Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 150: Thích công tử 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:17:08
Lượt xem: 20

Nàng ngẩng lên, đối diện ánh mắt dò hỏi của Kỷ Tuân.

Kỷ Tuân dung mạo đoan chính.

Khuôn mặt hắn luôn mang vẻ cô tịch, như cánh hạc xanh lướt qua rừng, cao quý mà thoát tục.

Ánh mắt hắn đang chăm chú nhìn Lục Đồng, trầm tĩnh như nước, khác với ánh nhìn sắc bén của Bùi Vân Ánh. Đôi mắt nhạt màu của Kỷ Tuân khi chăm chú nhìn người khác, sẽ không khiến họ thấy áp lực, nhưng lại như soi thấu mọi góc khuất trong lòng người, khiến họ cảm thấy mọi điều không hay của bản thân đều bị phơi bày, làm người ta không khỏi tự vấn chính mình.

Lục Đồng ngừng lại, khẽ mỉm cười, đáp: "Kỷ y quan đùa sao? Hồng Phương Tự thuộc Ngự Dược Viện quản lý, là dược liệu quý hiếm. Y Quan Viện dùng đều có định mức, y quan thông thường không được lấy Hồng Phương Tự."

"Ta chưa từng dùng Hồng Phương Tự."

Nàng nói rất chắc chắn. Kỷ Tuân nhìn nàng hồi lâu, rồi gật đầu: "Vậy sao."

Lục Đồng đứng thêm một lát, thấy hắn không còn điều gì muốn nói, liền cúi đầu hành lễ, mang theo hòm thuốc, bước vào viện.

Sau khi nàng đi, Kỷ Tuân vẫn đứng tại chỗ, cúi đầu trầm tư không nói.

Đêm ấy gặp Lục Đồng, hắn vô tình liếc thấy trong giỏ tre của nàng dường như có mảnh lá khô của Hồng Phương Tự.

Hồng Phương Tự có độc. Trừ y công Ngự Dược Viện, y quan ở Y Quan Viện không được tùy ý sử dụng.

Hắn biết Lục Đồng hiện đang chữa bệnh cho Kim Hiển Vinh. Nhưng với chứng nang thận ung của Kim Hiển Vinh, không cần dùng đến Hồng Phương Tự. Loại dược liệu này đặc biệt, nếu không phải Lục Đồng có phương pháp xử lý độc tính, thì y quan của Y Quan Viện không được phép dùng loại cỏ độc này.

Liên quan đến độc dược, cần cảnh giác hơn.

Nhưng Lục Đồng lại nói mình chưa từng dùng…

Bên cạnh truyền tới tiếng nhắc nhở của tiểu dược đồng: "Công tử, xe ngựa đã chờ sẵn trước cổng rồi."

Kỷ Tuân bừng tỉnh, đáp: "Đi thôi."

Có lẽ, là hắn nhìn nhầm.

...

Cuộc gặp gỡ buổi hoàng hôn ở cổng Y Quan Viện với Kỷ Tuân, Lục Đồng không để tâm.

Dùng cơm tối xong, nàng tới dược phòng chế thuốc.

Ở dãy hành lang sau Y Quan Viện có một hàng phòng trống làm dược phòng, để các y quan điều chế thuốc mới, nghiên cứu toa thuốc.

Nhưng số y quan có thể làm thuốc mới rất ít, vì vậy ngoài việc sắc thuốc, dược phòng phần lớn đều để trống.

Từ khi Lục Đồng tới, dãy phòng thuốc trống ấy mỗi tối đều sáng đèn. Các y quan Y Quan Viện đều nói, y quan mới tới này nhận công việc không dễ dàng, phải làm việc chăm chỉ đêm này qua đêm khác, thật tội nghiệp.

Lục Đồng không cảm thấy mình đáng thương.

Nàng thích ở dược phòng, thích đồng hành cùng mùi thuốc thanh đạm hơn là giao tiếp với những người đủ mọi kiểu cách trong Y Quan Viện. So với điều đó, sự yên tĩnh của dược phòng khiến nàng an lòng hơn.

Chỉ khi dần đạt tới mục đích, lòng người mới thực sự yên ổn.

Trời quang mây tạnh, ngoài cửa sổ, ánh trăng khẽ chiếu qua tán cây, tạo nên một vùng sáng mờ ảo.

Ánh trăng bám lấy vạt áo người trong phòng, đổ bóng thành những mảng lớn trên nền nhà. Trong ánh sáng nhợt nhạt ấy, đôi tay nàng thả một bó cỏ xen lẫn sắc đỏ vào trong chiếc hũ, hương thơm nồng dịu dần lan tỏa ra cùng với làn khói mỏng màu phấn hồng.

Giữa lúc này, Lâm Đan Thanh ghé qua một lần, từ xa nhìn qua cửa sổ, thấy khói mờ bao quanh liền quay đi.

Lục Đồng lặng lẽ ngồi trước chiếc hũ, trong đó đầy chất lỏng nâu đặc, hương thơm ngào ngạt bao quanh nàng. Ánh sáng và làn khói khiến bóng dáng nàng trở nên hư ảo như một bức tranh. Không biết đã qua bao lâu, khói dần tan đi, chất lỏng đục trong hũ biến thành màu đen, đông lại dưới đáy.

Nàng đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ánh trăng đã dịch xa vài thước, cả viện lặng yên, chỉ có vài tiếng ếch kêu khẽ theo gió bay đến.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Đã là canh ba.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-150-thich-cong-tu-2.html.]

Lục Đồng quay lại, thấy tro tàn trong bếp lò đã cháy hết, những cành cây còn sót lại lẫn những bông hoa đỏ rực như m.á.u nằm rải rác bên cạnh. Nàng cúi xuống nhặt những cành hoa còn sót trên đất, ném hết vào đống tro tàn.

...

Đèn trong phòng lắc lư nhẹ nhàng.

Khi trở lại phòng nghỉ, Lục Đồng thấy Lâm Đan Thanh vẫn đang ngồi dưới đèn đọc sách.

Thấy nàng về, cô gái trẻ duỗi người, nói: "Cuối cùng cũng về." Rồi đùa: "Lục muội muội, muội đúng là chăm chỉ. Bảo sao lại đỗ đầu bảng đỏ trong kỳ xuân khảo."

Lục Đồng chỉ mỉm cười.

Lâm Đan Thanh nói vậy, nhưng bản thân nàng cũng rất chăm chỉ. Cả hai ở chung một phòng, Lục Đồng thường thấy Lâm Đan Thanh đọc y tịch tới khuya.

Khác với Lục Đồng có mục đích riêng khi vào Y Quan Viện, Lâm Đan Thanh tuy xuất thân gia đình không tệ, nhưng lại vẫn rất cần mẫn.

Lục Đồng ngồi xuống bên bàn, tháo dây buộc tóc ra chải đầu. Ánh mắt lướt qua cuốn y tịch trên bàn trước mặt Lâm Đan Thanh, đó là phần "Các loại độc dược" trong "Minh Nghĩa Y Kinh".

Ánh mắt nàng thoáng động, chưa kịp lên tiếng thì Lâm Đan Thanh đã chống cằm nhìn nàng: "Lục muội muội, thuốc của muội sao lại có thể khéo như vậy nhỉ?"

Lục Đồng không hiểu: "Gì cơ?"

"‘Xuân Thủy Sinh’ và ‘Tiêm Tiêm’ ấy!"

cô gái cười, tựa đầu nhìn nàng: "Sau kỳ xuân khảo, ta nghe nói có một thiên tài nào đó vượt qua mình đỗ đầu bảng đỏ. Sau khi tìm ra là muội, biết muội đang làm đại phu tại Nhân Tâm Y Quán, ta còn đặc biệt nhờ người mua hai thang thuốc này về thử."

"Ta không nhận ra hết các vị thuốc, nhưng chỉ riêng những vị nhận ra đã thấy muội phối hợp rất tinh tế."

"Thật lòng mà nói, trước đó ta còn ghen tị với muội nữa." Lâm Đan Thanh thẳng thắn, nói tiếp: "Sau khi xem hai bài thuốc này, mới biết ta thực sự thua kém muội, lại nghe nói muội là dân thường... Triều Lương của chúng ta, y tịch đa phần đều do Thái Y Cục quản lý. Người dân thường muốn nổi danh trong ngành y, hoặc phải hành nghề lâu năm, hoặc phải thiên tài."

Lục Đồng im lặng một lúc: "Ta không phải thiên tài."

"Muội chính là thiên tài!" Lâm Đan Thanh đập bàn, "Vậy ta thua mới tâm phục khẩu phục."

Lục Đồng không đáp.

Lâm Đan Thanh thở dài: "Sau đó, ta dần nghĩ thoáng ra. Ta xuất thân tốt hơn muội, gia đình cũng đối xử không tệ. Từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu khổ. Tổ tiên từng nói, chuyện tốt trên đời không thể để một người hưởng hết."

"Một kỳ xuân khảo chẳng nói lên gì, không chừng cuối năm trong kỳ sát hạch, ta lại vượt qua muội thì sao." Giọng nàng nói đầy ý chí, nhưng pha chút buồn bã, không rõ nghĩ tới điều gì, vẻ mặt nàng có chút thẫn thờ.

Trên đời này, ai chẳng có chuyện không như ý. Như Lâm Đan Thanh, một cô gái nhìn vẻ ngoài vô lo, cũng có tâm sự chẳng thể nói cùng ai.

Lâm Đan Thanh ngáp một cái, nhìn đồng hồ nước: "Ôi trời, đã canh ba rồi."

"Muộn rồi, mau ngủ đi. Ngày mai còn phải dậy sớm." Nàng ôm cuốn y tịch, đi ra chiếc giường ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại Lục Đồng.

Ngọn đèn đồng trên bàn chỉ lại còn chút dầu mỏng, sắp cạn, ánh lửa chập chờn không đủ sáng, làm bóng người lúc ẩn lúc hiện.

Lục Đồng lấy từ trong chiếc bình bạc mang về ra một viên hương hoàn.

Đó là một viên tròn màu nâu sẫm, chưa kịp đưa sát, nàng đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.

Ban ngày, Kim Hiển Vinh đưa viên hương hoàn này cho nàng, nói về sở thích cầu kỳ của Thích Ngọc Đài: "Hương đốt là Tê Linh Hương, thử ngửi xem, một viên thôi cũng không hề rẻ."

Tê Linh Hương giúp tĩnh tâm, thường dùng để điều hòa cảm xúc. Thích Ngọc Đài không dùng loại hương nào khác, chỉ thích Tê Linh Hương, cũng khác biệt với những công tử giàu có khác.

Nhưng...

Lục Đồng cầm viên hương hoàn lên, soi dưới ánh đèn. Nhìn kỹ, có thể thấy chút sắc đỏ ẩn hiện bên trong, nếu không quan sát kỹ, rất khó nhận ra.

Cảm xúc là thứ rất vi diệu, sai một ly đi một dặm.

Trong đêm khuya tĩnh lặng, người con gái ngồi trước gương, không biết nghĩ tới điều gì, khóe môi khẽ nhếch, nụ cười phảng phất vẻ châm biếm.

Hồi lâu, nàng cầm lấy hộp thuốc bên cạnh, cẩn thận cất viên hương hoàn vào.

Loading...