Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 150: Thích công tử 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:17:07
Lượt xem: 19

Thời gian thấm thoắt trôi qua, thoáng chốc đã bước vào tháng tư.

Càng gần tiết Thanh Minh, mưa ở Thịnh Kinh càng nhiều hơn. Đêm xuống thường mưa rả rích, nhưng ban ngày lại bắt đầu có hơi nóng. Sự chênh lệch nhiệt độ giữa sáng sớm và tối muộn khiến người ta dễ nhiễm phong hàn.

Trong Y Quan Viện, nhiều y quan cũng đã bị cảm lạnh mà xin nghỉ. Trong phòng, Thôi Mân húng hắng ho vài tiếng, nhấp một ngụm trà thuốc trên bàn để xoa dịu cổ họng đang ngứa rát.

Mùa xuân là mùa bách bệnh dễ phát, Thôi Mân thân là Viện sử của Y Quan Viện, lại càng bận rộn hơn thường ngày. Ngoài việc trực chầu trong cung, y còn đang gặp khó khăn trong việc nghiên cứu phương thuốc mới.

Nghĩ đến phương thuốc, y không khỏi nhớ đến nữ y quan mới vào viện.

Thôi Mân đặt chén trà xuống, quay sang hỏi người đứng bên cạnh: "Hiện giờ Lục Đồng thế nào?"

Ngày đó ông ta cử Lục Đồng đến khám bệnh cho Kim Hiển Vinh, lại bị Bùi Vân Ánh ngăn cản. Ông ta cứ tưởng mọi chuyện sẽ dừng ở đó, không ngờ mọi việc lại chuyển biến bất ngờ, Lục Đồng chủ động xin đến Phủ của Kim Hiển Vinh.

Thật ra Thôi Mân không quan tâm việc Lục Đồng có chữa được bệnh cho Kim Hiển Vinh hay không. Điều y cần là Lục Đồng phải phạm vài sai lầm lớn trong Y Quan Viện. Một kẻ ngạo mạn như nàng, nếu không biết cúi đầu, sẽ rất khó kiểm soát. Huống chi, vụ việc liên quan đến Hồng Phương Tự đã để lộ ra rằng, đằng sau vẻ ngoài ôn hòa của nàng là những toan tính sâu sắc hơn.

Y Quan Viện không cần người có quá nhiều tâm cơ, chỉ cần những người biết làm việc.

Người đứng bên cạnh cung kính đáp: "Vẫn làm việc bình thường như trước, phía Kim đại nhân không nói tốt cũng không nói xấu."

Thôi Mân hơi nhíu mày: "Không gây chuyện gì sao?"

"Chưa nghe thấy chuyện gì cả."

Thôi Mân không nói gì, ánh mắt trầm xuống.

Kim Hiển Vinh vốn là kẻ háo sắc, dù mắc bệnh ở thân dưới nhưng tính tình khó mà an phận. Thế nhưng, Lục Đồng đã đến phủ ông ta vài lần mà không hề xảy ra tai tiếng gì, quả thực là ngoài sức tưởng tượng.

Ngẫm nghĩ một hồi, y hỏi: "Lục Đồng hiện giờ ở đâu?"

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Hôm nay là ngày nàng đến Kim phủ đại nhân khám bệnh, nàng đã ra ngoài từ sáng sớm."

...

Ở phía khác, Lục Đồng đang đeo hòm thuốc, bước xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn phủ đệ trước mặt.

Ti Lễ Phủ nằm ở hành lang phía đông Hoàng Thành, là nơi các quan viên Hộ Bộ thường đến xử lý công văn. Khu vực này yên tĩnh, cách Phủ Điện Soái của Bùi Vân Ánh không xa, nhưng diện tích không rộng bằng. Nếu chỉ nhìn thoáng qua, có thể nhầm đây là tư gia của một gia đình giàu có nào đó.

Vừa tới cửa, tiểu đồng lưng gù của Kim Hiển Vinh đã chạy ra đón, cười hớn hở nói: "Lục y quan đã đến, mời vào, đại nhân đã chờ ngài lâu rồi!"

Lục Đồng gật đầu, theo sau tiểu đồng bước qua cổng chính của Ti Lễ Phủ.

Bên ngoài trông phủ không lớn, nhưng bên trong lại được sửa sang hết sức cầu kỳ. Hành lang được chạm khắc tỉ mỉ, các vật dụng bày biện hết sức lộng lẫy. Ngay trước cửa là một bức bình phong bằng gỗ nam mộc chạm hình một con voi lớn, mang ý nghĩa "thái bình cát tường".

Bên trong càng phô trương hơn, nào là giường ngọc, bàn gỗ hương, bàn họa vẽ mạ vàng. Người hiểu rõ thì biết đây là nơi làm việc của các quan viên, nhưng kẻ không biết chỉ sợ nhầm rằng mình đã lạc vào phủ của một vương công quý tộc.

Kim Hiển Vinh đứng đợi ở bên trong, trông thấy Lục Đồng thì cười tươi rói, cặp lông mày cụt ngắn như muốn dựng lên, tinh thần có vẻ tốt hơn nhiều so với trước, sắc mặt cũng hồng hào hơn.

Ông ta hồ hởi nói: "Lục y quan, từ khi uống thuốc và châm cứu mấy lần, mấy ngày nay bản quan cảm thấy tinh thần phấn chấn, đau nhức trước đây cũng giảm hẳn. Sáng nay dậy, chỗ đó cũng có chút phản ứng. Như vậy là sắp khỏi rồi đúng không?"

"Đúng vậy."

"Thật sao? Vậy thì tốt quá!" Kim Hiển Vinh lộ vẻ vui mừng khôn xiết, xúc động không thôi: "Ta đã nói trời không tuyệt đường người, vận mệnh của ta không thể chấm dứt thế này được.". Sau đó ông ta tán dương Lục Đồng: "Vẫn là Lục y quan y thuật cao siêu, giỏi hơn nhiều so với đám vô dụng ở Y Quan Viện trước đây. Ta mới dùng vài thang thuốc mà đã có hiệu quả thần kỳ thế này. Y thuật như vậy, làm một y quan nhỏ ở Hàn Lâm Y Quan Viện thật quá phí phạm. Ta thấy ngay cả Thôi Mân cũng chỉ được bấy nhiêu…"

Lục Đồng lắng nghe lời tâng bốc một cách hờ hững. Thấy trong Ti Lễ Phủ ngoài Kim Hiển Vinh cùng người hầu ra thì không còn ai khác, nàng liền hỏi: "Ở đây thường ngày chỉ có mỗi đại nhân trực ban thôi sao?"

Kim Hiển Vinh cười: "Gần như là thế. Hiện tại tam ti thu quyền, Hộ Bộ chẳng khác nào vật trang trí. Ngoài ta ra, những người khác trong Hộ Bộ đều là chức nhàn tản. Ở đây thường ngày không có công văn gì cần xử lý, chỉ ngồi ngẩn ngơ, nên cũng không có mấy người. Hôm nay Lục y quan đến, ta đã bảo mọi người đừng qua đây, để tránh quấy rầy việc khám chữa của Lục y quan."

Ông ta đúng là suy nghĩ chu đáo. Lục Đồng thu lại ánh mắt, đi thêm vài bước, đến một gian phòng trong cùng. Vừa liếc qua, nàng không khỏi dừng bước.

Căn phòng này rất tinh tế.

Khác hẳn vẻ xa hoa bên ngoài, gian này mang nét thanh nhã của người trí thức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-150-thich-cong-tu-1.html.]

Ngay cửa là một tấm bình phong bằng gỗ tử đàn khảm bảo thạch, mở hé, để lộ bên trong chiếc ghế tử đàn thanh thoát, trên đó có gối tựa và đệm da. Còn có một chiếc kỷ nhỏ bằng trúc tím, trên đặt đầy đủ văn phòng tứ bảo. Nhìn lướt qua, mọi thứ đều rất cầu kỳ.

Lục Đồng dừng chân, hỏi Kim Hiển Vinh bên cạnh: "Đây là phòng của đại nhân sao?"

"Làm gì có." Kim Hiển Vinh đáp: "Đó là gian kim ốc của Thích công tử."

"Thích công tử?"

"Công tử phủ Thích Thái sư đại nhân đương triều." Kim Hiển Vinh cảm thán: "Nhìn cái bình phong bảo thạch kia, tận ba ngàn lượng bạc đấy. Ngay cả ta cũng không dùng nổi, thế mà cậu ta dám để nó ở Ti Lễ Phủ thế này, chẳng sợ bị người ta lấy mất."

Lục Đồng gật đầu: "Thích công tử quả là cầu kỳ."

"Không cầu kỳ sao được?" Kim Hiển Vinh thấy Lục Đồng có vẻ hứng thú, liền dẫn nàng vào gian phòng ngắm nghía: "Cậu ta uống trà phải uống Bạch Trà Kiến Châu thượng hạng. Từ khi cậu ta đến Ti Lễ Phủ, ta cũng được nếm thử không ít."

Ông ta chỉ tay vào lư hương trên bàn: "Còn đốt hương thì dùng Tê Linh Hương. Ngửi thử xem, một lò cũng không hề rẻ." Nói xong, ông tiện tay lấy từ hộp nhỏ bên cạnh một viên hương hoàn đưa cho Lục Đồng: "Lục y quan mang về dùng thử xem, tĩnh tâm an thần, chỗ khác không mua được đâu."

Lục Đồng nhận lấy viên hương hoàn ấy.

"Còn đồ ăn, quần áo… Nói thật, bổng lộc của Hộ Bộ chúng ta không đủ trả tiền trà cho cậu ta mỗi tháng. Nói về cầu kỳ, Thích công tử đúng là số một."

Có lẽ vì chút ganh tỵ với Thích Ngọc Đài, lời tán thưởng của Kim Hiển Vinh nghe ra lại có chút chua chát.

Lục Đồng mỉm cười, nhìn quanh một lượt rồi hỏi: "Thích công tử hôm nay không tới sao?"

"Cậu ta hôm nay bận việc, tạm thời không đến. Những ngày khác thì vẫn đến." Kim Hiển Vinh đáp: "Nếu cậu ta không đến, chẳng phải uổng phí hương quý và trà thượng hạng ở đây sao?"

Lục Đồng gật đầu, không nói thêm gì. Lúc này nàng thu lại ánh mắt, nhìn về phía Kim Hiển Vinh: "Kim đại nhân, chuyện phiếm bấy nhiêu thôi. Hạ quan vẫn nên bắt đầu châm cứu cho ngài."

Kim Hiển Vinh sững người, rùng mình một cái: "…Ồ, được, được."

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Việc châm cứu hôm nay kéo dài hơn mọi khi.

Bệnh tình của Kim Hiển Vinh đã có chuyển biến tốt, toa thuốc cũng được đổi mới. Triệu chứng bề ngoài của chứng nang thận ung đã khỏi, nhưng ông ta vẫn chưa thể sinh hoạt vợ chồng, cần tiếp tục điều trị.

Khi Lục Đồng trở về Y Quan Viện, trời đã gần tối.

Sau vài trận mưa, lá cây hòe trước cổng viện rụng khá nhiều. Những chồi non xanh mướt mới nhú lấp ló. Xa xa, hoàng hôn đỏ thắm dần lan ra, nhuộm cả viện thành một màu cam dịu dàng.

Lục Đồng bước tới cửa chính của sảnh Y Quan Viện thì gặp Kỷ Tuân.

Chàng trai khoác bộ áo dài trắng viền bạc, tóc búi cao gọn gàng. Ánh hoàng hôn trong viện khẽ hắt lên người hắn, làm nổi bật vẻ thanh thoát và điềm tĩnh như ẩn sĩ nơi núi rừng.

Y Quan Viện không thiếu những chàng trai trẻ, nhưng những người mới học thành từ Thái Y Cục thường mang vẻ nông nổi. Người này tuy trẻ tuổi nhưng lại không hề có chút hời hợt, mà trầm lặng như viên ngọc lạnh, khiến ai cũng cảm thấy dễ chịu.

Lục Đồng dừng bước, cúi đầu chào: "Kỷ y quan."

Kỷ Tuân gật đầu.

Sau lưng hắn là một tiểu dược đồng, dường như họ đang chuẩn bị về nhà. Hắn sắp rời đi, lại chợt nhớ ra điều gì, quay sang hỏi Lục Đồng: "Bệnh tình của Kim thị lang có chuyển biến không?"

Hiện nay chuyện Lục Đồng chữa bệnh cho Kim Hiển Vinh ở Hộ Bộ, không chỉ Y Quan Viện mà cả Ngự Dược Viện đều hay biết.

"Kim thị lang mắc bệnh khá khó chữa, nhưng may mắn là dùng thuốc lâu ngày đã có chút khởi sắc. Nếu kiên trì điều trị, chưa biết chừng có thể hồi phục như trước."

Kỷ Tuân gật đầu, suy tư một lúc rồi đột nhiên gọi nàng: "Lục y quan."

Lục Đồng đáp lời.

Hắn nói: "Hôm trước ta gặp ngươi ở dược khố chọn thuốc, có phải ngươi có dùng Hồng Phương Tự không?"

Lục Đồng khựng lại.

Loading...