ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 128: Miêu Thị Lương Phương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:36:14
Lượt xem: 19
Rằm tháng Giêng là Tết Nguyên tiêu, mười tám đã thu đèn.
Sau khi thu đèn, Lục Đồng treo chiếc đèn thiềm thừ có được ở hội đèn dưới mái hiên trong sân, đến đêm, con ếch xanh khổng lồ tỏa ánh sáng xanh lờ mờ trong bóng tối, trông có vẻ rợn người.
Miêu Lương Phương vì phải chỉ dẫn Lục Đồng về kỳ thi y kinh mùa xuân, mỗi tối đều ở lại y quán rất muộn, ban đêm đi vệ sinh bị giật mình ngã một cú đau, vốn chỉ què một chân, giờ cả hai chân đều không khác gì nhau mấy.
Ông ta công khai và âm thầm nói với Đỗ Trường Khanh nhiều lần rằng đèn thiềm thừ của Lục Đồng treo xấu xí, thành tâm đề nghị đổi đèn khác thì tốt hơn, nhưng bị Đỗ Trường Khanh một mực từ chối.
"Đổi cái gì mà đổi! Ông không nghe người ta nói sao, thiềm thừ, chiết quế cung thiềm! Đèn này ít nhất phải treo đến khi có kết quả thi mùa xuân."
"Ta cảnh cáo ông,…", Đỗ Trường Khanh đe dọa ông ta, "nếu ông lén lút gỡ đèn xuống, làm Lục đại phu thi trượt, ông sẽ là tội nhân của y quán, là nỗi nhục của phố Tây!"
Miêu Lương Phương: "..."
Ông ta phẩy tay áo: "Vô lý!"
Mọi người ở Nhân Tâm Y Quán thực sự rất quan tâm đến kỳ thi mùa xuân của Lục Đồng.
Ngân Tranh mỗi ngày đều đến chỗ Đới Tam Lang chọn thịt heo tươi để nấu canh bổ dưỡng cho Lục Đồng. Đỗ Trường Khanh kéo A Thành đến chùa Vạn Ân xin một lá bùa khai quang cho nàng. Khi Lục Đồng ngồi khám bệnh cho bệnh nhân hàng ngày, Miêu Lương Phương vừa ngồi một bên xem nàng chẩn đoán và kê đơn, vừa chỉ bảo cho nàng. Đôi khi, kỳ thi mùa xuân của Thái Y Cục cũng kiểm tra khả năng chẩn đoán tại chỗ.
Ngay cả Ngô Hữu Tài khi biết chuyện này cũng nhờ Hồ Viên Ngoại chuyển lời đến Lục Đồng, không nói gì khác, chỉ bảo Lục Đồng đừng quá căng thẳng, cứ thoải mái là được.
Bản thân Lục Đồng không hề căng thẳng, người căng thẳng là những người khác trong Y quán.
Và sự căng thẳng này đạt đến đỉnh điểm vào đêm trước kỳ thi.
Tất cả hòm thuốc và kim châm cần dùng đều đã được chuẩn bị sẵn sàng. Đỗ Trường Khanh sợ làm phiền Lục Đồng trong ngày thi hôm sau nên đã đóng cửa Y quán sớm và dẫn A Thành về nhà. Còn Miêu Lương Phương thì ở lại trong sân Y quán, giúp Lục Đồng ghi nhớ những điều cần chú ý cuối cùng.
"Kỳ thi mùa xuân có chín môn, tổng cộng phải thi ba ngày, cũng không khác gì kỳ thi mùa thu là mấy. Nếu thể lực kém một chút, ngồi một hai ngày cũng thấy không chịu nổi. Trước đây cũng có những thầy thuốc dân gian được y giới tiến cử đi thi mùa xuân, vì tuổi đã cao, đang thi thì qua đời. Năm đó ta đi thi, ba ngày trôi qua, mặt gầy hẳn đi một vòng, thật là hao người lắm."
Trong chín môn này, chỉ có môn châm cứu là cần chẩn đoán trực tiếp. Những câu hỏi trả lời trên giấy thi, đọc nhiều y kinh là được. Nhưng trong Thái Y Cục có 'Vương Kim Châm' giỏi nhất về châm cứu giảng dạy cho học trò, hàng năm thi mùa xuân, học trò Thái Y Cục luôn đạt thành tích cao nhất môn châm cứu, kỹ thuật châm cứu của thầy thuốc dân gian luôn không bằng được Y Quan Viện.
"Kỹ thuật châm cứu của tiểu Lục tự thành một phái riêng, khác với bên Thái Y Cục kinh thành, ta tuy đã dạy ngươi một số điều, nhưng còn phải xem cách chẩn đoán cụ thể, kết quả cuối cùng thế nào, cũng khó nói trước được."
"Còn nữa…"
Ông lải nhải không ngừng, dưới ánh sáng xanh lục của đèn dầu chiếu lên mặt, khuôn mặt ấy trông có vẻ nhợt nhạt, mỗi nếp nhăn nơi khóe mắt đều tràn ngập sự lo lắng.
"Miêu tiên sinh,…", Lục Đồng ngắt lời ông, "ngài rất căng thẳng sao?"
Ngân Tranh đã đi đun nước nóng trong bếp, khi tiếng lải nhải dừng lại, sân vắng về đêm trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Miêu Lương Phương quay mặt lại, một lúc lâu sau mới gượng cười: "Nực cười, cũng không phải là ta lên sân khấu, ta căng thẳng cái gì chứ."
"Những điều người vừa nói, trước đây đã nói một lần rồi."
Miêu Lương Phương khựng lại, không nói gì nữa.
"Miêu tiên sinh cuối cùng đang lo lắng điều gì, cứ nói cho ta biết.". Lục Đồng thu những kim châm được bọc trong vải nhung vào hòm thuốc, nói: "Để ta còn chuẩn bị trước."
Từ sáng sớm hôm nay, Miêu Lương Phương đã tỏ ra đặc biệt bất thường.
Bình thường ngoài việc chỉ bảo Lục Đồng về y kinh và dược lý, phần lớn thời gian ông đều ung dung thong thả. Theo lời ông nói, đó là "sự bình thản nhẹ nhàng sau khi đã trải qua nghìn sóng gió", chỉ cần có rượu uống là đã rất vui.
Nhưng sáng nay, dáng vẻ Miêu Lương Phương nhảy tới nhảy lui, gãi đầu gãi tai, ngay cả Ngân Tranh cũng nghi ngờ ông đã bị Đỗ Trường Khanh nhập hồn.
Đối diện với ánh mắt không hiểu của Lục Đồng, Miêu Lương Phương cuối cùng thở dài: "Ta nghe nói, người chấm bảng thi mùa xuân của Thái Y Cục năm nay đã đổi thành Thôi Mân."
"Thôi Mân?"
"Thôi Mân hiện là Chính Viện sử của Hàn Lâm Y Quan Viện.". Miêu Lương Phương siết chặt bàn tay đặt trên đầu gối, "Hắn rất ghét đại phu dân gian, những năm hắn chấm bảng, chưa từng có thầy thuốc dân gian nào lên được bảng vàng kỳ thi mùa xuân."
Lục Đồng nhíu mày, nhìn người trước mặt, trong lòng chợt động.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Nàng hỏi: "Ông ta chính là người hại ngài phải không?"
Miêu Lương Phương sững người.
Tiếp đó, sắc mặt người đàn ông nhanh chóng thay đổi, như thể nhìn thấy chuyện cực kỳ căm ghét, người cực kỳ căm ghét, sự phẫn nộ khó có thể che giấu, phải qua rất lâu, rất lâu mới dần dần bình tĩnh lại.
Khi ngẩng mắt lên lần nữa, trong mắt ông chỉ còn lại mệt mỏi, như thể trong chớp mắt đã già đi mười tuổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-128-mieu-thi-luong-phuong-1.html.]
Giọng ông cũng đầy bi thương, mang theo chút đắng cay bất lực.
"Phải, hắn chính là kẻ hại ta rơi vào cảnh ngộ như ngày hôm nay."
Miêu Lương Phương khi còn trẻ, rất là kiêu ngạo tự phụ.
Ông sinh ra ở một ngôi làng nhỏ không mấy tiếng tăm vùng Vân Lĩnh, gia đình đời đời làm thầy thuốc chân đất. Ông là con trai út trong nhà, các anh chị đều không thể kế thừa y thuật của cha, riêng ông sau khi sinh ra lại có thiên phú đặc biệt trong nghề này, giỏi hơn cả thầy. Ông tuổi còn trẻ đã có thể tự mình hành nghề, nhiều người từ phương xa nghe danh tìm đến khám bệnh.
Người ta đều nói làng Miêu gia xuất hiện một "tiểu thần y".
"Năm ta hai mươi tuổi, nghe nói kinh thành có kỳ thi mùa xuân của Thái Y Cục, gia đình góp đủ bạc, gửi ta lên kinh ứng thí."
Miêu Lương Phương trẻ tuổi mang theo khát khao về tương lai, đối với Hàn Lâm Y Quan Viện, cứ thế mà đến kinh thành.
Vì còn khoảng nửa năm nữa mới đến kỳ thi mùa xuân, ông bèn tìm một hiệu thuốc để làm việc.
Trong ngành y có nhiều hiệu thuốc, hiệu thuốc ông làm không nhỏ, vì thiếu người nên mới tuyển ông làm phụ việc bốc thuốc.
Lương tháng của phụ việc ở hiệu thuốc kinh thành rất thấp, có thể nói là không có, nhưng được ăn ở. Ăn không tính là ngon, còn ở thì chỉ cần quét một khoảng trống trong nhà kho chứa thuốc ở sau hiệu thuốc, trải tạm tấm chiếu là có thể ngủ được.
"Lúc đó, còn có một người cùng ở trong nhà kho."
"Người đó chính là Thôi Mân. " - Miêu Lương Phương nói.
Thôi Mân cũng là phụ việc trong hiệu thuốc.
Ông ta và Miêu Lương Phương tuổi tác tương đương, người gầy yếu, không thích nói chuyện, luôn bị chủ hiệu thuốc sai vặt, động một tí là đánh mắng. Đôi khi Miêu Lương Phương không nhịn được, muốn giúp hắn đứng ra, đều bị Thôi Mân kéo lại. Cha mẹ Thôi Mân mất sớm, bên cạnh lại không có người thân, nếu không có công việc này, e rằng sẽ lưu lạc đầu đường.
"Lúc đó mỗi ngày sau khi hiệu thuốc đóng cửa, ban đêm ta đều trốn trong nhà kho xem thêm y kinh, chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân, giống như ngươi". bây giờ vậy. Miêu Lương Phương nhắc đến quá khứ, ánh mắt ẩn chứa chút hoài niệm, "Thôi Mân không bao giờ làm phiền ta, chỉ im lặng ngồi một bên, thay dầu đèn cho ta."
Cho đến bây giờ, thỉnh thoảng Miêu Lương Phương vẫn nhớ đến khung cảnh đó.
Hai người phụ việc, co ro trên nền đất trải chiếu rách, ôm sách đọc đêm, không có ông chủ kiêu ngạo, không có sự ồn ào của ban ngày, tấm chăn mỏng rơi bông không che nổi cái lạnh của đêm đông, cũng không che nổi khát vọng về tương lai của người trẻ tuổi.
Thôi Mân biết chữ.
Hắn làm việc ở hiệu thuốc hơn mười năm, trước khi Miêu Lương Phương đến, từ bốc thuốc đến quét dọn đều do một tay hắn đảm nhiệm. Ông chủ bụng phệ hận không thể dùng một người làm việc của mười người, nhưng có một điểm khoan dung, đó là cho phép Thôi Mân xem sách thuốc trong hiệu.
Lắng nghe học hỏi, mỗi ngày xem thầy thuốc chẩn đoán bốc thuốc, Thôi Mân cũng học được nhiều điều, hắn lại rất thông minh lanh lợi, Miêu Lương Phương trò chuyện với hắn vài lần, phát hiện y lý mà người này hiểu biết không hề kém những thầy thuốc kia.
Điều này khiến Miêu Lương Phương cảm thấy rất ngạc nhiên.
Có lẽ vì đều xuất thân từ gia đình bình thường, lại cùng làm việc ở hiệu thuốc, Miêu Lương Phương không chỉ thân thiết với Thôi Mân, mà còn có chút cảm thông tri kỷ. Chỉ là không ưa tính cách nhát gan sợ sự, nhẫn nhục yếu đuối của Thôi Mân.
"Sau đó một ngày, hiệu thuốc có khách gây sự, nói chúng ta bốc thuốc sai. Người đến là kẻ côn đồ trong vùng, chủ hiệu sợ sinh sự muốn dàn xếp êm thấm, đổ cho là ta làm, ta cãi nhau với họ, Thôi Mân lên tiếng bênh vực ta, kết quả cả hai chúng ta đều bị đuổi ra khỏi cửa."
"Lúc đó bản thân ta thấy cũng không sao, dù sao cũng không định làm phụ việc cả đời, nhiều lắm thì về thôn Miêu gia. Nhưng Thôi Mân vì nói giúp ta mà bị đuổi, trong lòng ta vẫn luôn cảm thấy không yên."
L"úc đó còn ba tháng nữa là thi mùa xuân, ta chợt nảy ra ý tưởng, đề nghị để Thôi Mân cũng thử xem."
Lục Đồng hỏi: "Ông ta đồng ý sao?"
Miêu Lương Phương cười khổ: "Ban đầu, hắn từ chối."
Khi Miêu Lương Phương nói cho Thôi Mân nghe ý định trong lòng, đối phương giật mình.
"Không được... ta chưa học qua... không thể qua được kỳ thi mùa xuân đâu.". Thôi Mân nói nhỏ: "Hơn nữa, không có chỉ tiêu y giới tiến cử, ta cũng không thể tham gia."
Miêu Lương Phương vỗ ngực: "Có gì khó đâu? Không phải chỉ là bạc thôi sao, ta bỏ ra cho ngươi là được!"
Lúc đó kỳ thi mùa xuân cho thầy thuốc dân gian không khó như những năm gần đây, chỉ cần đưa chút bạc cho người trong y giới là có thể thêm tên vào danh sách. Bản thân Miêu Lương Phương vừa đến kinh thành đã đi đưa bạc, còn Thôi Mân muốn tham gia kỳ thi, không chạy chọt là không thể được. Miêu Lương Phương lấy hết số bạc còn lại của mình và tiền tháng dành dụm được khi làm việc ở hiệu thuốc, gom góp đủ số tiền cần dùng.
Thôi Mân vẫn rất phản đối: "Đây là đang lãng phí bạc... ta chỉ là một phụ việc tạp vụ, không thể nào thi đỗ được."
"A Mân,…", Miêu Lương Phương khuyên nhủ tha thiết, "...tin ta, ngươi giỏi hơn những thầy thuốc đó nhiều, nếu thật sự cảm thấy có lỗi với ta, thì cố gắng thi cho tốt, thi đỗ Hàn Lâm Y Quan Viện, lấy bổng lộc tháng đầu tiên mời ta uống rượu!"
Bạc đã đưa ra ngoài, tên cũng đã thêm vào danh sách thi mùa xuân, bị ép như vịt lên thớt thế này, Thôi Mân đành miễn cưỡng đồng ý.
"Hắn rất cố gắng."
Miêu Lương Phương nhìn bầu trời đêm xa xăm, thở dài.