Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 143: Kim Hiển Vinh 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:11:07
Lượt xem: 24

Trời mưa rồi.

Trong Ti Vệ Sở, một thiếu niên vội vã chạy từ ngoài sân vào, vừa vào nhà đã mang theo cái lạnh của đêm mưa cuối xuân.

Con chó đen trốn dưới mái hiên, nghe thấy động tĩnh, lười biếng dựng tai lên nhìn một cái, rồi lại co ro, lặng lẽ nghe tiếng mưa trong sân.

Mưa phùn lất phất, bức màn mưa liên miên bất tận che phủ trời đất, chàng trai trẻ đứng bên cửa sổ, trong ánh đèn mờ tối, bóng lưng trông thật cô đơn hiu quạnh.

Đoàn Tiểu Yến vào nhà, giũ những hạt mưa trên người, trông thấy người bên cửa sổ liền vui mừng: "Ca, huynh về khi nào vậy?"

Mấy ngày nay Bùi Vân Ánh không về Phủ Điện Soái, Tiêu Trục Phong lại là người ít nói, Phủ Điện Soái trở nên hiu quạnh hơn trước nhiều.

Nghe thấy động tĩnh, người bên cửa sổ quay người lại.

Thanh niên mặc cẩm bào màu đỏ thẫm dưới ánh đèn, toát lên vẻ đẹp quyến rũ, nhưng thần thái lại hoàn toàn khác với vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Hắn không để ý đến Đoàn Tiểu Yến, Đoàn Tiểu Yến còn định nói gì thì nghe người trước mặt gọi: "Xích Tiễn."

Xích Tiễn xuất hiện ngoài cửa: "Đại nhân."

Im lặng một lúc, Bùi Vân Ánh mở miệng: "Tại sao không nói cho ta biết chuyện Lục Đồng bị giam vào miếu Thần Nông?"

Đoàn Tiểu Yến giật mình, lập tức căng thẳng.

Đây là muốn khởi binh vấn tội đây!

Thiếu niên không dám lên tiếng, run rẩy dựa vào góc tường, cố gắng biến mình thành một bình hoa vô dụng hay một con kiến tình cờ đi qua, cố gắng để những người trong phòng bỏ qua sự tồn tại của mình.

Mưa đêm thấm ướt hoa rụng, sân đầy một màu đỏ ướt át, khiến đêm đẹp trở nên thê lương.

Xích Tiễn mấp máy môi, không nói gì.

Trước khi Bùi Vân Ánh rời đi, đã dặn phải theo dõi chặt chẽ động tĩnh của Lục Đồng. Chuyện Lục Đồng bị giam vào miếu Thần Nông, Xích Tiễn không phải không biết, chỉ là Tiêu Trục Phong đã chặn tin tức lại.

Xích Tiễn cũng đồng ý.

Vị Lục y quan kia có thân phận nhạy cảm, hành sự lại quá mạo hiểm, trong kinh thành uy nghiêm này, không biết ngày nào sẽ bị lộ chuyện. Dính líu với nàng ấy không phải chuyện tốt, nên tránh càng xa càng tốt.

Chỉ tiếc là đại nhân nhà mình lại đặc biệt để tâm đến nàng ấy.

Hắn đã nghe theo Tiêu Trục Phong, tưởng rằng chủ tử chỉ nhất thời hứng thú, sẽ sớm quên chuyện này, nhưng nhìn tình hình bây giờ, có vẻ họ đều đã nghĩ sai.

Không khí trong phòng lạnh lẽo, trong sự tĩnh lặng, Bùi Vân Ánh bỗng cười nhạt, "Ngươi muốn làm người của Tiêu Trục Phong sao?"

Xích Tiễn giật mình, đột ngột quỳ xuống, giọng nói mang theo chút hoảng sợ: "Thuộc hạ biết tội!"

Đại nhân nhà mình thường ngày đối xử với thuộc hạ không tệ, đến nỗi họ đều gần như quên mất bộ dạng của đại nhân khi nổi giận.

Chủ tử sẽ không bao giờ nể tình.

Đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách trên cửa sổ.

Chàng trai trẻ cụp mắt xuống, qua rất lâu, cho đến khi nén hương trong phòng cháy được một nửa, tro hương rơi xuống bàn, bị gió thổi tán đi một nửa, hắn mới lạnh lùng mở miệng: "Tự ra ngoài chịu phạt."

Chỉ là chịu phạt, không phải đuổi ra khỏi cửa?

Đoàn Tiểu Yến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đây được xem là nương tay rồi, có vẻ như dù Bùi Vân Ánh tâm trạng không tốt, nhưng vẫn chưa đến mức tệ hại.

Xích Tiễn im lặng vâng lời, lặng lẽ rời đi.

Đoàn Tiểu Yến vừa thở phào, ngước mắt lên, chợt thấy trong phòng không còn ai, chỉ còn lại mình, sợ đến lượt mình, vội vàng dựa vào tường giơ cao hai tay, lớn tiếng biện bạch: "...Đệ đã nói rồi, đệ đã đề nghị viết thư báo cho huynh, nhưng họ không cho phép, đệ không làm chủ được!"

Bùi Vân Ánh liếc nhìn cậu ta, móc từ trong n.g.ự.c ra một vật, ném vào tay cậu.

Đoàn Tiểu Yến cúi đầu nhìn, là một bình cổ dài bằng sứ trắng tinh tế, không khỏi ngạc nhiên: "Đây là gì?"

"Hạ Thực Đan."

Bùi Vân Ánh cười nhạt: "Tiêu thực khai vị, tự giữ lấy mà ăn đi."

"Sao huynh biết gần đây đệ ăn nhiều?" - Đoàn Tiểu Yến nghi hoặc, nhưng rất nhanh đã vui vẻ lên.

Ra ngoài còn không quên mang quà cho mình? Vậy chắc là không trách tội mình rồi.

Quả nhiên cậu vẫn là người được sủng ái nhất trong Phủ Điện Soái này!

Thiếu niên cẩn thận cất bình thuốc dài vào n.g.ự.c áo, rạng rỡ cười: "Cảm ơn ca ca!"

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Một đêm trôi qua, mưa xuân nhuộm xanh nước hồ trước cửa, cả hồ đều là hoa cỏ bị mưa đánh rụng đêm qua.

Lục Đồng vác hòm thuốc ra khỏi cửa.

Hôm qua Thôi Mân dặn nàng hôm nay đến phủ Hộ bộ Tả Tào Thị lang Kim Hiển Vinh, cùng Tào Hoè chẩn bệnh. Trước khi ra cửa, Lâm Đan Thanh đuổi theo ra, lại dặn dò nàng kỹ càng mấy lần, cho đến khi Thường Tiến ở phía sau thúc giục, nàng ấy mới bước đi, nhưng vẫn cứ ba bước ngoái đầu một lần.

Đến cửa ngõ, không thấy bóng dáng Tào Hoè đâu, ngược lại lại thấy tiểu đồng bên cạnh hắn đang đợi dưới cột, thấy Lục Đồng liền giải thích: "Lục y quan, thiếu gia nhà ta có việc bận đột xuất, chắc sẽ đến Kim phủ muộn một chút, nhờ ta nói với ngài một tiếng, để ngài đi trước, ngài ấy sẽ đến sau."

Sớm không có việc muộn không có việc, cố tình đến lúc này mới có việc, rõ ràng Tào Hoè cố ý.

Lục Đồng không nói gì, vác hòm thuốc tự mình đi.

Tiểu đồng đứng dưới cột, nhìn bóng lưng Lục Đồng, trong mắt lóe lên một tia đồng cảm.

Ai cũng biết, Kim Thị lang Kim Hiển Vinh không phải người dễ đối phó, một nữ y quan trẻ đẹp như vậy, một mình đến phủ chẳng khác nào cừu vào miệng cọp. Người ta nói con gái mặt mỏng, bị trêu chọc vài câu, tốt nhất là đừng có kích động mà nhảy xuống hồ.

Đúng là nghiệp chướng!

...

Phủ Hộ bộ Tả Tào Thị lang Kim Hiển Vinh, hôm nay đặc biệt yên tĩnh.

Trên bình phong thủy tinh điểm thúy là một bức tranh mỹ nhân điều hương lớn. Trong phòng đốt hương bách hợp thơm ngát, tỏa ra mùi thơm ngọt ngào say đắm, dưới cửa sổ trước án thư, một người ngồi tựa vào ghế.

Người này mặt da đen sạm, tóc vàng khô, một cái mũi rượu, hai mắt như nhím, lông mày đứt đoạn, mặc một chiếc trường bào mới tinh màu nguyên sắc, càng làm nổi bật cái lưng gù nhẹ của y.

Lúc này, người này đang cầm một bát hoa văn thanh hoa màu xanh, bên trong đen kịt không biết đựng gì, đang định đưa lên miệng.

Người hầu đứng ngoài cửa, nói: "Lão gia, Như di nương và Văn di nương đến rồi, đang đợi ngoài sân."

Cạch một tiếng.

Người đứt lông mày đặt bát xuống, giọng điệu đầy bực bội: "Cứ nói ta còn ngủ chưa tỉnh, không gặp!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-143-kim-hien-vinh-2.html.]

Tiểu tư không dám lên tiếng, ấp úng đi mất.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Căn phòng lại trở về yên tĩnh.

Người đàn ông nhìn bát thanh hoa trước mặt, sắc mặt rất khó coi.

Người đàn ông này chính là Hộ bộ Tả Tào Thị lang Kim Hiển Vinh.

Kim Hiển Vinh năm nay ba mươi lăm tuổi, đang độ sung sức, trên con đường quan lộ có vài phần thực lực, vận khí cũng không tệ, trừ việc xấu xí ra, cũng thật sự là người trẻ tuổi tài năng.

Tuy nhiên có lẽ người ta càng không có gì càng muốn cái đó, Kim Hiển Vinh tự mình dung mạo không ra gì, lại cực kỳ ham mê sắc đẹp, trong phủ nạp đến tám tiểu thiếp, người nào cũng như hoa như ngọc, đứng cạnh hắn, giống như trong truyện, "Chim hoàng yến đậu cây già, đá tầm thường bên cạnh kỳ hoa", thật sự là không nỡ nhìn.

Hắn quả thật rất khôn khéo, nạp thiếp toàn là những cô gái dung mạo xinh đẹp nhưng gia cảnh nghèo khó, khó lòng duy trì miếng ăn. Những năm qua, trong phủ vậy mà cũng chẳng xảy ra điều gì rắc rối.

Chỉ là một người đàn ông xấu xí ghép với bao nhiêu người đẹp, có lẽ ngay cả trời cũng nhìn không chịu nổi, nên gần đây, Kim Hiển Vinh đã mắc bệnh nang thận ung. Mặc dù bệnh này không đe dọa tính mạng, nhưng đối với một người đàn ông, nó thực sự khủng khiếp, nhất là với người coi trọng việc ăn chơi trên giường như mạng sống như Kim Hiển Vinh.

Y đã gần hai tháng nay không thân mật với các tiểu thiếp trong phủ, không phải vì không muốn, mà vì không thể. Chẳng hạn như lúc này, hai di nương đã đến tận cửa phòng của y, nhưng y chỉ có thể nuốt giận đuổi họ đi.

Trời ơi là trời!

Vừa nghĩ vậy, tên hầu vừa đi ra lại quay lại: "Lão gia..."

"Chuyện gì nữa?"

"... Một vị y quan từ Y Quan Viện đã đến."

Thấy Kim Hiển Vinh trông khó chịu, tên hầu lại nói thêm: "Hôm nay là vị y quan mới."

Nghe vậy, Kim Hiển Vinh cười nhạo: "Y quan mới gì chứ? Chỉ là một lão thầy lang vô dụng mà thôi!"

Từ khi mắc bệnh này, Y Quan Viện đã cử mấy y quan đến khám cho y. Những y quan này nhận bổng lộc, trông có vẻ chuyên nghiệp, có năng lực hơn người, nhưng sau nhiều ngày như vậy, các y quan đến khám đổi từ người này sang người khác, bệnh của y vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, thậm chí còn có xu hướng trở nên nghiêm trọng hơn.

Lũ y quan vô dụng này!

Kim Hiển Vinh tức giận trong lòng, giọng nói càng thêm khó chịu: "Bảo hắn vào đây!"

Những ngày qua, người khám cho y là một y quan trẻ mới vào nghề tên là Tào Hoè. Một chàng trai trẻ thì hiểu gì về dược lý chứ? Quả nhiên sau một thời gian được hắn điều trị, y vẫn không có hiệu quả gì. Kim Hiển Vinh đã nhẫn nhục hàng chục ngày, sớm đã muốn nổi giận. Thấy Thôi Mân làm việc qua loa, hôm nay đối phương tự dâng mình lên, y định bụng sẽ mắng nhiếc người này một trận ra trò để trút hết cơn giận trong lòng.

Cánh cửa được đẩy mở, có người bước vào từ bên ngoài.

"Ngươi là kẻ vô…"

Y còn chưa kịp nói hết câu, ngay trong khoảnh khắc ngẩng đầu lên, những lời còn lại nghẹn lại trong cổ họng -

Người bước vào là một phụ nữ.

Lại còn là một phụ nữ trẻ.

Trông nàng có vẻ còn trẻ hơn cả Tào Hoè, chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nàng mặc một chiếc áo dài màu xanh nước biển có cổ tròn như các y quan khác, viền tay thêu hoa lan, sợi dây thắt lưng cũng được thiết kế theo hình hoa lan. Nửa bức bình phong vẽ hình một mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm trong phòng càng làm nổi bật gương mặt và vẻ lạnh lùng, quyến rũ của cô gái.

Kim Hiển Vinh hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm vào người mới đến.

Y đã gần hai tháng không được gần gũi phụ nữ, vì đuổi các tiểu thiếp đi, y thậm chí không muốn gặp họ. Vồn lòng khao khát đã lâu, bỗng nhiên gặp một người đẹp như tiên này, y lập tức quên bẵng đi căn bệnh của mình, vội vàng đứng dậy khỏi ghế, bước tới hai bước: "Vị này là..."

Tiểu tư vội vàng nói: "Đây là Lục Đồng, y quan mới từ Y Quan Viện."

"Lục Y Quan…". Kim Hiển Vinh cười toe toét. Lúc y cười, đôi lông mày đứt đoạn của y hơi giật giật, như thể nửa sau cũng sắp bay khỏi mặt.

Tên sai vặt len lén rút lui, trước khi đi còn đóng cửa cẩn thận. Lục Đồng để hộp thuốc lên bàn, quay người, đối mặt ngay với gương mặt toe toét của Kim Hiển Vinh.

Dừng lại một chốc, nàng nói: "Xin phiền Kim đại nhân ngồi xuống, hạ quan sẽ bắt mạch cho ngài."

Mỹ nhân lên tiếng, tất nhiên phải nể mặt. Kim Hiển Vinh vội nói: "Được, được, được." Y ngồi phịch xuống ghế, nhanh nhẹn vén áo, đưa tay về phía Lục Đồng: "Lục Y Quan, mời."

Lục Đồng lấy một miếng vải lót, đặt dưới tay Kim Hiển Vinh, rồi mới đặt ngón tay lên mạch, bắt đầu khám cho y.

Kim Hiển Vinh đẩy ghế lại gần Lục Đồng, khoảng cách giữa hai người trở nên rất gần.

Lại gần hơn, y có thể nhìn rõ hơn, vị nữ y quan này quả thực rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh như mỹ nhân miền Nam, nhưng lại có thêm một chút lạnh lùng, như một đóa hoa xinh đẹp sinh trưởng trong thung lũng sâu, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.

Hàn Lâm Y Quan Viện lần này đã chọn người như thế nào, lại có thể chọn được một nhân vật tuyệt vời như thế này, nhìn còn hơn cả những tiểu thiếp trong hậu viện của y. Mặc dù bệnh của y vẫn chưa khỏi, nhưng có một nhân vật như thế này trong viện, dù tạm thời không thể chiếm hữu, nhìn vào cũng làm lòng thấy sảng khoái!

Phải thu được nàng về viện của mình mới được!

Trong giây lát, Kim Hiển Vinh đã quyết định.

Y tự tin rằng mình đã thuần thục trong việc chơi đùa với nữ nhân, nên nhân lúc Lục Đồng bắt mạch, y đưa tay khác ra, vuốt ve bàn tay ngọc đang khám mạch cho mình, vừa vuốt vừa nói: "Lục Y Quan mới đến, trông có vẻ còn rất trẻ nhỉ, không biết nàng bao nhiêu tuổi rồi?"

Y nghĩ vị nữ y quan này sẽ tỏ ra vẻ mắc cỡ, giận dữ rút tay lại - từ trước đến nay đều là như vậy, tuy nhiên, trái với sự mong đợi của y, người phụ nữ trước mặt không hề động đậy, để mặc y sờ, thậm chí khuôn mặt cũng không hề có một chút biến đổi.

Nàng thậm chí không thèm để ý đến y.

Kim Hiển Vinh ngẩn người.

Nữ tử trẻ tuổi thường có da mặt mỏng, huống chi là những y quan vào được Hàn Lâm Y Quan Viện, ít nhiều cũng có chút ngạo khí. Nhưng vẻ mặt của người trước mặt lại cực kỳ bình thản, như thể bàn tay đặt trên mu tay mình không phải của một người đàn ông lạ, mà là móng chân của con ch.ó canh cửa trước nhà - chỉ khi bị chó sờ vào, mới có thể hoàn toàn vô cảm như vậy.

Phi phi! Sao hắn lại tự nhân bản thân là chó vậy?

Kim Hiển Vinh trong lòng thầm mắng mấy câu, nhưng vì sự lạnh lùng của đối phương, khiến y bỗng dưng mất hứng, không còn hào hứng như trước, thậm chí cảm thấy chán ngán.

Kim Hiển Vinh còn đang nghĩ, đối phương đã rút bàn tay đang bắt mạch về, bàn tay mảnh mai lạnh lẽo trơn nhẵn như lụa khỏi tay y, y ngẩng đầu, thấy đối phương đi tới bàn, mở chiếc rương hành nghề đặt trên bàn ra.

Nhìn dáng vóc mảnh mai kia, húng thú vừa mới nguội đi của Kim Hiển Vinh bỗng lại dâng lên. Y cố ý đưa tay lên sống mũi, như thể khẽ ngửi mùi hương còn sót lại trên đầu ngón tay người đẹp, nói với giọng ngả ngớn: "Lục Y Quan, ngươi cũng biết ta mắc bệnh gì, những y quan trước đây phải bôi thuốc cho ta hàng ngày, vậy hôm nay, ngươi có muốn bôi thuốc cho ta không?"

Nói xong, y cố ý chỉ xuống phía dưới eo mình một cách trơ trẽn.

Muốn bôi thuốc, chẳng phải phải cởi quần sao?

Có cô gái chưa chồng nào nghe vậy mà có thể bình tĩnh?

Vị nữ y quan này trông có vẻ lạnh lùng cao ngạo, khiến lòng tự trọng của y không thể phát huy, Kim Hiển Vinh nghĩ, có lẽ vừa rồi y sờ tay nàng quá nhẹ nhàng rồi, y nên thẳng thắn hơn, để xem vị y quan lạnh lùng này lúc mất bình tĩnh sẽ hiện ra vẻ mặt thế nào.

Nhưng y lại phải thất vọng rồi.

Nữ y quan nghe vậy, lạnh nhạt nhìn theo hướng tay của y chỉ. Ánh mắt của nàng vẫn điềm nhiên như lúc trước, lạnh lẽo như hồ nước dưới núi tuyết, làm người ta cảm thấy lạnh thấu xương. Không biết có phải là ảo giác của Kim Hiển Vinh hay không, nhưng ánh mắt nàng khi nhìn vào chỗ đó của hắn giống như đang nhìn một món đồ trên *thê thỉ*, hoặc một miếng thịt heo, không hề có chút cảm xúc nào, thậm chí còn khiến người ta có chút rợn người.

Y có chút bất an, lại nghe đối phương hỏi: “Bệnh này của Kim đại nhân đã bao lâu rồi?”

“Nang thận ung á? Từ lúc phát bệnh đến nay cũng gần hai tháng.” Kim Hiển Vinh đáp.

“Không phải nang thận ung.”

Giọng của nữ y quan lạnh nhạt và điềm tĩnh, nhưng những lời nàng nói ra giống như sấm sét giữa trời quang, làm y trở tay không kịp.

“Ta đang hỏi đại nhân, đã bao lâu rồi ngài không còn khả năng cương dương?”

Loading...