Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 142: Điện soái giải vây 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 15:11:03
Lượt xem: 24

Sau khi Lục Đồng đỗ bảng đỏ kỳ thi mùa xuân, ông đã nhờ người dò la tin tức về nữ tử này, ngoài việc chế ra hai vị thuốc mới "Xuân Thủy Sinh" và "Tiêm Tiêm", điều nổi tiếng nhất của nàng có lẽ là đã tìm ra độc "Tiểu Nhi Sầu" mà Văn quận vương phi trúng phải, cứu được Văn quận vương phi, kéo theo cả vị Nhan phi trong cung cũng bị liên lụy, người cung cấp cấm dược của Ngự dược viện cũng bị liên can, khi đó toàn bộ Y Quan Viện và Ngự dược viện đều bị một trận bất an.

Văn quận vương phi Bùi Vân Thục là tỷ tỷ ruột của Bùi Vân Ánh.

Nếu khi đó Lục Đồng và Bùi Vân Ánh đã có quan hệ ngầm, thì hành động đột ngột lần này của vị chỉ huy sứ, e rằng không phải nhất thời hứng khởi.

Đang suy đoán thì bên cạnh truyền đến giọng nói của Bùi Vân Ánh: "Suy nghĩ lâu vậy, Viện sử thấy khó xử sao?"

Thôi Mân giật mình tỉnh lại.

Trước mắt ông, chàng thanh niên mang nụ cười trên môi, công phục cấm vệ mặc trên người hắn không hề mang vẻ lạnh lùng cứng nhắc thường thấy của cấm vệ, ngược lại vì lúm đồng tiền nơi khóe miệng mà trông có vẻ thân thiện anh tuấn.

Nhưng ánh mắt hắn lại không hề thân thiện.

Đôi mắt đen đẹp đẽ ấy sáng như sao trời, nhưng lại như mặt nước sâu thẳm, chỉ một cái nhìn đã khiến người ta sinh ra cảm giác lạnh lẽo.

Thôi Mân thấy lòng thắt lại, chợt sinh ra chút sợ hãi.

Ông ta không giao thiệp nhiều với vị chỉ huy sử Điện Tiền Ti này, người này trẻ tuổi tài cao, bình thường gặp mặt cũng luôn tươi cười rạng rỡ, dường như rất dễ gần. Tuy nhiên tuổi còn trẻ mà đã giữ chức vị cao, làm gì có ai tâm tư đơn giản? Những năm qua, những kẻ đối địch với người này, không phải gặp chuyện thì cũng bị giáng chức......

Dưới vẻ ngoài ôn hòa kia của hắn, dường như ẩn giấu một tâm tính khác thường, có thể khiến người ta không hiểu sao lại nảy sinh suy nghĩ, những người trái ý nghịch lòng hắn, kết cục sẽ cực kỳ thảm khốc.

Thôi Mân không muốn, cũng không dám đối địch với hắn.

Thu lại sự không cam lòng trong lòng, Thôi Mân chắp tay nói: "Điện soái nói đùa, võ vệ Phủ Điện Soái cần, chúng ta không có lẽ nào không phụng mệnh." Ông ta quay đầu, dặn dò Lục Đồng: "Lục đại phu, ngươi cứ đến Phủ Điện Soái, chứng bệnh cấp của Kim đại nhân, vẫn để Tào Hoè đi khám."

Bất kể Bùi Vân Ánh có phải cố ý giải vây cho Lục Đồng hay không, lời này cũng coi như nể mặt Bùi Vân Ánh.

Tào Hoè ở trong đám người nghe vậy, lập tức lộ vẻ thất vọng. Lâm Đan Thanh và Thường Tiến thì thở phào nhẹ nhõm.

Lục Đồng đứng nguyên tại chỗ không động đậy.

Bùi Vân Ánh liếc nhìn nàng: "Lục đại phu?"

Lục Đồng cúi mắt: "Vâng."

Thôi Mân mỉm cười: "Tốt."

Tuy nhiên ngay sau đó, Lục Đồng ngẩng đầu: "Nhưng thưa Viện sử, bên Kim đại nhân, tiểu quan vẫn muốn cùng Tào đại phu đi khám."

Lời này vừa nói ra, trong điện chợt im lặng.

Ánh mắt mọi người nhìn nàng lúc này trở nên kỳ quái.

Rõ ràng đã tránh được chuyện phiền phức đó, không cần phải dính líu với Kim Hiển Vinh, sao còn tự mình xông vào? Người này có phải đồ ngốc không?

Lâm Đan Thanh vội vàng nháy mắt ra hiệu với Lục Đồng, Lục Đồng như không nhận ra, chỉ bình tĩnh nói với Thôi Mân: "Tiểu quan sẽ sắp xếp thời gian, sẽ không ảnh hưởng đến việc đến Phủ Điện Soái khám bệnh và khám cho Kim đại nhân, mong Viện sử cho phép."

Nàng nói một cách bình tĩnh chân thành, dường như thật sự là thành tâm thành ý muốn được công việc này, trong Hàn lâm Y Quan Viện quả thật có những y quan mới vào muốn tranh thể diện trước cấp trên, tỏ ra mình chăm chỉ cần mẫn, tranh giành làm nhiều việc...... nhưng cũng phải xem xét kỹ công việc tranh giành là gì.

Công việc này đổi lại là y quan khác, chắc không tích cực như vậy.

Bùi Vân Ánh sau khi nghe Lục Đồng nói xong, ánh mắt liền dừng lại trên gương mặt nàng, mang theo vài phần quan sát yên lặng.

Lục Đồng không nói gì, ánh mắt Thôi Mân đảo qua hai người họ, hồi lâu, từ từ mỉm cười.

Ông ta tán thưởng: "Lục đại phu một lòng nhân ái, rất tốt."

"Đã là điều Lục đại phu tự nguyện...... "

Ông ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "tự nguyện", vẻ mặt ôn hòa hài lòng, "vậy ta duyệt."

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Những dòng chảy ngầm trong sảnh cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Các y quan tản đi, ai làm việc nấy.

Lục Đồng cầm toa thuốc, đi vào gian trong của dược đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-142-dien-soai-giai-vay-2.html.]

Dược đường không rộng lắm, trên đất chất đầy một đợt thuốc mới chưa sắp xếp, sát tường có một dãy tủ gỗ, bên trong chứa đựng những dược liệu thường dùng của các y quan.

Lục Đồng vừa đi đến trước tủ thuốc, cửa gỗ phía sau đã phát ra một tiếng động nhẹ.

Nàng không quay đầu lại.

Người đến khép cửa lại, ngước mắt quan sát xung quanh, dược liệu chất đống trong phòng đã bám bụi, bị gió cửa thổi bay tứ tung, Bùi Vân Ánh nhíu mày, có vẻ hơi chê bẩn, đợi bụi bay bớt đi mới bước lại gần.

Lục Đồng lấy từ trong tủ thuốc ra một bình sứ dài nhỏ, xoay người đặt lên bàn: "Hạ Thực Đan."

Bùi Vân Ánh khẽ động đuôi mày.

Sau vụ việc trong đại điện vừa rồi, Bùi Vân Ánh không lập tức rời đi, nói rằng chó của Điện soái phủ gần đây ăn uống không ngon miệng, nhờ Lục Đồng kê đơn thuốc cho nó.

Trong phòng thuốc của Y Quan Viện, nơi cất giữ những loại thuốc thông thường mà các Y Quan sử dụng hàng ngày, có thể có Hạ Thực Đan cho người, thì chia một lọ cho chó uống cũng chẳng sao. Tuy nhiên, dùng lý do này để vào đây thật sự đầy vẻ qua loa, Thôi Mân không nổi giận, có lẽ cũng chỉ vì e ngại thân phận của đối phương.

Hắn cầm lọ thuốc lên, mím môi hỏi: "Nàng vẫn muốn nghe theo sự sắp xếp của Thôi Mân đi khám bệnh sao?"

"Đúng vậy."

"Nàng có biết Kim Hiển Vinh là người thế nào không?"

"Biết." - Thực ra không cần phải dò hỏi, chỉ nhìn thái độ của mọi người trong Y Quan Viện hôm nay, nàng cũng có thể đoán được.

"Biết mà còn dám." - Bùi Vân Ánh gật đầu, lại bất chợt hỏi, "Vì hắn là người của Hộ Bộ sao?"

Lục Đồng trong lòng khẽ động.

Kim Hiển Vinh là Hộ Bộ Tả Tào Thị Lang, còn con trai của Thích Thái Sư là Thích Ngọc Đài cũng đang làm việc ở Hộ Bộ. Nàng chỉ là một Y Quan bình thường, cơ hội tiếp cận Thích Ngọc Đài quá ít ỏi, hiếm khi được trời ban cho cơ hội tốt như vậy, thật sự không muốn bỏ lỡ.

Vì vậy dù thế nào, nàng cũng phải nhận lấy công việc này.

Như thể nhìn thấu tâm tư của nàng, Bùi Vân Ánh liếc nhìn nàng một cái: "Quá mạo hiểm."

Lục Đồng ngước mắt lên, giọng điệu mỉa mai: "Vậy sao hôm nay Bùi đại nhân lại ra mặt? Với thân phận của Bùi đại nhân, dính líu với ta không phải là chuyện tốt."

Bùi Vân Ánh đang nghịch lọ thuốc bỗng dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Sao lại nói vậy?"

"Thôi Mân có thành kiến với ta, Bùi đại nhân công khai ra mặt, khó tránh khỏi làm người ta nhớ đến chuyện của Bùi tiểu thư. Nếu Thôi Mân nghĩ rằng ngài và ta có quan hệ riêng, truyền ra ngoài e rằng không tốt cho đại nhân." - Ngừng một lát, Lục Đồng mới tiếp tục nói: "Đạo lý minh triết bảo thân, đại nhân vốn hiểu rõ hơn ta, sao hôm nay lại hồ đồ?"

Việc Bùi Vân Ánh hôm nay chủ động giải vây ở đại sảnh, thực ra không chỉ khiến Thôi Mân bất ngờ, mà còn khiến Lục Đồng kinh ngạc.

Hắn thật sự không cần phải dây vào chuyện rắc rối này.

Giao tình giữa họ cũng không đến mức sâu đậm như vậy.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Nghe vậy, y ngược lại bật cười một cách khó hiểu: "Hóa ra trong mắt nàng ta là người như vậy?"

"Đương nhiên, ta luôn rất rõ thân phận của đại nhân và ta khác biệt."

Hắn liền đứng thẳng người, nắm chặt lọ thuốc trong lòng bàn tay, nhìn Lục Đồng thở dài: "Không phải đã nói rồi sao? Hôm nay ta chỉ đến lấy thuốc, tình cờ gặp Lục đại phu bị người ta làm khó, không nhìn được nên mới ra tay thôi."

Lục Đồng mím môi, không tin một chữ nào trong lời nói của hắn, nên chỉ đáp lại bình thản: "Đa tạ Bùi đại nhân."

Câu cảm ơn này nói ra có phần miễn cưỡng, phải biết rằng hiện giờ nàng không chỉ phải đi khám bệnh cho Kim Hiển Vinh, mà còn phải đến Điện Soái Phủ thăm bệnh, một người làm hai việc...

Hắn thật sự đã giúp một việc rất phiền phức.

Thật là nghiệt duyên.

"Sao ta cảm thấy, vẻ mặt của nàng như đang mắng ta vậy.". Bùi Vân Ánh cúi thấp mặt, đánh giá nàng một lượt, "Coi như ta nhiều chuyện, nhưng, nàng đã có tính toán trong lòng, ta sẽ không can thiệp nữa, tránh làm hỏng đại kế của Lục đại phu."

Hắn cất lọ thuốc vào trong n.g.ự.c áo, xoay người cầm kiếm đi ra ngoài, đi đến cửa thì dừng bước, suy nghĩ một lát, rồi lại quay đầu nhắc nhở: "Lục đại phu."

Lục Đồng nhìn y.

"Thích Ngọc Đài không giống Phạm Chính Liêm.". Gương mặt người thanh niên chìm trong ánh sáng mờ ảo của phòng thuốc, không biết nghĩ đến điều gì, vẻ mặt tỏ ra có phần lãnh đạm.

"Đừng khinh địch."

Loading...