Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 147: Ngọc bội 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:16:56
Lượt xem: 15

Lục Đồng sững lại, quay đầu nhìn.

Thiếu niên ngồi trước chiếc bàn nhỏ trong phòng, dùng sức quạt chiếc quạt bằng lá cọ trong tay. Chiếc nồi thuốc phát ra tiếng sôi "bụp bụp", hơi nóng bốc lên mờ mịt, khiến sắc mặt hắn trở nên mơ hồ.

Hắn vẫn luôn tự mình sắc thuốc cho Lục Đồng.

Phu xe của Kỷ Tuân từng chủ động đề nghị thay hắn làm việc này, nhưng bị Kỷ Tuân từ chối, chỉ nói rằng nếu thời gian và lửa sắc không đúng thì hiệu quả thuốc cũng không tốt, khăng khăng phải tự mình sắc thuốc.

Lục Đồng không hiểu được con người này. Một thiếu gia chỉ cần nhìn qua đã thấy rõ ràng là sống trong nhung lụa, lại tự tay sắc thuốc, mà người nhận được ân tình chỉ là một người qua đường gặp gỡ tình cờ.

Kỷ Tuân hoặc là có toan tính sâu xa, hoặc là một kẻ ngốc có lòng tốt vô bờ bến.

Ngẫm một chút, nàng đáp: "Ta không phải đại phu."

"Khi ngươi mở hòm thuốc, bên trong có dây làm từ vỏ cây tang bạch." Kỷ Tuân mở nắp nồi thuốc, nhìn vào dung dịch thuốc, rồi lại đóng nắp mà không thêm củi vào.

Lục Đồng không đoán được hắn muốn nói gì, đành trả lời: "Học lỏm vài thứ từ người khác, không tính là biết y thuật."

Nghe vậy, Kỷ Tuân khẽ khựng lại.

Một lát sau, hắn mới lắc đầu: "Thịnh Kinh có Thái Y Cục, nếu ngươi thật sự muốn học y, có thể đến đó để nghiên cứu y lý."

Thái Y Cục?

Lục Đồng nhíu mày.

Đây là lần đầu tiên nàng nghe đến cái tên này, không biết đây là nơi nào, nhưng từ lời nói của hắn, nàng cũng mơ hồ đoán được chút ít.

Lục Đồng cảm thấy thật nực cười.

"Kỷ công tử nói đùa rồi," Lục Đồng nói: "Ta chỉ là dân thường, làm sao đến được nơi như công tử nói?"

Nàng nghĩ, vị thiếu gia xuất thân cao quý này có lẽ chưa từng nếm trải cuộc sống của dân thường, không hiểu được ranh giới vô hình giữa người thường và quý tộc, đủ để ngăn cách rất nhiều điều.

"Không sao cả," hắn vẫn ngồi ngay ngắn trước lò thuốc, giọng nói nhàn nhạt: "Nếu sau này ngươi đến Thịnh Kinh, có thể đến nhà họ Kỷ tại Trường Lạc Phường tìm ta."

Hắn nói rất nghiêm túc, không giống như đang đùa.

Lục Đồng sững sờ.

Bên ngoài cửa sổ không biết từ đâu có một chiếc lá rơi xuống bàn viết. Nàng cúi đầu nhặt chiếc lá, vô thức vò nát, cảm giác trong lòng cũng lộn xộn rối bời giống như chiếc lá liễu đó.

Một lúc sau, nàng khẽ nói: "Ta sẽ không đến Thịnh Kinh."

Đương nhiên nàng sẽ không đến Thịnh Kinh. Trên người nàng có độc do Vân Nương trực tiếp gieo vào.

Thật ra có lúc nàng đã nghĩ đến việc nhờ cậy vị thiếu gia từ Thịnh Kinh này, kể hết mọi chuyện với cậu, cầu xin hắn giúp nàng thoát khỏi vũng lầy.

Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không làm vậy.

Kỷ Tuân có thể phát hiện ra "Hàn Tằm Vũ", nhưng không nhận ra loại độc mà Vân Nương đã gieo vào nàng từ trước đó. Chừng nào nàng chưa giải được độc, chừng đó nàng vẫn bị Vân Nương khống chế.

Tính cách của Vân Nương là vậy, trừ khi tự nguyện, bà ta tuyệt đối sẽ không chịu giải độc cho nàng.

Muốn sống sót trở về huyện Thường Vũ, nàng chỉ có thể ở lại Lạc Mai Phong, tiếp tục tìm cơ hội khác.

Chiếc lá liễu trong tay bị vò đến nhăn nhúm, không còn nhận ra hình dáng ban đầu. Lục Đồng đưa tay ra ngoài cửa sổ, thả chiếc lá xuống, nó chao đảo rơi xuống dưới, dần dần biến mất.

Thuốc của Kỷ Tuân dường như rất hiệu quả.

Hàn độc trong cơ thể Lục Đồng ngày càng suy yếu.

Dần dần, nàng không cần phải quấn chăn dày, mặc áo đơn cũng không thấy lạnh. Đôi khi, ánh nắng ngoài cửa sổ còn khiến nàng cảm thấy nóng bức.

"Độc của ngươi đã được giải rồi." Kỷ Tuân nói với nàng.

Lục Đồng đáp: "Đa tạ." Sau đó khẽ nói: "Ta không có tiền trả ngươi."

"Không cần tiền."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-147-ngoc-boi-1.html.]

Hắn đưa cho Lục Đồng một tờ giấy, cùng vài gói thuốc đã được sắp sẵn.

"Đây là đơn thuốc. Loại độc mà ngươi trúng trước đây ta chưa từng thấy qua. Để phòng ngừa, ta đã chuẩn bị thêm vài thang thuốc nữa, ngươi sắc và uống vài ngày nữa, có lẽ sẽ tốt hơn."

Lục Đồng hỏi: "Ngươi sắp đi rồi sao?"

Kỷ Tuân gật đầu: "Ta đã ở đây quá lâu rồi." Lại nói: "Ta đã trả thêm tiền phòng cho năm ngày, ngươi có thể ở lại đây nghỉ ngơi thêm vài hôm."

Lục Đồng không nói gì.

Hắn đi đến bên cạnh nàng. Ngoài cửa sổ là một mảng xanh tươi rộng lớn. Thiếu niên dáng người thanh tú, thanh cao như nhành liễu xuân, ánh mắt nhìn nàng ấm áp như ánh nắng xuân trên cầu ở Tô Nam.

Hắn nói: "Thập Thất cô nương, sau này nếu bị thương thì phải chữa trị kịp thời. Ngươi là người học y, càng nên hiểu đạo lý này."

"Ta đi rồi, đừng giấu bệnh sợ thầy."

Lục Đồng im lặng hồi lâu, khẽ "ừ" một tiếng.

Sáng hôm sau, Lục Đồng thức dậy, không thấy Kỷ Tuân gõ cửa như thường lệ.

Suy nghĩ một lúc, nàng mở cửa, lập tức nhìn thấy cửa phòng bên cạnh đã mở toang. Nàng đi vào trong, không thấy bóng dáng Kỷ Tuân và phu xe, thậm chí hành lý cùng đồ dùng của họ cũng không còn.

Kỷ Tuân đi rồi.

Không chào hỏi nàng, không nói với ai, vào buổi sáng mùa xuân hôm ấy, có lẽ khi trời còn chưa sáng rõ, khi nàng còn đang chìm trong giấc ngủ, hai người họ đã lặng lẽ rời đi.

Lục Đồng đứng trong căn phòng trống vắng, bỗng dưng cảm thấy một nỗi mất mát không rõ từ đâu ùa tới.

Thật kỳ lạ, khi Kỷ Tuân đưa nàng tới đây, nàng hoàn toàn không muốn, chỉ lạnh lùng nhìn họ bận rộn. Nhưng qua nửa tháng, mỗi ngày Kỷ Tuân đều sắc thuốc, bắt mạch, quan tâm đến bệnh tình của nàng, sự kiên nhẫn và dịu dàng ấy khiến Lục Đồng mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Lục Nhu.

Trước đây khi nàng bị bệnh ở huyện Thường Vũ, Lục Nhu cũng chăm sóc nàng như vậy.

Rõ ràng sự lạnh lùng và xa cách của Kỷ Tuân, sự kỳ quặc và trầm lặng ấy hoàn toàn khác Lục Nhu.

Có lẽ vì nàng đã ở trong Lạc Mai Phong quá lâu, những năm qua ngoài Vân Nương, nàng chưa từng gần gũi với ai. Trong nửa tháng này, không có Vân Nương, không có thử độc, lại có người quan tâm, chăm sóc nàng. Giống như một buổi chiều xuân ngồi dưới giàn hoa, nàng vô tình được nếm một viên kẹo mạch nha. Viên kẹo ngấm hương vị thuốc đắng dịu, không giống sự nặng nề trước kia, mà lại mang một chút ngọt ngào.

Lục Đồng nghĩ, chắc là nàng đã quá lâu không trải qua cảm giác chia ly, vì thế lúc này mới cảm thấy tiếc nuối.

“cô nương, cô nương!”

Từ lầu dưới, tiếng của ông chủ quán trọ vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Đồng. Ông hối hả chạy lên, nhìn thấy nàng, liền thở phào nhẹ nhõm: “May quá, cô nương vẫn còn đây.”

Ông đưa vào tay Lục Đồng một miếng ngọc bội trắng tròn, rồi nói:

“Đêm qua, vị công tử đi cùng cô nương đã trả hết tiền phòng còn thiếu trước đây. Ngọc bội này trước đây ta chỉ giữ hộ, định sáng nay trả lại cho cậu ấy, nhưng không ngờ sáng nay họ đã rời đi.”

“nàng quen biết họ, vậy đưa ngọc bội này lại cho cậu ấy giúp ta. Quán trọ chúng ta không phải loại chỗ chiếm đồ của người khác mà không trả lại như vậy đâu.”

Lục Đồng theo phản xạ nhìn xuống tay mình.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Miếng ngọc bội trắng trong lòng bàn tay, mát lạnh và mịn màng, giống như ánh mắt của thiếu niên kia, luôn khiến người ta cảm thấy vừa gần vừa xa. Nàng cầm dây đỏ buộc miếng ngọc lên, nhìn kỹ, thấy trên đó khắc hình một ẩn sĩ đang đánh đàn.

Quả nhiên rất hợp với người đó.

Lục Đồng siết chặt miếng ngọc trong tay, rồi nói với ông chủ quán: “Ta biết rồi.”

Trước khi đi, Kỷ Tuân đã trả thêm tiền phòng cho năm ngày. Lục Đồng ở lại quán trọ thêm năm ngày, đợi hắn và phu xe nhớ ra miếng ngọc bội mà quay lại.

Nhưng Kỷ Tuân không trở lại.

Nàng nghĩ, có lẽ hắn đã quên, hoặc có thể là nhớ nhưng không muốn quay lại lấy. Là thiếu gia nhà cao cửa rộng ở Thịnh Kinh, một miếng ngọc bội với hắn chắc có lẽ chẳng là gì. Giống như lần gặp gỡ ở Tô Nam này, đối với hắn chỉ là một đoạn ngắn ngủi trong cuộc đời, chẳng mấy quan trọng.

Chẳng khác nào khung cảnh lướt qua bên đường khi cưỡi ngựa, thoáng thấy rồi cũng sẽ quên.

Lục Đồng cẩn thận gấp chiếc váy màu xanh lá liễu mà Kỷ Tuân đã mua cho nàng lại, đặt vào trong hòm thuốc cùng với miếng ngọc bội.

Bộ váy đẹp đẽ ấy hợp để đi dạo trên con đường ngắm xuân, hợp với những khu vườn nhà cao cửa rộng, hợp với những quán rượu sầm uất, hợp với các phố phường đông đúc...nhưng hoàn toàn không phù hợp với gò hoang ở Lạc Mai Phong, với những nơi đầy m.á.u tanh và xác chết.

Nó không hợp với nàng.

Loading...