích."

Lâm Đan Thanh biết Lục Đồng chỉ có một thân một mình ở Thượng kinh này. Dù trước đây nàng từng làm việc tại y quán ở Tây Nhai, nhưng thiếu đông gia của y quán và Lục Đồng cũng không phải thân thích, chẳng thể coi là người nhà. Người khác ngày nghỉ thì trở về nhà, còn nhà Lục Đồng lại không ở Thịnh Kinh, nếu rời Y Quan Viện, cũng chẳng biết đi đâu. Vậy thì về nhà họ Lâm cùng nàng là tốt nhất.

Lục Đồng hoàn hồn, nhẹ nhàng từ chối: "Không cần đâu, ta định về Tây Nhai."

"Thật sao?" Lâm Đan Thanh dò xét sắc mặt nàng, vẫn không cam tâm: "Muội đừng khách sáo với ta!"

Lục Đồng mỉm cười lắc đầu.

Mời mãi không được, cho đến khi xe ngựa của nhà họ Lâm ngoài cửa cất tiếng giục, Lâm Đan Thanh đành từ bỏ, tự mình vác hành lý rời đi. Lòng nàng nôn nóng muốn về nhà, bóng lưng nhảy nhót rời khỏi cửa cũng tràn đầy niềm vui. Nhìn theo bóng dáng đó, Lục Đồng bất giác cũng mỉm cười.

Nhưng cười chưa được bao lâu, nét mặt nàng lại trở nên trầm lặng.

Nàng đứng dậy, đi tới trước tủ gỗ trong phòng, cúi người lấy ra một bọc hành lý.

Bọc hành lý mỏng, không có nhiều đồ bên trong. Trước khi vào Y Quan Viện, hành lý của Lâm Đan Thanh gồm nào là quần áo, đồ ăn vặt, sách truyện, chất đầy năm chiếc rương lớn, như thể đang chuyển nhà. Nhưng Lục Đồng lại khác. Ngoài vài bộ quần áo, cây trâm lụa, bốn chiếc bình sứ do Bùi Vân Ánh gửi tặng, số vốn của Đỗ Trường Khanh, thì chỉ còn túi bạc vụn do Ngân Tranh lén đưa cho nàng.

Túi bạc đó, nàng chưa dùng một đồng nào, vẫn giữ gìn cẩn thận.

Lục Đồng cầm bọc hành lý lên, khoác thêm chiếc hòm thuốc, mở cửa bước ra ngoài.

Bên ngoài, cảnh xuân quyến rũ, gió xuân thổi qua trong nắng vàng, hoa mơ trên cây rụng trắng như tuyết. Nàng ngẩng đầu, ánh nắng ấm áp trên cao chiếu xuống, làm nàng hơi nheo mắt.

Lâu rồi không về y quán...

Không biết giờ này Ngân Tranh và mọi người thế nào?

Loading...