Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 145: Thiên tài y quan 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:11:12
Lượt xem: 22

Khụ khụ khụ ——

Trong lúc cơn ho dữ dội, trà trên tay bị văng ra, Bùi Vân Ánh luống cuống lau những vệt trà vương trên y phục. Gương mặt vốn luôn giữ nét thản nhiên, bình tĩnh của hắn cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt, hiếm khi để lộ biểu cảm sinh động đến vậy.

Lục Đồng cảm thấy khung cảnh trước mắt đã có vẻ thuận mắt hơn nhiều.

Sau khi chỉnh lại y phục, Bùi Vân Ánh mới quay sang nhìn nàng, ngạc nhiên thốt lên: “Nàng đang nói cái gì vậy?”

Dù rằng y giả không phân biệt nam nữ, dù hình ảnh Lục Đồng trong hắn chưa từng gắn liền với sự ngại ngùng hay xấu hổ, nhưng dẫu sao hắn cũng là một thanh niên, còn nàng vẫn là một thiếu nữ, việc nàng ngồi trong một căn phòng kín với hắn, nói với hắn nhừng lời thẳng thắn như vậy, thật sự làm hắn quá mức kinh hãi.

Lục Đồng nhìn dáng vẻ bối rối của hắn, thấy thú vị, liền nghiêng đầu đáp: “Hóa ra ngay cả đại nhân cũng không biết? Vậy đây đúng là bí mật rồi.”

“Tất nhiên là ta không biết,” hắn vừa nói vừa phủi trà vụn trên áo, “nhưng làm sao nàng biết được?”

Lục Đồng im lặng.

“Nàng…”

“Ta hằng ngày hành chẩn, thường xuyên dùng kim châm cứu,” nàng cắt ngang, gõ nhẹ lên chiếc hòm trên bàn, nói tiếp: “thêm một cây kim hay bớt một cây cũng không khác biệt lắm. Đại nhân không cần phải lộ ra vẻ mặt như thế.”

Lời nàng sắc bén vô cùng. Nếu Kim Hiển Vinh có mặt ở đây, có lẽ đã tức đến mức thổ huyết. Nhưng nàng lại nói một cách nghiêm túc như thể không nhận ra những lời này mỉa mai đến mức nào.

Bùi Vân Ánh đưa tay lên trán, khẽ nói: “Đừng nói nữa…”

Nhìn dáng vẻ này của hắn, Lục Đồng càng cảm thấy vô cùng mới lạ. Vị chỉ huy sứ này trông lúc nào cũng thong dong, dường như không gì có thể làm khó hắn. Không ngờ hắn lại không chịu nổi những lời này, thật đúng là lãng phí một gương mặt anh tuấn.

Quả nhiên không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài.

Một lúc lâu sau, Bùi Vân Ánh mới lên tiếng, biểu cảm có phần phức tạp: “Nàng thật sự…”

Không phải hắn có thành kiến với y quan hành chẩn, mà là vì đức hạnh của Kim Hiển Vinh thật sự khó mà chấp nhận được. Trong khi Lục Đồng lại không phải kiểu người dễ dàng chịu đựng, nếu nói nàng bị hắn lợi dụng thì nghe chẳng hợp lý chút nào.

“Tất nhiên là giả rồi,” Lục Đồng đáp.

Bùi Vân Ánh ngẩn người.

Lục Đồng không biết hắn đang nghĩ gì, chỉ thản nhiên tiếp lời: “Đại nhân cũng biết, trong mắt ta, thân thể nam nhân và thịt lợn c.h.ế.t chẳng khác gì nhau, nhìn hay không nhìn đều không quan trọng. Hơn nữa bệnh của hắn tuy phiền phức nhưng không khó chữa. Đại nhân không cần phải lo lắng quá mức.” Dứt lời, nàng đặt tấm chặn giấy hình tì hưu lên đơn thuốc vừa viết: “Đơn thuốc ở đây, đại nhân làm theo lời ta, sắc thuốc cho họ uống. Bảy ngày sau ta sẽ quay lại.”

Nói xong, Lục Đồng dừng lại, ánh mắt lặng lẽ nhìn Bùi Vân Ánh.

Hắn nhận ra ánh mắt của nàng, hơi khựng lại: “Sao vậy?”

Lục Đồng gật đầu, giọng điệu bình thản: “Bệnh của Kim đại nhân, đàn ông có tuổi thường mắc phải. Nếu sau này đại nhân cũng gặp phiền phức tương tự, cần giúp đỡ, cứ tìm đến ta. Với mối quan hệ của chúng ta, ta cũng sẽ giữ bí mật cho đại nhân.”

Lời vừa dứt, căn phòng rơi vào im lặng.

Có một thoáng, Lục Đồng cảm thấy gương mặt anh tuấn của hắn như bị đóng băng, dường như đang cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh. Một lúc sau, Bùi Vân Ánh thản nhiên đáp lại: “Cảm ơn, nhưng ta không cần.”

“Vậy sao?” Lục Đồng liền tỏ vẻ tiếc nuối: “Thật đáng tiếc.”

Nàng vừa dứt lời, ngoài cửa bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: “Cái gì đáng tiếc vậy——”

Đoàn Tiểu Yến ló đầu vào, nhìn thấy Lục Đồng thì ngạc nhiên: “Lục đại phu, sao ngài lại ở đây?”

Lục Đồng không nói thêm, đeo hộp y dược lên vai, chỉ lạnh nhạt nói với cả hai: “Ta về trước đây.”

Nàng quay người rời đi, để lại Đoàn Tiểu Yến nhìn theo bóng dáng mà gãi đầu thắc mắc: “Lạ thật, sao đệ lại thấy Lục đại phu hôm nay vui hơn mọi khi nhỉ? Gặp chuyện gì tốt à?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-145-thien-tai-y-quan-1.html.]

Hắn quay lại nhìn Bùi Vân Ánh, như chợt nhớ đến cảnh vừa thấy, kích động chỉ vào chiếc ghế Lục Đồng vừa ngồi: “Nhưng mà ca, huynh để ngài ấy ngồi ghế của huynh đấy! Bình thường đâu có ai dám đụng đến đồ của huynh?”

Bùi Vân Ánh vốn nổi tiếng sạch sẽ, ghét người khác động vào đồ của mình. Chiếc ghế ấy ngoài hắn ra chẳng ai dám ngồi, vậy mà hôm nay Lục Đồng không chỉ ngồi mà còn dùng giấy bút của hắn.

Tặc tặc, quá là khoan dung với Lục đại phu rồi.

Một lúc lâu sau, Đoàn Tiểu Yến vẫn không thấy ai đáp lại mình.

Cậu quay mặt lại, thấy Bùi Vân Ánh ngồi trước bàn, tay chống trán, trông như đang đau đầu.

Thiếu niên tò mò liền tiến đến gần: “Hai người vừa nói chuyện gì thế? Lục đại phu thấy tiếc nuối cái gì?”

Bùi Vân Ánh không ngẩng đầu, chỉ đưa tay đẩy đầu hắn ra một bên, lạnh lùng đáp: “Câm miệng.”

...

Rời khỏi Phủ Điện Soái, Lục Đồng không ghé qua nơi nào khác, mà trở về thẳng Y Quan Viện.

Trong sảnh đường, Thường Tiến – một trong những y chính – đang căn dặn các y quan khác về lịch trực. Thấy Lục Đồng quay lại, ông liền nhanh chóng kết thúc lời dặn dò, bước tới hỏi nàng: “Lục y quan, đã xem qua bệnh tình của Kim Thị Lang rồi chứ?”

Lục Đồng gật đầu.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Ông đánh giá nàng một chút, vẻ mặt đầy lo lắng: “Không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không,” nàng bình tĩnh đáp.

Nghe vậy, Thường Tiến mới thở phào nhẹ nhõm.

Thường Tiến là người hiền lành, khi kỳ thi mùa xuân kết thúc, chính ông là người đầu tiên đánh giá bài thi của Lục Đồng là hoàn hảo. Ông luôn dành cho nàng sự chú ý đặc biệt. Lúc trước, khi Thôi Mân yêu cầu Lục Đồng đến khám bệnh cho Kim Hiển Vinh, Thường Tiến đã lo lắng rất nhiều. Dù sao đức hạnh của Kim Hiển Vinh ai cũng biết, cả Y Quan Viện chẳng có mấy người tình nguyện đến chữa trị cho y.

Ông thậm chí đã chuẩn bị tinh thần rằng nếu Lục Đồng quay về trong nước mắt, ông sẽ phải tự mình đứng ra cầu xin Viện Trưởng và thay nàng nhận lấy nhiệm vụ này. Nhưng nay thấy nàng bình tĩnh trở lại, thần sắc chẳng khác ngày thường, thật khiến ông bất ngờ.

“Lục y quan,” Thường Tiến nói tiếp, “có một việc cần thông báo với ngươi. Tào Hoè đột nhiên cảm lạnh, phải nằm liệt giường xin nghỉ phép, mấy ngày tới e không thể cùng ngươi đến Kim phủ được.” Ông ngập ngừng nhìn nàng, “Ta sẽ trình lên Viện Trưởng để cử một y quan khác đồng hành cùng ngươi…”

Không đợi ông nói xong, Lục Đồng đã ngắt lời: “Không cần.”

Thường Tiến sửng sốt.

“Bệnh tình của Kim đại nhân, ta đã xem qua hôm nay, không nghiêm trọng, một người là đủ. Thêm người chỉ tổ phiền phức. Không cần vì ta mà làm mất thời gian của người khác.”

Những lời chuẩn bị sẵn của Thường Tiến bỗng chốc nghẹn lại nơi cổ họng: “…Thật vậy sao?”

Dù không phải là Kim Hiển Vinh, thông thường có thêm một người chia sẻ công việc cũng tốt. Nhưng Lục Đồng lại thẳng thừng từ chối thiện ý của ông?

Thậm chí, thái độ của nàng còn có chút lạnh nhạt.

Lục Đồng gật đầu chào ông, rồi mang hòm thuốc rời đi, tiến vào khu nội viện.

Thường Tiến đứng yên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nàng hồi lâu, lẩm bẩm: “Không hổ là đứng đầu kỳ thi mùa xuân, bài thi Nghiệm Trạng hoàn hảo đến vậy…”

“Quả nhiên không phải người bình thường.”

Nhớ lại người người vừa xin nghỉ kia, mặt ông thoáng đen lại.

“Không ốm trước, không ốm sau, lại chọn đúng lúc này mà nằm liệt giường.”

Ông hậm hực vung tay áo, rời đi.

Loading...