Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 146: Năm đó 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:16:54
Lượt xem: 18

Nàng không ngờ thiếu niên trước mặt, chỉ cần một lần bắt mạch, lại có thể nhận ra điều này.

Lục Đồng nắm thật chặt lọ thuốc trong tay, thấp giọng nói: “Không có chuyện đó,” , rồi xoay người định đi.

Nhưng thiếu niên lại nắm lấy cổ tay nàng, vẻ mặt nghiêm nghị hơn: “Ngươi trúng độc.”

Giọng nói của hắn không hề d.a.o động, chắc chắn như thể sự thật này không thể chối cãi.

Sự kiên quyết của hắn bỗng khiến nàng cảm thấy khó chịu. Bị phát hiện ra điều mà nàng luôn cố gắng che giấu, giống như một vết thương sâu thẳm trong lòng bị bóc trần. Nàng cố giằng tay ra, nhưng cơ thể vẫn còn yếu sau đợt giày vò của Hàn Tằm Vũ, nàng thậm chí không đủ sức kháng cự.

Thiếu niên kéo lão đại phu trong quán tới xem mạch cho nàng. Sau một hồi lâu, ông lắc đầu, vẻ mặt bất lực: “Thực xin lỗi, lão phu không nhận ra cô nương có dấu hiệu trúng độc nào cả.”

Cả hai đều sững sờ.

Độc của Vân Nương vốn cực kỳ tinh vi. Nếu bà đã muốn giấu, ngay cả những danh y giỏi nhất cũng khó lòng phát hiện. “Hàn Tằm Vũ” cũng không phải ngoại lệ.

Điều khiến nàng bất ngờ là đến lão đại phu này cũng không nhìn ra, mà thiếu niên trẻ tuổi này lại có thể. Thiếu niên này nhìn qua chỉ mới 17, 18 tuổi, nhưng hiểu biết của hắn về y lý chắc đã là ở đỉnh cao của thế gian.

Nàng cố trấn tĩnh, lạnh nhạt đáp: “Vậy thì chắc là công tử nhầm rồi.” Nói xong, nàng quay người muốn đi.

Nhưng thiếu niên lại ngăn nàng lại. Lần này giọng nói hắn mang theo chút trách móc: “Sao ngươi cứ nghĩ đến chuyện bỏ đi vậy?” Hắn nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt lạnh lùng nhưng sâu thẳm: “Thân là y giả, không thể để bệnh nhân cứ thế rời đi.”

“Người kia không chữa được, thì để ta.”

Lục Đồng ngây người.

Thật ra những năm đó, nàng ở trên núi bị Vân Nương hành hạ đến mức mất đi hết cảm xúc, mọi chuyện gần như đều không thể khiến nàng d.a.o động. Vậy mà trước mặt thiếu niên áo xanh này, nàng lại hiếm hoi lại có chút bối rối. Nàng cố gắng giải thích rằng mình không hề trúng độc, hơn nữa còn có việc quan trọng hơn phải làm, nhưng đối phương lại cứng rắn như thể đã quyết tâm làm Bồ Tát cứu thế đến cùng, nhất định muốn chữa trị cho nàng đến khi bệnh khỏi hoàn toàn.

"Ta về muộn, cha mẹ ta sẽ lo lắng." Lục Đồng nói.

Thiếu niên gật đầu: "Quả là như vậy." Giây tiếp theo, hắn nhìn Lục Đồng: "Nhà ngươi ở đâu, ta sẽ cùng ngươi đi gặp cha mẹ ngươi để giải thích rõ."

Lục Đồng: "…"

Nàng đương nhiên không thể dẫn hắn ta về nhà, nếu không Vân Nương nhìn thấy, chưa biết chừng sẽ biến hắn thành người thử thuốc kế tiếp.

Thấy Lục Đồng không trả lời, chàng thiếu niên tự mình quyết định, đưa nàng đến một quán trọ gần đó.

"Nếu ngươi muốn gửi tin cho gia đình, cứ nói với ta. Họ cũng có thể đến đây ở cùng ngươi."

Lục Đồng mím môi: "Không cần đâu."

Nàng nghĩ, người này có lẽ chỉ là nhất thời nổi hứng, không biết phải làm gì với lòng tốt dư thừa của mình. Đợi đến đêm, khi mọi người đều ngủ, nàng lén bỏ đi cũng chưa muộn.

Lục Đồng đã định như vậy, nhưng không ngờ sự cố chấp của đối phương lại vượt xa dự tính của nàng. Người phu xe bên cạnh thiếu niên dường như biết võ công, đôi tai nhạy bén đến mức nàng chỉ vừa mở hé cửa đã bị người đó phát hiện và đuổi theo.

Quả thực là cố ý canh chừng nàng.

Lục Đồng chưa từng gặp ai như vậy. Nàng nghĩ, chẳng lẽ đối phương muốn bắt cóc mình? Ở thành Tô Nam, không ít tiểu cô nương bị bọn buôn người lừa bắt, rồi bị đưa đến các kỹ viện. Trên gò hoang Lạc Mai Phong, thường xuyên có xác các cô gái bị bệnh nặng mà bỏ mạng, nàng đã từng chôn cất họ không ít lần.

Nhưng nếu muốn bắt cóc nàng, sao lại phiền phức đến thế? Còn đưa nàng đến quán trọ, tự dưng lãng phí tiền một cách vô ích như vậy?

Nghĩ mãi không ra, Lục Đồng đành không nghĩ nữa. Nàng quyết định quan sát tình hình, nếu hai người này thực sự có ý đồ xấu, nàng sẽ dùng độc dược trong hòm thuốc để hạ gục họ.

Nhưng hai người này quả thật chỉ đang chữa bệnh cho nàng.

Người phu xe theo chỉ dẫn của thiếu niên áo xanh, đi mua đủ loại dược liệu quý hiếm. Thiếu niên thì ở trong phòng nghiền ngẫm đơn thuốc, mỗi ngày sắc thuốc rồi đút cho nàng uống.

Lục Đồng cũng không quan tâm thuốc này có độc hay không, vì loại độc thông thường vốn không làm gì được nàng.

Nàng chỉ thấy điều này có chút kỳ diệu. Ngày thường, nàng uống độc nhiều hơn uống thuốc, độc dược với nàng không khác gì cơm ăn nước uống. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm, có người tận tâm tận lực giải độc cho nàng như vậy.

Người phu xe kéo thiếu niên ra ngoài cửa, Lục Đồng lén nghe lỏm được cuộc nói chuyện của họ. Người phu xe hạ giọng: "Thiếu gia, chúng ta đã ở lại Tô Nam hơn nửa tháng rồi. Lão gia đã gửi thư thúc giục, chúng ta nên trở về thôi."

"Độc của nàng ấy vẫn chưa giải hết, chờ thêm chút nữa."

"Nhưng mà… lúc ra đi, chúng ta không mang nhiều tiền. Tiền cho chuyến về thì vẫn đủ, nhưng mấy loại dược liệu quý mà ngày nào ngài cũng mua… Người mà lão gia cử tới để đưa ngân phiếu vẫn chưa đến. Nếu tiếp tục như vậy, chúng ta sẽ không còn tiền để về nữa."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Bên ngoài im lặng rất lâu.

Một lúc sau, giọng thiếu niên vang lên: "Đem cái này cầm cố cho họ."

"Thiếu gia, đó là ngọc bội của ngài!"

Lục Đồng giật mình.

Giọng nói của hắn vẫn bình thản, thúc giục: "Mau đi, nhanh rồi về."

Lục Đồng lập tức quay về ngồi bên cửa sổ, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra. Lúc cánh cửa mở ra, thiếu niên nhíu mày nhìn nàng: "Ngươi nghe thấy hết rồi à?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-146-nam-do-2.html.]

Im lặng một lúc, Lục Đồng mới lên tiếng: "Tại sao ngươi cứu ta?"

Lục Đồng không hiểu con người này.

Qua những lần nói chuyện ngẫu nhiên giữa hắn và người phu xe, nàng biết cậu thiếu niên là một thiếu gia đến từ Thịnh Kinh, chỉ tình cờ đi ngang qua đây trên đường về kinh. Hắn có gia cảnh cao quý, bộ áo dài hắn mặc, dù kiểu dáng đơn giản nhưng vải gấm thêu tinh xảo, đến cả các tiệm may cao cấp nhất ở Tô Nam cũng không thể sánh bằng.

Con người hắn lại rất lịch sự, phong thái cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã của con nhà thế gia, như một con hạc xanh từ trên trời đáp xuống giữa đàn gà, luôn có một nét cao quý cô độc không hòa hợp.

Hắn không nói gì, Lục Đồng lại tiếp tục: "Ngươi và ta chỉ là người qua đường gặp gỡ tình cờ. Ta bị trúng độc hay không, đâu liên quan gì đến ngươi? Tại sao ngươi phải cứu ta?"

Lục Đồng không hiểu. Nếu nói là lòng thương hại nhất thời của con nhà quý tộc, thì nửa tháng đã qua, đủ để hứng thú tiêu tan. Một kịch bản "thấy chuyện bất bình chẳng tha" như vậy chắc chắn đã chán ngấy, tại sao hắn vẫn cố chấp như thế?

"Người làm nghề y cứu người, đó là đạo lý hiển nhiên." Hắn thản nhiên liếc nhìn chiếc hòm thuốc đặt ở góc phòng của Lục Đồng, nói: "Ngươi cũng làm nghề y, chẳng lẽ không rõ sao?"

Tim Lục Đồng khẽ thắt lại.

Nàng chưa từng mở chiếc hòm thuốc trước mặt hắn, cũng không bao giờ nói về thân phận của mình.

"Ta thấy ngươi tự bắt mạch cho mình." Như thể nhìn ra sự bối rối của nàng, thiếu niên giải thích thêm.

Lục Đồng không biết phải nói gì, chỉ ậm ừ đáp lại.

Hắn chăm chú phân loại các loại dược liệu mới được người phu xe mang về, vừa làm vừa hỏi: "Ngươi đã ở đây nửa tháng, ta vẫn chưa biết tên ngươi. Ngươi tên gì?"

Các loại dược liệu được chia ra thành từng phần nhỏ, một lớp bụi mỏng bay lên trong ánh nắng vàng nhạt. Có lẽ do chất độc trong cơ thể đã được giải một phần, Lục Đồng bỗng cảm thấy ánh mặt trời lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn.

Nàng cúi đầu, chiếc khăn che mặt phía trên mũi thấm một lớp mồ hôi mỏng vì hơi ấm này, nhẹ nhàng đáp: "Thập Thất."

Thập Thất, cái tên nghe đã biết là giả, nhưng hắn chỉ khựng lại một chút, không hỏi gì thêm, nói: "Ta tên là Kỷ Tuân."

Kỷ Tuân…

Lục Đồng lặng lẽ lặp lại cái tên ấy trong đầu hai lần.

Kỷ Tuân là một người kỳ lạ.

Hắn chưa bao giờ hỏi về chuyện của Lục Đồng.

Lục Đồng đã ở quán trọ mười mấy ngày, không có ai đến tìm nàng, cũng không trở về nhà. Người bình thường chắc chắn đã cảm thấy tò mò về lai lịch của nàng, nhưng Kỷ Tuân lại chưa từng nhắc tới.

Hắn không hỏi Lục Đồng từ đâu tới, không hỏi tại sao nàng trúng độc, thậm chí cũng không quan tâm đến khuôn mặt ẩn dưới chiếc khăn che mặt của nàng. Hắn dường như không hề quan tâm đến mọi thứ xung quanh.

Nhưng hắn lại rất chu đáo.

Mỗi ngày, hắn đều mượn lò của quán trọ để sắc thuốc, đợi Lục Đồng uống xong rồi lại bắt mạch xem bệnh tình có tiến triển không.

Thậm chí, hắn còn sai người phu xe mua cho nàng một chiếc váy mới.

Chiếc váy cũ của Lục Đồng bị đá sắc làm rách khi ngã xuống, phần đầu gối bị thủng một lỗ lớn, trông rất không thuận mắt. Kỷ Tuân liền bảo người phu xe mua cho nàng một chiếc váy thêu hoa, màu xanh nhạt như lá liễu mùa xuân, vừa tươi tắn vừa tràn đầy sức sống.

Đêm đến, khi mọi người đã ngủ, Lục Đồng tháo khăn che mặt, thay chiếc váy mới, rồi đứng trước gương ngây người nhìn cô gái lạ lẫm trong đó.

Không còn bùn đất dính khi hái dược liệu, không còn những lớp vải rách bọc chồng lên vì không vừa người, không còn mùi hôi thối ám trên người khi nhặt xác ở gò hoang…

Nàng trông giống như một cô gái bình thường, khoảng mười ba mười bốn tuổi.

Nếu nàng không rời khỏi cha mẹ, nếu nàng vẫn còn ở bên huynh tỷ, bây giờ, Tam cô nương của nhà họ Lục ở huyện Thường Vũ chắc hẳn trông sẽ như thế này.

Sáng hôm sau, khi Lục Đồng vừa tỉnh dậy, có người gõ cửa phòng.

Nàng mở cửa, Kỷ Tuân và người phu xe đang đứng đó.

Người phu xe ngạc nhiên nhìn chiếc váy của Lục Đồng, dường như kinh ngạc vì hôm nay nàng trông khác hẳn mọi ngày.

Lục Đồng có chút không thoải mái, nhưng Kỷ Tuân như thể không để ý, đi lách qua người nàng, thẳng vào phòng, lấy lò và ấm thuốc ra, bắt đầu sắc thuốc.

Người phu xe rời đi, Lục Đồng lặng lẽ ngồi xuống bàn dài cạnh cửa sổ.

Kỷ Tuân không có vẻ gì kiêng kị nam nữ, có lẽ vì nàng chỉ là một cô gái bình thường ở Tô Nam, không phải tiểu thư khuê các của nhà quyền quý, nên không cần giữ nhiều quy tắc.

Hoặc cũng có thể, vì Kỷ Tuân là một thầy thuốc, mà thầy thuốc thường không câu nệ chuyện nam nữ.

Lục Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cây liễu xanh mướt trồng đầy trên chiếc cầu vòm trước cửa quán trọ. Từ trên cao nhìn xuống, hồ nước và con đường dài xanh biếc trải dài một màu tươi mát. Xa hơn nữa là đỉnh Lạc Mai Phong mờ ảo trong mây, núi xuân xanh biếc, nước xuân lấp lánh.

Đang mải nhìn, nàng bỗng nghe thấy giọng nói của Kỷ Tuân bên tai.

Cậu hỏi: "Ngươi học y được bao lâu rồi?"

Loading...