Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 129: Thêm một môn thi 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:36:17
Lượt xem: 6

Miêu Lương Phương ra về với vẻ lo lắng.

Ngân Tranh thò đầu ra từ nhà bếp nhỏ, thấy Lục Đồng đang cất chiếc vải nhung vào hòm thuốc, bèn đến gần thì thầm: "Cô nương, những điều mà Miêu y quan nói không thật đâu phải không..."

Nàng ấy vừa nghe được lời nói của Miêu Lương Phương, không khỏi lo lắng cho Lục Đồng.

Chưa nói đến việc Hàn Lâm Y Quan Viện là hang cọp ổ rồng gì, chỉ riêng sự ghét bỏ và thành kiến của Thôi Mân đối với đại phu bình dân, kỳ thi mùa xuân lần này của Lục Đồng cũng đã đầy khó khăn rồi.

"Thật hay không thật, đến đó sẽ biết." - Lục Đồng xách hòm thuốc, đứng dậy đi vào phòng.

Đêm đó nàng ngủ rất say.

Sáng hôm sau rất sớm, trời vừa mới hửng sáng, Lục Đồng đã rửa mặt chải đầu xong.

Vừa mở cửa, nàng đã thấy Ngân Tranh ngồi ở bàn đá trong sân đang ngáp.

Nghe thấy động tĩnh, Ngân Tranh quay đầu lại, đứng dậy đi tới, nhét hai cái bánh trắng đã hâm nóng vào tay Lục Đồng: "Cô nương ăn tạm đã, chúng ta ăn dọc đường."

Lục Đồng sững người.

Địa điểm thi mùa xuân của Thái y cục cũng giống như kỳ thi mùa thu, đều ở Cống viện. Tuy nhiên thí sinh không nhiều bằng kỳ thi mùa thu, dù sao y quan vẫn là y quan, tuy có chữ "quan" nhưng vẫn không bằng "quan" thật sự về mặt thể diện.

Thời gian bắt đầu thi là giờ Tị, Lục Đồng đã dậy từ giờ Mão, hai canh giờ trên đường là đủ, hơn nữa, nàng muốn tự mình đến Cống viện, không muốn Đỗ Trường Khanh và Miêu Lương Phương họ tiễn.

Một mình, nàng đã quen một mình rồi.

Ngân Tranh thấy nàng ngẩn người, liền nở một nụ cười đắc ý, đến khoác tay Lục Đồng, miệng cười nói: "Cô nương đừng mong bỏ rơi ta mà đi một mình nhé. Để ta tiễn người, ta cũng chưa từng thấy kỳ thi mùa xuân ở kinh thành như thế nào! Để ta mở mang tầm mắt nào!"

Những ngón tay mảnh mai nắm chặt cánh tay nàng, như sợ nàng sẽ biến mất trong nháy mắt vậy, mảnh da thịt đặt trên cánh tay nhanh chóng ấm lên, như thể xua tan cái lạnh của sáng xuân.

Lục Đồng ngẩn ngơ nhìn bàn tay đặt trên cánh tay mình, một lúc sau, cúi đầu nói: "Đi thôi."

"Vâng!"

Xe ngựa đã được thuê trước từ hôm qua, đang đợi sẵn ở đầu ngõ từ sáng sớm.

Từ phố Tây đến Cống viện, không gần không xa, cũng không đến nửa canh giờ. Lục Đồng cùng Ngân Tranh ăn xong hai cái bánh trắng trong xe, uống một ít nước, chẳng bao lâu sau, đã nghe người đánh xe phía trước nói: "Hai vị cô nương, đến rồi."

Xe ngựa dừng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-129-them-mot-mon-thi-1.html.]

Lục Đồng và Ngân Tranh nhảy xuống xe.

Đến Thịnh Kinh đã một năm, đây là lần đầu tiên Lục Đồng đến Cống viện. Trước khi đến, Miêu Lương Phương đã nói với nàng về việc thi mùa xuân, trước đó nàng cũng nghe từ miệng Ngô Hữu Tài về bố cục của Cống viện, nhưng khi thực sự đứng ở đây, cảm giác lại khác hẳn.

Đã là đầu xuân, tuyết đọng trên núi Vạn Ân Tự vẫn chưa tan hết, nhưng những cành liễu xuân ở Thịnh Kinh đã bắt đầu phất phơ trong gió.

Xung quanh khuôn viên thi được trồng những cây liễu mảnh mai, vừa mới nhú chồi xanh, tạo nên một màu xanh non tươi mát. Do sự việc ở kỳ thi mùa thu năm ngoái gây xôn xao, khuôn viên thi đã được tu sửa lại một lần, trong làn sương xanh bay phất phới, hai cột trụ sơn son đỏ thẫm đứng sừng sững ở cổng càng thêm nổi bật. Một bên khắc chữ đen: "Bảo kiếm động liên tinh, kim an biệt mã minh". Bên kia khắc: "Trì tương ngũ sắc bút, đoạt thủ cẩm tiêu danh". Nét chữ mạnh mẽ, khí thế bay bổng.

Đây chính là cổng chính của trường thi.

Ở cổng có quan giám thị tuần tra canh gác, Lục Đồng bước đến, đưa giấy dự thi mùa xuân cho họ xem, đối phương cầm sổ lật xem vài lần, đánh giá Lục Đồng từ trên xuống dưới, rồi mới vẫy tay ra hiệu cho nàng vào.

Ngân Tranh không thể đi theo, chỉ có thể đợi bên ngoài, nắm tay Lục Đồng có phần dùng sức. Lục Đồng vỗ nhẹ mu bài tay nàng ấy để an ủi, rồi mang hòm thuốc bước vào.

... Lúc này ở cổng trường thi, có một số thí sinh đang chờ thi. Do còn sớm nên cửa phòng thi chưa mở. Trước phòng thi có một khoảng đất trống lớn, được che bằng vải bố làm thành mái hiên dài, dưới mái hiên đặt nhiều ghế tre để thí sinh đến sớm nghỉ ngơi. Dưới mái che có không ít thí sinh đến sớm, một số ngồi ôn lại y tịch trong tay, định xem thêm vài lần trước khi vào thi. Phần đông còn lại tụ tập một chỗ, tán gẫu về những chuyện gần đây.

Người thanh niên đứng đầu mặc áo vải xanh đặc trưng của đệ tử Thái y cục, đang hăng hái kể những chuyện phiếm mới nghe được. "Nghe nói trong kỳ thi mùa xuân hôm nay có một thầy thuốc dân gian, lại là một cô gái, các người có nghe chưa?"

Người đàn ông đang lật sách thuốc ở đầu bên kia cười hì hì ngẩng đầu lên: "Ta cũng nghe nói rồi, cô gái đó trước đây có quan hệ mập mờ với Đổng thiếu gia Lân nhà Thái phủ tự khanh, Đổng Lân còn cãi nhau với mẹ hắn vì cô gái đấy!"

"Tào Hòe, ngươi nói thật đấy à?"

Lời này vừa ra, những người xung quanh lập tức tỏ vẻ kinh ngạc. Vị công tử nhà Thái phủ tự khanh này từ nhỏ đã yếu đuối, coi lời mẹ như vàng ngọc, cả Thịnh kinh ai cũng biết. Vậy mà giờ lại vì một người phụ nữ mà cãi nhau với gia đình, thực sự khiến người ta tò mò.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

"Không biết phải là mỹ nhân thế nào mới khiến Đổng Lân dám chống lại mẹ mình nhỉ?"

Lại có người kiêu ngạo đáp: "Cũng chỉ là một cô gái quê mùa, mơ tưởng leo cao thôi. Vì muốn Đổng Lân một lòng một dạ, nàng ta không tiếc tham gia kỳ thi xuân, coi kỳ thi xuân là gì chứ? Ngươi với ta thi đỗ vào Thái Y Cục, lẽ ra phải lấy làm xấu hổ khi cùng hàng với loại người như nàng ta!”

Đệ tử Thái y cục vốn tự cao tự đại, xem thường những thầy thuốc dân gian. Giờ lại nghe nói là vì đàn ông mà cố thi, không khỏi sinh lòng khinh miệt.

Đang nói chuyện, bỗng có người chỉ về phía trước: "Các người xem... có phải là nàng thầy thuốc dân gian đó không?"

Mọi người theo hướng nhìn của hắn nhìn sang.

Từ phía trước phòng thi, một thiếu nữ trẻ đi tới, mặc chiếc váy xanh đậm hơi cũ, vai đeo một hòm thuốc gỗ, tóc đen búi nửa đầu, chỉ cài một trâm hoa đơn giản.

Tiết xuân sớm chưa hết lạnh, ánh nắng nhạt chiếu lên mặt nàng, như vầng dương vàng nhẹ rơi trên núi băng lạnh lẽo. Nàng dung nhan thanh tú, không cười không nói, không nhanh không chậm thong thả bước tới, nhan sắc còn hơn cả liễu xuân tháng ba.

Những chàng trai vừa mới chế giễu châm chọc, một lúc không thốt nên lời.

Phụ nữ kinh thành phần nhiều đều cao ráo rực rỡ, cô gái này thân hình mảnh mai gầy yếu giống như mỹ nhân Giang Nam, nhưng lại không dịu dàng uyển chuyển như mỹ nhân Giang Nam, mà lại như tuyết xuân lạnh giá, trăng thu dìu dặt, tựa như một đóa hoa cô độc thưởng thức chính mình, không có nửa phần khí chất mềm yếu lấy lòng người khác, hoàn toàn khác với hình ảnh lỗ mãng phóng túng trong đầu mọi người.

Loading...