Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 145: Thiên tài y quan 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:11:14
Lượt xem: 17

Tại Tào phủ, trên chiếc giường lớn, Tào Hoè hắt hơi một cái rõ to.

Tên tiểu đồng trong phòng nghe thấy, lo lắng hỏi: “Thiếu gia không phải thực sự bị cảm lạnh đấy chứ?”

“Phi Phi Phi,” Tào Hoè mặt đầy khó chịu, xua tay, “Đừng nói bậy.”

Sáng nay, hắn không đi cùng Lục Đồng đến khám bệnh. Sau khi về Y Quan Viện xong liền viện cớ cảm lạnh, xin nghỉ phép với Thôi Mân. Thời tiết đầu xuân thay đổi thất thường, trong viện nhiều người mắc bệnh, nên Thôi Mân cũng chẳng buồn kiểm tra xem hắn thật sự có bệnh hay không, liền dễ dàng cho hắn nghỉ.

Tào Hoè chính là cố ý làm thế.

Từ nhỏ, hắn vốn đã không phải người rộng lượng. Ngày thi mùa xuân, hắn bị Lục Đồng làm mất mặt trước bạn đồng môn, từ đó đã ôm hận. Khi Thôi Mân điều Lục Đồng đến Nam Dược Phòng, hắn đã thầm hả hê. Nhưng không ngờ, nàng lại được Viện Trưởng Khâu Hợp để mắt tới, vòng qua vòng lại lại quay về Y Quan Viện.

Càng đáng ghét hơn, Thôi Mân không biết là nghĩ gì, lại chỉ định hắn cùng nàng đến Kim phủ hành chẩn. Thật lòng mà nói, Kim Hiển Vinh không chỉ khiến nữ nhân tránh xa, ngay cả nam nhân nhìn thấy cũng ghét. Trong suốt một tháng đến chữa trị cho hắn, Tào Hoè bị hắn châm chọc, gây khó dễ không ngừng. Bệnh tình của Kim Hiển Vinh, nhất là căn bệnh ở vùng hạ bộ, vốn khó chữa, thời gian qua không có chút tiến triển, khiến Kim Hiển Vinh ngày càng mất kiên nhẫn. Đúng lúc đó, có người đến thay hắn gánh vác công việc, tất nhiên hắn sẽ ném củ khoai nóng tay này đi ngay lập tức, không chút lưỡng lự.

Thế là hắn lập tức viện cớ xin nghỉ.

Đây chẳng phải vừa thoát được nhiệm vụ khó nhằn, vừa khiến Lục Đồng phải khổ sở một phen hay sao? Một công đôi việc.

Tào Hoè dựa vào đầu giường, khẽ cười nhạt, trong mắt đầy vẻ khinh miệt.

Lục Đồng dù có ra vẻ thanh cao, không để ai vào mắt, thì cũng chỉ là kẻ không có thân phận, địa vị. Chờ nàng chữa trị cho Kim Hiển Vinh vài ngày, chẳng phải sẽ giống nữ y quan của Y Quan Viện trước đây, trở thành thiếp thất của người kia, làm nô bộc cho người ta hay sao?

Nghĩ đến đây, tâm trạng của hắn tốt lên không ít. Tào Hoè chống hai tay ra sau đầu, nằm ngửa ra giường, nhìn trần nhà, dường như đã thấy cảnh Lục Đồng cúi đầu khép nép đi theo sau Kim Hiển Vinh, hắn liền hài lòng thở dài.

Tên tiểu đồng quan sát, dè dặt hỏi: “Thiếu gia định nghỉ ngơi bao lâu?”

“Cảm lạnh mà, nghỉ ngơi mấy ngày đi.” Tào Hoè cười, “Đợi thêm vài ngày nữa đi.”

...

Chỉ vì một chuyến hành chẩn tại Kim phủ mà dẫn đến bao nhiêu suy tính từ mọi phía, nhưng những sóng ngầm đó, Lục Đồng chẳng hề hay biết, cũng chẳng mấy bận tâm.

Đêm xuống, Y Quan Viện chìm trong tĩnh lặng, các y quan đều đã đi nghỉ. Lục Đồng cùng Lâm Đan Thanh đi dọc hành lang của dược khố.

Dù bệnh tình của Kim Hiển Vinh đã được chẩn đoán rõ ràng, nhưng để chữa trị không phải chuyện ngày một ngày hai. Ngoài việc đổi thuốc, Lục Đồng còn định bào chế một loại thuốc mới. Có vài dược liệu cần phải xin từ Ngự Dược Viện, còn những thứ thông thường thì dược khố của Y Quan Viện cũng có sẵn.

Lâm Đan Thanh vốn nghĩ rằng hôm nay Lục Đồng đi Kim phủ chắc chắn không được suôn sẻ, nhưng khi thấy nàng trở về, thần sắc vẫn bình thản như thường, hỏi thăm vài câu mới yên tâm hơn. Khi Lục Đồng nói muốn đi dược khố lấy dược liệu, Lâm Đan Thanh lập tức xung phong đi cùng.

“Họ Kim kia chắc là bị căn bệnh đó hành hạ khổ sở rồi mới không dám hung hăng nữa,” Lâm Đan Thanh ghé sát tai Lục Đồng thì thầm, “ta nghe cha ta nói, trước kia hắn ngông cuồng đến mức đi qua chó cái cũng phải giở trò. Xem ra ông trời không chịu nổi, nên mới để hắn mắc căn bệnh này. Thật lòng mà nói, nếu không phải muội là y quan đi chữa bệnh cho hắn, ta thật mong hắn bị liệt luôn đi, cả đời không còn hại ai được nữa.”

Nàng ăn nói không hề cố kỵ, Lục Đồng chỉ khẽ cười, cúi đầu chọn dược liệu từ các ngăn tủ.

Lâm Đan Thanh giúp nàng một tay, vừa chọn vừa hỏi: “Nhưng này, Lục muội muội, hôm nay muội còn đến Phủ Điện Soái. Sao rồi?”

Lục Đồng hỏi lại: “Sao là sao?”

“Thì đám cấm vệ ở đó thế nào ấy!” Lâm Đan Thanh tròn mắt, “ta nghe nói, cấm vệ của Phủ Điện Soái đều được chọn lọc kỹ lưỡng, không chỉ võ công mà cả dáng người, tướng mạo cũng phải đẹp. Người ta bảo toàn những nam nhân anh tuấn nhất Thịnh Kinh đều tập trung ở Phủ Điện Soái. Nhìn vị chỉ huy sứ của họ là biết rồi. Muội đến đó, thấy sao? Có phải toàn là mỹ nam không, vừa đẹp vừa oai phong?”

Lục Đồng đóng tủ thuốc lại: “Nếu tỷ muốn, ta có thể nói với Thường y chính, nhường lại việc này cho tỷ.”

Nàng vốn muốn tập trung vào việc tiếp cận Hộ Bộ và Thích Ngọc Đài, việc đi qua lại giữa hai nơi chỉ tổ tốn thời gian và sức lực, hơn nữa nàng đối mặt với những lời thăm dò của Bùi Vân Ánh cũng chẳng vui vẻ gì, nên nhường công việc này cho Lâm Đan Thanh để đôi bên cùng có lợi cũng tốt.

Lâm Đan Thanh ngẩn người: “Muội cũng hào phóng quá nhỉ.” Nghĩ một lát, nàng lại lắc đầu: “Nhà ta có một lão tổ tông từng nói, nữ nhân ngắm nam nhân anh tuấn cũng là một cách dưỡng sinh, giúp tâm trạng thoải mái, vui vẻ hơn. Muội nhìn mặt Kim Hiển Vinh xong chắc hỏng mắt rồi, qua bên kia ngắm nam nhân đẹp để bù lại, coi như trung hòa đi.”

“Lục muội, với tư cách là bạn, ta tuyệt đối không tranh giành việc tốt này với muội đâu!”

Lục Đồng: “…”

Quả nhiên trên đời, kẻ mình ghét cay ghét đắng, lại rất có thể sẽ thành bảo vật trong mắt kẻ khác.

Sau một hồi, những dược liệu cần thiết đã được lấy đầy đủ. Hai người ra khỏi dược khố, định trở về nội viện. Vừa đến cổng viện, bỗng nghe tiếng bước chân vang lên phía trước.

Tiếp đó là giọng trẻ con vang lên: “Ai đó?”

Cả hai quay đầu nhìn.

Dưới ánh sáng lồng đèn hắt xuống, nơi gốc cây hoè phía xa xuất hiện hai bóng đen kéo dài.

Một bóng nhỏ hơn, là của một tiểu đồng mặc áo xanh. Còn bóng kia…

Là một nam nhân dáng người mảnh khảnh, gương mặt thanh nhã. Hắn mặc trường bào xanh nhạt bằng lụa dệt, tóc búi gọn với trâm cài bằng trúc xanh. Dáng vẻ tựa như hạc giữa mây, lại tựa như trúc xanh trong đêm tối. Cả người toát lên khí chất thanh tao, tĩnh lặng, từ từ bước về phía Lục Đồng và Lâm Đan Thanh.

Hắn dừng lại trước bậc thềm ở cổng viện. Lâm Đan Thanh dường như nhận ra người này, dưới ánh lồng đèn nhìn kỹ gương mặt hắn, liền mở miệng chào: “Kỷ y quan.”

Kỷ y quan?

Nghe như y quan của Y Quan Viện, nhưng áo hắn mặc lại không phải màu xanh của y quan thông thường.

Lục Đồng không nói gì, chỉ cúi đầu hành lễ theo.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-145-thien-tai-y-quan-2.html.]

Ánh mắt của người thanh niên dừng lại trên giỏ dược liệu trong tay nàng: “Khuya thế này còn đi lấy dược liệu sao?”

Lâm Đan Thanh cười đáp: “Lục y quan đang chữa cho một bệnh nhân có bệnh tình khá phức tạp. Nàng ấy định dùng những dược liệu này để bào chế thuốc mới, xem có cải thiện được không.”

Y quan của Y Quan Viện vốn dĩ luôn theo đuổi sự an toàn, hiếm ai dám thử nghiệm thuốc mới. Nghe vậy, người thanh niên được gọi là Kỷ y quan thoáng ngạc nhiên, ánh mắt chuyển sang nhìn Lục Đồng.

Ánh nhìn đó khiến hắn thoáng khựng lại.

Nữ tử đứng dưới bậc thềm, góc váy màu lam nhạt khẽ lay động theo gió đêm. Màu lam nhạt ấy cũng nhẹ nhàng như thần thái yên tĩnh của nàng.

Hắn bỗng chau mày.

Lục Đồng cảm nhận được ánh mắt dò xét của hắn, lành lạnh như cơn gió thoảng qua. Sau đó, giọng nói trầm tĩnh vang lên.

“Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Lục Đồng khẽ giật mình.

Có thứ gì đó từ sâu trong ký ức nàng bỗng hiện lên, tựa như một viên đá xù xì nằm dưới làn nước đen thẳm. Khi nó bị kéo lên, mặt nước vốn phẳng lặng cũng gợn lên chút sóng.

Nàng khẽ siết chặt ngón tay, môi mím lại, không đáp lời.

Người thanh niên tiến thêm một bước.

Thân thể Lục Đồng cứng lại.

Hắn nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng, như muốn khắc ghi từng chi tiết. Từ góc độ này, nàng có thể thấy rõ hoa văn thêu trên cổ áo hắn, cùng hương thơm nhè nhẹ của thuốc Đông y.

Ánh mắt ấy kéo dài đủ lâu để Lâm Đan Thanh cũng nhận ra bầu không khí bất thường, định mở lời cắt ngang thì tiểu đồng đứng bên đã reo lên, như nhớ ra điều gì: “Công tử, người đã gặp vị y quan này rồi! Trước kia ở phố Tước Nhi, hôm đó trời mưa, người bị nước mưa trên ô của ai đó làm bẩn y phục, lỡ cả buổi tiệc… Người làm bẩn áo công tử chính là vị y quan này!”

Câu nói khiến cả hai người đứng đối diện sững lại.

Những họa tiết thêu trên cổ áo người đối diện như mờ dần trong màn đêm, phai nhạt rồi hoà vào ký ức của một ngày mưa tầm tã ở phố Tước Nhi.

Lần đó, không lâu sau vụ án ở Cống viện, Lưu Côn đã chết, Vương Xuân Chi phát điên, hai con trai bị nhốt trong ngục. Nàng vừa xem qua cảnh nhà họ Lưu diệt vong, quay người thì bị xe ngựa nhà họ Thích làm hoảng sợ, ô trên tay vô tình hắt nước vào người đi đường.

Khi đó, nàng vẫn còn nhớ bóng dáng một người mặc bạch y, đứng dưới màn mưa, xa xa trông như một bóng nhạt trong bức tranh thuỷ mặc. Hắn lướt qua nàng, rồi khuất dần trong đám đông, tựa như một ảo giác ẩm ướt sau cơn mưa.

Giờ đây, ảo giác ấy trở thành thực tại, thành bóng dáng trầm mặc hơn trong màn đêm tĩnh mịch.

Một lát, không ai nói lời nào.

Lâm Đan Thanh nhận ra không khí có chút cổ quái, cố nén một lúc, cuối cùng không nhịn được, kéo nhẹ tay áo Lục Đồng, quay sang cười nói với thanh niên kia: “Kỷ y quan, trời cũng không còn sớm, nếu không có chuyện gì nữa, chúng ta xin phép đi trước.”

Người kia chợt tỉnh lại, không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu với hai người, rồi cùng tiểu đồng bước lên bậc thềm.

Đợi hắn đi xa, Lâm Đan Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.

Lục Đồng giả vờ như vô tình hỏi: “Người vừa rồi là ai?”

“Kỷ Tuân.”

“Kỷ Tuân?”

Lâm Đan Thanh ngạc nhiên: “Muội chưa nghe qua tên Kỷ Tuân sao? Lạ nhỉ. Đám lão già ở Y Quan Viện suốt ngày nhắc tên hắn, nào là ‘chưa đến tuổi đội mũ đã tinh thông y thuật’, nào là ‘nếu nhà hắn không có ai làm quan, gia tộc bình thường cũng giàu to nhờ nghề y’… Tai ta đã mòn vì nghe những lời đó khi còn học ở Y Quan Viện.” “Nhìn bề ngoài như công tử nho nhã, nhưng mỗi lần thấy mặt hắn, ta lại muốn tránh xa.”

Lục Đồng hỏi: “Nhà hắn toàn là học sĩ sao?”

“Đúng vậy. Phụ thân hắn là Học sĩ của Quan Văn Điện, tổ phụ là Hàn Lâm Học sĩ, ca ca làm quan ở Phù Văn Các. Cả nhà đều là văn nhân. Nhưng tên thiên tài này lại mê y thuật, không theo cha làm quan, mà đến gây hoạ cho chúng ta.”

“Muội không biết đâu, trước khi muội thi đỗ kỳ thi mùa xuân, hằng năm ta đều đứng nhất trong kỳ khảo sát của Y Quan Viện. Nhưng năm nay muội xuất hiện, ta đứng thứ hai. Ta và muội giờ coi như song kiều của Y Quan Viện. Nhưng hắn thì khác, chưa đến tuổi đội mũ đã được Thái Hậu mời vào cung làm việc, ở Y Quan Viện chỉ giữ chức danh trên danh nghĩa.”

“Muội và ta là người làm bài thi, còn hắn là người ra đề. Những đề thi khiến người ta muốn phát điên ở kỳ thi Thái Y năm nay đều là hắn ra. Nhìn cái mặt dịu dàng mềm mỏng thế kia, ai ngờ tâm địa lại nham hiểm đến vậy chứ!”

Nàng nói một hơi dài dằng dặc cũng không thấy mệt, lại thở dài: “Nghe nói gần đây hắn ra ngoài, ta cứ tưởng còn lâu mới về, không ngờ lại sớm thế. Phen này thì xong rồi, cứ chờ hắn bày trò ra đề quái dị mà hành chúng ta đi. Ngày tháng tốt đẹp của đám y quan mới như chúng ta, sắp chấm hết rồi!”

Trong khi nàng còn đang cảm thán, Lục Đồng quay đầu lại nhìn về phía bậc thềm nơi Kỷ Tuân vừa đi qua. Trong đêm tối, bóng dáng hai người đã khuất dạng. Chỉ còn cành hoa hoè rung rinh theo làn gió nhẹ.

Cơn gió đêm lành lạnh thổi qua, một bông hoa hoè bị gió hất rơi xuống, xoay xoay trong không trung rồi chạm đất. Ngay sau đó, nó bị một đôi giày màu xanh dẫm lên.

Bước chân người vừa đi chợt khựng lại.

“Không đúng.”

Tên tiểu đồng đi cạnh ngạc nhiên, quay sang hỏi: “Công tử, có gì không đúng?”

“Địa điểm không đúng.”

Kỷ Tuân đứng yên tại chỗ, khẽ cau mày: “Lần đầu ta gặp nàng, không phải ở phố Tước Nhi.”

Loading...