ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 138: Miếu Thần Nông 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:04:24
Lượt xem: 14
Sau khi Hồng Phương Tự được làm sạch và gửi đến Ngự Dược Viện, Nam Dược Phòng tạm thời không còn bận rộn như trước nữa.
Vườn thuốc không còn đám hoa độc đỏ thắm ấy, các y công đều nhẹ nhõm hơn nhiều.
Trong phòng, Chu Mậu tựa vào ghế gỗ lê vàng, đang bưng trà ngắm vũng nước mưa đọng dưới mái hiên.
Ngắm nghía một hồi, chợt nhớ đến một chuyện khác, Chu Mậu hỏi: "À phải rồi, dạo này Lục Đồng thế nào?"
Nữ y quan mới đến có dung mạo xinh đẹp, nhan sắc như hoa. Hắn nhờ người đến Y Quan Viện dò hỏi xem Lục Đồng đã đắc tội với ai, nhưng vẫn không dò ra được manh mối. Sau đó phái Lục Đồng đến vườn thuốc hái Hồng Phương Tự, một là muốn bẻ gãy khí phách kiêu ngạo của Lục Đồng, hai là, cũng muốn nhân đó dò xét thái độ của Y Quan Viện.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nhưng nhiều ngày liền trôi qua, bên Y Quan Viện vẫn không có động tĩnh gì, như thể đã hoàn toàn quên đi sự tồn tại của Lục Đồng vậy. Chu Mậu trong lòng dần dần nắm chắc, xem ra vị nữ y quan này, đã bị Y Quan Viện hoàn toàn từ bỏ rồi.
Tiểu đồng bên cạnh đáp: "Bẩm đại nhân, những ngày này Lục Đồng đều ở vườn thuốc hái và rửa Hồng Phương Tự, không có gì khác thường."
"Ồ?" - Chu Mậu có phần ngạc nhiên, "Cũng khá trầm tĩnh nhỉ."
Hắn âm thầm bảo Mai Nhị Nương thường ngày làm khó Lục Đồng thêm, tính tình của Mai Nhị Nương, Chu Mậu rất rõ, không ngờ Lục Đồng lại có thể bình thản đối mặt, cho đến giờ vẫn chưa từng đến trước mặt hắn cầu xin tha thứ.
Chợt nghĩ đến khuôn mặt như nụ hoa kia với vẻ lạnh nhạt kia, Chu Mậu trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy, đặt chén trà xuống đứng dậy: "Đã vậy, bản quan cũng đi xem nàng một chút."
...
Trong vườn thuốc, Lục Đồng đang cùng Hà Tú phân loại các loại thảo dược tươi.
"Lục Y sĩ, ta mới biết thảo dược còn có thể phân loại như thế này, ngươi giỏi quá!" - Hà Tú nhìn những dược liệu được phân loại gọn gàng trong sân, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Từ khi Lục Đồng đến, mỗi ngày công việc của nàng nhẹ nhàng hơn nhiều, cách phân loại dược liệu của Lục Đồng khác với họ, vừa nhanh vừa tốt. Vốn dĩ thảo dược trong vườn thuốc, nhiều người mới không nhận biết được, việc phân loại cũng chậm chạp. Nhưng Lục Đồng khác, chỉ cần nói với nàng một lần, nàng có thể nhớ hết.
"Ta dám cá, những đệ tử ở Thái Y Cục kia cũng không thể thành thạo bằng ngươi đâu." - Hà Tú vừa khen ngợi, vừa thầm tiếc cho Lục Đồng trong lòng, tài năng y đạo như vậy, sao lại phải vào Nam Dược Phòng? Chi bằng không vào cung, ra ngoài làm một đại phu tọa quán còn tốt hơn.
Lục Đồng tay không ngừng phân loại, hỏi: "Lần trước ngươi nói ba năm không về nhà. Nhưng y quan sứ Y Quan Viện có ngày nghỉ, dù Nam Dược Phòng công việc phức tạp, mỗi năm cũng có thể ra cung vài ngày, sao các ngươi không thể về nhà?"
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Hà Tú tối đi đôi phần: "Là vì Chu đại nhân."
"Chu Mậu?"
Hà Tú gật đầu một cái, giọng rất nhỏ: "Chu đại nhân nắm giữ sổ sách của tất cả mọi người trong Nam Dược Phòng, muốn theo quy định, nghỉ về nhà, phải đưa bạc cho ông ta, hoặc là... ta không có nhiều bạc như vậy, cũng không muốn... nên ba năm không về nhà."
Lục Đồng hỏi: "Sao không tố cáo lên Viện sử Y Quan Viện?"
Hà Tú cười khổ: "Lục Y sĩ, nếu tố cáo có tác dụng, thì sao ngươi lại phải đến đây chứ?"
Lục Đồng im lặng.
Nam Dược Phòng nói cho cùng cũng thuộc quyền Y Quan Viện, Chu Mậu ở đây làm mưa làm gió, Viện sử Y Quan Viện Thôi Mân chắc hẳn không phải không biết.
"Không nói chuyện này nữa,", Hà Tú cười nói: "Hồng Phương Tự đều đã gửi đến Ngự Dược Viện, sắp tới cũng nhẹ nhàng hơn. Cũng không biết bên ngoài cung giờ đang thịnh hành vải vóc gì, năm nay ta muốn may áo xuân cho đệ muội sặc sỡ một chút..."
Nàng vẫn đang nói vui vẻ, bỗng nhiên giọng nghẹn lại, Lục Đồng theo ánh mắt nàng nhìn ra, thấy ở cổng sân, Chu Mậu dẫn theo mấy người đang đi vào.
Hà Tú kéo Lục Đồng một cái, Lục Đồng liền đứng dậy, cùng Hà Tú hành lễ với Chu Mậu.
"Đứng dậy đi." - Chu Mậu cười híp mắt đáp, nhìn về phía Lục Đồng, "Ngươi mới đến Nam Dược Phòng không lâu, mấy ngày trước bản quan công việc bận rộn, cũng không rảnh xem ngươi, hôm nay đến hỏi thăm, ngươi đến Nam Dược Phòng, có quen không?"
"Đa Thích Đại nhân quan tâm." - Lục Đồng đáp: "Mọi thứ đều tốt."
Chu Mậu gật đầu, đang định nói thêm vài câu, ánh mắt rơi trên mặt Lục Đồng, đột nhiên dừng lại.
Mấy ngày trước vì e ngại độc của Hồng Phương Tự, Chu Mậu cũng không đến vườn thuốc, giờ đây mấy ngày không gặp, chợt thấy một khuôn mặt như hoa sen mọc từ nước, nhất thời sững sờ.
Vì phải phân loại dược liệu, Lục Đồng cũng như Hà Tú, chỉ mặc một chiếc áo vải thô màu nâu, áo rộng càng làm nổi bật thân hình mảnh mai, lông mày như vẽ, cổ trắng như ngọc, khiến người khác nhìn vào mà thương tiếc.
Có lẽ vì xung quanh dược liệu lộn xộn, hoặc có lẽ vì được tôn lên bởi khuôn mặt đầy đốm đỏ của Hà Tú, khuôn mặt của Lục Đồng vốn xinh đẹp càng thêm vài phần diễm lệ. Nàng đứng trong sân này, rất khó để người ta rời mắt khỏi nàng.
Ánh mắt Chu Mậu cũng bị thu hút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-138-mieu-than-nong-1.html.]
Hà Tú có chút bất an, ánh mắt Chu Mậu nhìn Lục Đồng như sói đói thấy thịt béo, nhìn chằm chằm không chịu buông, rồi đột nhiên "ừm" một tiếng, lên tiếng: "Sao trên mặt ngươi không có đốm đỏ? Ngươi không vào vườn Hồng Phương Tự sao?"
Lục Đồng khựng lại.
Nàng cùng Hà Tú ở trong vườn Hồng Phương Tự nhiều ngày, Hà Tú dù che mặt bằng khăn, vẫn không tránh khỏi những đốm đỏ ngày càng nhiều. Lục Đồng không che gì cả, tiếp xúc với hoa độc, khuôn mặt vẫn sạch sẽ, không có gì.
Đây vốn là điều may trong cái rủi, nhưng vào lúc này, lại trở thành điềm không lành.
Chưa đợi Lục Đồng mở miệng, Hà Tú vội nói: "Bẩm đại nhân, Lục Y sĩ năm xưa ở nhà từng trúng độc Hồng Phương Tự, sau dùng thuốc thang chữa khỏi, từ đó về sau không bị ảnh hưởng bởi độc của Hồng Phương Tự nữa."
"Ta có hỏi ngươi không?" - Chu Mậu lạnh lùng trừng mắt nhìn Hà Tú, Hà Tú liền không dám nói nữa.
Hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm Lục Đồng, giọng điệu có chút kỳ lạ: "Hồng Phương Tự quý hiếm, ở ngoài cung, hiếm khi tìm được. Huống chi độc này không có thuốc giải, chỉ cần hái phải hít phải phấn hoa, nếu thật có phương pháp khắc chế độc, sớm đã nổi danh Ngự Dược Viện rồi." Nói đến đây, giọng Chu Mậu chuyển hướng, "Ta thấy, ngươi chỉ là lười biếng, những ngày này căn bản không vào vườn Hồng Phương Tự, không hề tiếp xúc với hoa độc, nên trên mặt mới không có một đốm đỏ nào!"
Hà Tú nghe vậy, hoảng hốt, "phịch" một tiếng quỳ xuống, "Đại nhân minh giám, những ngày này đều là Lục Y sĩ cùng ta hái Hồng Phương Tự, hơn nữa Lục Y sĩ sợ ta mệt, phần lớn thảo dược đều do Lục Y sĩ hái, tuyệt đối không có chuyện lười biếng, người trong vườn thuốc đều nhìn thấy!"
Tuy nhiên những y công xung quanh đồng loạt cúi đầu, như thể không ai nghe thấy lời Hà Tú nói, không một ai lên tiếng.
Chu Mậu hừ lạnh một tiếng: "Lục Y sĩ, ngươi nói xem?"
Lục Đồng bình tĩnh đáp: "Đại nhân không tin, để ta tự mình vào vườn Hồng Phương Tự thử thì sẽ biết."
"Nói thì dễ lắm,…", Chu Mậu cười lạnh, "Hồng Phương Tự trong vườn đều đã bị hái hết, Hồng Phương Tự đã hái xuống dược tính kém xa trước, chưa chắc đã sinh ra đốm đỏ. Ngươi đã quyết không để lại chứng cứ, bản quan cũng không làm gì được ngươi."
Dù sao lời nói cũng đã bị hắn nói hết, không để ý đến Hà Tú đang kéo vạt áo mình gấp gáp, Lục Đồng thẳng thắn nhìn về phía hắn, hỏi: "Vậy đại nhân định làm thế nào?"
Chu Mậu sửng sốt.
Lục Đồng thần sắc lãnh đạm, như thể không phải mình đang gặp rắc rối, dường như từ khi đến Nam Dược Phòng, nàng đã luôn như vậy, đứng xa xa bên ngoài đám đông, tựa như vầng trăng lạnh nhạt trên cao, chẳng thể nào chạm đến được.
Trong lòng Chu Mậu lại dấy lên cảm giác ngứa ngáy, như cào xé tâm can, chỉ muốn nuốt ngay vầng trăng quyến rũ lạnh lẽo kia vào bụng.
Ngón cái hắn nóng lòng cọ xát một cái, nhưng trên mặt lại làm ra vẻ nghiêm chỉnh, nói: "Vừa vào Nam Dược Phòng đã lười biếng, tuy không phải tội lớn, nhưng cũng khó thoát khỏi hình phạt. Đã như vậy, phạt ngươi quỳ ba ngày trước tượng Thần Nông trong điện thờ, hãy đối diện với Thần Nông đại nhân mà tĩnh tâm sám hối."
Khi lời vừa dứt, trong lòng Lục Đồng khẽ động.
Chỉ phạt quỳ ba ngày thôi sao?
Nàng nghĩ với thủ đoạn của Chu Mậu, đã cố tình tìm chuyện thì kết cục hẳn phải nghiêm trọng hơn thế nhiều. Không ngờ chỉ là phạt quỳ.
Hà Tú vẫn đang khẩn cầu thấp giọng, Lục Đồng suy nghĩ một lúc, rồi nhẹ nhàng đáp với người trước mặt: "Vâng, đại nhân."
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Sau khi Chu Mậu từ vườn thuốc trở về, Mai Nhị Nương theo sau.
"Nghe nói đại nhân đã đuổi Lục Đồng đến điện thờ phạt quỳ?" - Vừa vào phòng, Mai Nhị Nương đã khép cửa lại.
Chu Mậu tìm một tư thế thoải mái trên ghế mềm, tiện tay kéo Mai Nhị Nương vào lòng hôn một cái: "Ghen à?"
Mai Nhị Nương nửa giận nửa oán quay mặt đi, chỉ nói: "Sao đột nhiên lại nhớ đến nàng ta?"
Những ngày này, Chu Mậu không hỏi han gì về Lục Đồng, mỗi ngày chỉ sai người kiểm đếm Hồng Phương Tự, như thể đã quên hẳn người này. Ai ngờ hôm nay lại đột nhiên gây khó dễ cho Lục Đồng.
"Dù sao cũng là người của Nam Dược Phòng, không hiểu quy củ, đương nhiên phải dạy bảo.". Chu Mậu vừa nói vừa vuốt mặt người trong lòng, làn da mịn màng dưới tay, nhưng khi nhớ đến gương mặt xinh đẹp trắng nõn như trứng gà bóc vừa rồi, nhìn lại người trước mặt, không khỏi cảm thấy có phần nhạt nhẽo già nua.
Mai Nhị Nương dường như cũng nhận ra động tác do dự của hắn, giả vờ không thấy, tiếp tục hỏi: "Đã muốn dạy bảo, sao chỉ đuổi đi phạt quỳ? Điều này không giống tính cách của đại nhân."
Chu Mậu vốn đối xử khắc nghiệt với thuộc hạ, hễ có ý nhắm đến ai, không lột một lớp da là không thể. Lần này hắn đã nhắm vào Lục Đồng, vậy mà chỉ phạt quỳ, thật sự khác xa thủ đoạn ngày thường.
Chu Mậu hừ nhẹ một tiếng: "Ngươi hiểu gì chứ."
Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Lục Đồng dù sao cũng là tân Y Quan Quan Sứ, hắn có ý với nữ tử này, nhưng cũng phải xem phản ứng của Y Quan Viện. Nam Dược Phòng và Y Quan Viện thông tin liên lạc, trước đây phái Lục Đồng đi hái Hồng Phương Tự, Y Quan Viện không có động tĩnh. Nếu tin tức phạt quỳ truyền qua, ba ngày này vẫn như trước, thì chỉ có thể nói, Lục Đồng thực sự không có ai để dựa vào.
Điều đó cũng có nghĩa là, sau ba ngày, vị y nữ xinh đẹp trẻ tuổi kia, sẽ hoàn toàn trở thành hậu cung của hắn trong Nam Dược Phòng, mặc hắn sắp đặt.
Nghĩ đến đây, dục vọng trong lòng Chu Mậu bùng cháy, không nhịn được xoa xoa ngón tay, từ từ cười lên.