ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 137: Mộc cẩn 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 22:04:21
Lượt xem: 23
Sân đình quạnh quẽ, trăng lạnh thành sương.
Gió thổi tốc vạt áo đỏ thẫm của chàng thanh niên, hắn đứng trong bóng cây thưa thớt, khuôn mặt được chiếu sáng bởi một tia trăng xuyên qua kẽ cành.
Lục Đồng hơi nhíu mày, sao Bùi Vân Ánh lại ở đây?
Bùi Vân Ánh bước đến trước mặt Lục Đồng, nói: "Lục đại phu."
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Rồi đột nhiên dừng lại một chút, nhìn nàng cười nói: "Không đúng, bây giờ phải gọi là Lục y quan."
Hai chữ "y quan" rơi vào tai Lục Đồng đang trong cảnh chật vật ở Nam Dược Phòng, nghe như một lời châm biếm vô tình.
Lục Đồng nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay áo Bùi Vân Ánh, nhanh chóng đi về phía bên kia.
Bùi Vân Ánh hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên tay áo mình đang bị nàng nắm, không nói gì, để mặc Lục Đồng dẫn mình vào một căn phòng thuốc cũ không xa.
Phòng thuốc không lớn, chất đầy những dược liệu cũ ít dùng đến, vừa đẩy cửa ra, bụi mịn bay lên. Lục Đồng đẩy Bùi Vân Ánh vào trong phòng, tay kia đóng cửa lại, vừa quay đầu lại, đã thấy người này dựa vào cửa sổ, đang quan sát bố trí trong phòng, thấy nàng đóng cửa, mới giả vờ ngạc nhiên mở miệng: "Lục đại phu có ý gì đây?"
Lục Đồng quay người bước về phía anh: "Sao Bùi đại nhân lại đến Nam Dược Phòng?"
"Đi ngang qua."
"Đi ngang qua?"
Hắn cúi đầu nhìn Lục Đồng, giọng điệu hơi kỳ lạ: "Không lẽ Lục y quan nghĩ ta đặc biệt đến thăm nàng?"
Lục Đồng nghẹn lời, nói: "Ta không tự cho mình là quan trọng đến thế."
Nàng đương nhiên không nghĩ Bùi Vân Ánh đến thăm mình, nhưng đêm hôm khuya khoắt xuất hiện ở Nam Dược Phòng, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ. Người này hành sự bí hiểm, chuyện Thân Phụng Ứng dẫn người lùng bắt kẻ ám sát trong cung đêm hôm đó Lục Đồng vẫn chưa quên, hiện giờ nàng mới đến nơi này, tất nhiên không muốn gây thêm chuyện.
Bùi Vân Ánh cười nhẹ, lưng tựa cửa sổ nhìn nàng: "Vậy, nàng kéo ta đến đây làm gì?"
Lục Đồng thu xếp lại suy nghĩ trong lòng, ngẩng đầu nói: "Ta nghĩ Bùi đại nhân không muốn người khác biết ngài quen biết ta, nên đặc biệt tránh người khác, để khỏi gây phiền phức cho đại nhân."
Nàng nói có ý mỉa mai, nhưng khiến Bùi Vân Ánh hơi ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc mới không chắc chắn mở miệng: "Nghe nàng nói vậy, như đang trách ta hôm đó không chào hỏi nàng?"
Ngày Lục Đồng vào Y Quan Viện, trên đường đi ghi danh cùng các y quan mới đã gặp một đoàn cấm vệ Điện Tiền Ti, đi ngang qua Bùi Vân Ánh, lúc đó hắn cao cao tại thượng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc người khác một cái, lạnh lùng đi qua bên cạnh nàng.
"Sao có thể chứ?", Lục Đồng nở một nụ cười giả tạo, "Trong cung quy củ nhiều, Bùi đại nhân và ta thân phận khác biệt, sự tự biết mình này, tiểu dân vẫn có."
Lục Khiêm từng nói với nàng, đôi khi trong việc nói móc, nàng có thiên phú kỳ lạ, bây giờ xem ra, thiên phú này vẫn chưa bị chôn vùi.
Bùi Vân Ánh nhìn chằm chằm nàng một lúc, như đang cẩn thận phân biệt tâm trạng của nàng khi nói những lời này, Lục Đồng thản nhiên đối diện với hắn.
Một lúc sau, hắn thở dài, không tiếp tục vướng mắc về vấn đề này nữa, chỉ nói: "Vậy nên nàng mới kéo ta đến căn phòng tối này?"
"Đúng vậy."
Bùi Vân Ánh tặc lưỡi, gật đầu nói: "Có lý." Rồi chuyển hướng câu chuyện: "Nhưng đèn đóm tối tăm, cô nam quả nữ, người không biết, còn tưởng chúng ta đang tư thông ở đây."
Lúm đồng tiền bên khóe môi hắn ẩn hiện dưới ánh đèn yếu ớt, có chút trêu chọc ác ý, giọng điệu thong thả, nửa nghiêm túc nhắc nhở: "Nếu bị người ta nhìn thấy, không có gì cũng thành có cái gì đó."
Lục Đồng không nói gì.
Rõ ràng người này là một vị điện soái tài cao khí ngạo, kiêu ngạo độc lập, nhưng mỗi lúc như thế này, vẻ không đứng đắn của hắn luôn khiến người ta hoang mang, người không biết còn tưởng người từng lạnh lùng, m.á.u vấy màn the trong phủ Quận Vương là một người khác.
Thật giỏi diễn trò.
Trong lòng nghĩ vậy, ánh mắt Lục Đồng liền rơi vào chiếc giỏ đựng thức ăn đan bằng tre bên cạnh hắn.
Chiếc giỏ đó rất quen mắt, Lục Đồng nhớ khi đến phủ của Bùi Vân Thục khám bệnh, Bùi Vân Thục thường sai người mang điểm tâm cho Bùi Vân Ánh, giỏ đựng đều là kiểu dáng như vậy, trên tay cầm giỏ tre có một đôi chim hỷ thước đuôi cong màu đỏ, vừa sinh động vừa vui vẻ.
Lúc này Lục Đồng tin rằng Bùi Vân Ánh quả thật chỉ đi ngang qua Nam Dược Phòng, không ai khi muốn làm chuyện lớn lại mang theo giỏ thức ăn.
Dường như nhận thấy ánh mắt của Lục Đồng, Bùi Vân Ánh nhìn theo ánh mắt nàng, tiện miệng hỏi: "Đã ăn cơm chưa?"
"Chưa."
Hắn cười cười: "Nếm thử chút không?", rồi ra hiệu để Lục Đồng lấy giỏ thức ăn bên cạnh mình.
Lục Đồng định từ chối, nhưng bụng lại khẽ run. Vừa rồi nàng từ nhà bếp trở về tay không, ban ngày chỉ ăn một miếng bánh thuốc A Tú đưa, đêm nay chắc chắn phải nhịn đói rồi.
Nàng cũng không phải không thể nhịn đói.
Nhưng mà...
Có thể ăn no đương nhiên là tốt nhất.
Lục Đồng đi qua, mở nắp giỏ thức ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-137-moc-can-1.html.]
Bùi Vân Ánh hơi nhướn mày.
Trong giỏ tre đựng bánh ngọt, đĩa men lam hoa đỏ nền vàng đựng vài chiếc bánh hoa sen, mỗi chiếc chỉ bằng nửa lòng bàn tay, ngoài ra không có gì khác.
Lục Đồng trong lòng hơi thất vọng, lại ác ý nghĩ, Bùi Vân Ánh rõ ràng là một người đàn ông cao lớn, lại ăn những món điểm tâm tinh tế nhỏ nhắn thế này, thật sự có chút không hợp.
Bùi Vân Ánh không biết nàng đang thầm chê cười trong lòng, thấy nàng không động đậy, hỏi: "Không thích sao?"
"Không phải." - Lục Đồng cầm một miếng bánh hoa sen bỏ vào miệng.
Bùi Vân Ánh giật mình, dường như không ngờ nàng lại dứt khoát như vậy, dừng lại một chút mới cười nói: "Không sợ ta bỏ thuốc độc vào sao?"
"Không sợ," - Lục Đồng nói: "Ta bách độc bất xâm."
Nàng thật sự là có chút đói bụng, vốn trước đây khẩu vị không được tốt lắm, nhưng trước đó ở Nhân Tâm y quán, khi toạ quán, Ngân Tranh và Đỗ Trường Khanh thường lấy các loại hoa quả tươi cho nàng ăn, thời gian lâu rồi, gần như quên mất cảm giác bụng bị đói.
Bùi Vân Thục có lẽ đã cân nhắc đến khẩu vị của Bùi Vân Ánh, bánh ngọt không quá ngọt, ăn vào miệng Lục Đồng thấy hơi nhạt nhẽo.
Nàng ăn rất bình thản, như thể chỉ để lấp đầy bụng, không quan tâm đến hương vị thức ăn ra sao, không có chút gợn sóng. Bùi Vân Ánh nhìn một lúc, như thể không chịu nổi, nói: "Cẩn thận kẻo nghẹn, có cần uống nước không?"
"Không cần."
Người Nam Dược Phòng quét sạch đồ ăn thừa trong bếp, đơn giản là cố tình gây khó dễ, nếu lúc này kinh động người khác ngược lại sẽ gây ra rắc rối, thà cứ ở đây qua quýt còn hơn.
Nghĩ vậy, trong đầu bỗng nàng hiện lên hình ảnh ngày xưa cùng Lục Nhu, Lục Khiêm ở trong bếp lúc đêm khuya, lén lút cha mẹ cùng nhau nướng khoai lang.
Sao mà giống với hiện tại đến thế.
Động tác tay nàng vô thức chậm lại, cho đến khi bên tai vọng lại giọng nói của Bùi Vân Ánh: "Trâm của nàng..."
Lục Đồng giật mình, theo phản xạ đưa tay sờ lên chiếc trâm hoa mộc cẩn bạc cài trên tóc.
Chiếc trâm hoa mộc cẩn bằng bạc đó, chiếc trâm của tỷ tỷ, được nàng cài trên đầu. Từ ngày vào cung, nàng đã cài nó trên tóc, thường xuyên nhắc nhở bản thân phải làm gì, vì sao mà đến.
Bùi Vân Ánh tựa cửa sổ, như vô tình hỏi: "Trâm là của tỷ tỷ nàng à?"
Lục Đồng đáp: "Phải."
Hắn gật đầu: "Khó trách khi đó nàng phải bỏ ra nhiều tiền để chuộc lại."
Lúc đó ở tiệm cầm đồ Lộc Nguyên phố Thanh Hà, nàng cố tình mua nhiều đồ trang sức cũ để che mắt, thực ra cũng chỉ vì cây trâm mộc cẩn này.
Ánh mắt Bùi Vân Ánh rơi xuống mái tóc nàng, nói: "Rất hợp với nàng."
Hợp sao?
Miếng bánh trong miệng bỗng trở nên khó nuốt, Lục Đồng buông tay xuống, im lặng một lúc mới mở miệng: "Bùi đại nhân có biết không, mộc cẩn là loài hoa thấp hèn."
Bùi Vân Ánh giật mình.
Búi tóc nàng đã hơi rối, áo quần làm việc cả ngày cũng không được gọn gàng, nhưng dáng vẻ có phần chật vật này chẳng hề làm giảm đi vẻ đẹp của khuôn mặt ấy, thậm chí chiếc trâm bạc cài hơi xéo, càng làm nổi bật nàng, trông nàng như một đóa hoa bị gió mưa vùi dập, nhan sắc ốm yếu, phấn son phai nhạt.
Nhưng giọng nói của nàng lại rất lãnh đạm.
"Loài hoa này sớm nở tối tàn, vinh hoa chỉ trong chớp mắt, chỉ mọc ở bờ rào góc vườn. Những nhà giàu sang quyền quý, chẳng thèm để mắt đến loài hoa này."
Người ta thường nói mộc cẩn là hoa thấp hèn nhất, có lẽ trong mắt những khách quý quyền quý kia, tỷ tỷ nàng, nàng, hay cả nhà họ Lục, đều như loài hoa thấp hèn này, chỉ tồn tại một ngày, sống hay chết, đều không được người ta để ý đến, lặng lẽ vô danh.
Bùi Vân Ánh nhìn nàng, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
Lục Đồng cúi đầu, tiếp tục ăn miếng bánh chưa ăn xong, như thể không để tâm đến những lời vừa nói.
Cho đến khi ăn hết đĩa bánh, nàng đặt đĩa không vào giỏ, đậy nắp lại, nói với Bùi Vân Ánh: "Đa tạ điểm tâm của Bùi đại nhân."
Hắn tựa cửa sổ nhìn nàng cười: "Ta đâu phải đến để đưa đồ ăn cho nàng."
Lục Đồng suy nghĩ một lúc, móc từ trong n.g.ự.c ra cái túi Ngân Tranh đưa cho nàng, đổ ra một nắm bạc vụn, cân nhắc một lúc, lấy ra đồng nhỏ nhất đưa cho Bùi Vân Ánh.
Bùi Vân Ánh nhìn đồng bạc vụn một lúc, ánh mắt từ đồng bạc chuyển lên mặt nàng, thở dài: "Lục y quan cũng keo kiệt quá đấy."
"Mới vào cung, có nhiều chỗ cần dùng bạc. Đợi ta lãnh bổng lộc sẽ trả thêm cho Bùi đại nhân." - Lục Đồng nghiêm túc trả lời.
Nghe vậy, nụ cười của hắn nhạt đi: "Nàng nghĩ nàng có thể quay lại Y Quan Viện sao?"
"Đương nhiên."
Bùi Vân Ánh im lặng, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt hắn, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn nàng, như mây mù mờ ảo, nói không rõ đoán không ra.
Như thương hại số phận đã định sẵn của nàng, như sự lạnh nhạt vốn quen thuộc, một lúc sau, hắn hỏi:
"Nàng không có kế hoạch cho tương lai sao?"