ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 127: Lục Mẫn 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:36:10
Lượt xem: 26
Hội đèn vẫn chưa kết thúc, xem đèn Thượng Nguyên phải đến mười tám tháng Giêng mới thu đèn.
Lục Đồng đi qua dòng người xem trăm trò, phía trước xuất hiện một toà đăng sơn.
Nói là đăng sơn cũng không đúng, vốn là cả một con phố nhỏ, trên đầu giăng dây dài, kết đầy những đèn lồng làm từ sa tanh, dưới mỗi đèn lồng treo một mảnh giấy đỏ nhỏ, trên giấy đỏ viết chữ đen thành câu đố đèn, nếu ai đoán được, thì lấy mảnh giấy xuống, đổi lấy một miếng kẹo đường ở chỗ ông lão ngồi bên cạnh.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Là chuẩn bị cho bọn trẻ con.
Những chiếc đèn lồng sa treo trên đầu, chiếu cả con phố đỏ rực, sáng lung linh. Vô số người đi qua, rất là náo nhiệt.
Phía trước Lục Đồng có mấy đứa trẻ đang đi, là hai tỷ muội, tỷ tỷ khoảng mười hai mười ba tuổi, muội muội còn nhỏ, mới chỉ năm sáu tuổi. cô bé nhảy lên định lấy đèn lồng trên đầu, nhưng vì người quá thấp không với tới, cuối cùng tỷ tỷ phải đưa tay nắm lấy đèn lồng, dưới ánh đèn, cẩn thận xem xét mảnh giấy đỏ treo dưới đèn.
"Viết gì vậy?" - Muội muội sốt ruột hỏi.
"Nửa cành mai thưa đầu cành nở—" - Tỷ tỷ những chữ trên đó.
cô bé ngơ ngác, nhưng tỷ tỷ lại vui mừng cười, xé mảnh giấy đỏ xuống, véo mũi muội muội, "Chị biết rồi, đây là chữ 'Mẫn'!"
"Đi, đổi kẹo cho muội ăn!"
Hai tỷ muội vui vẻ chen vào đám đông, bóng dáng dần khuất đi. Lục Đồng đang nhìn đăm chiêu, bên cạnh truyền đến giọng Bùi Vân Ánh, mang chút vẻ như không để ý: "Lục Mẫn là tên thật của nàng đúng không?"
Nàng chợt tỉnh lại, "ừm" rất nhẹ một tiếng.
Là lấy ý 'mẫn vu sự mà thận vu ngôn - mẫn với việc mà thận với lời'?
"Không phải."
Lục Đồng bình tĩnh nói: "Là lấy ý 'thông cùng mẫn, khả thị nhi bất khả thị dã - thông minh, mẫn tiệp, có thể tin nhưng không thể cậy'."
Đồng tử Bùi Vân Ánh khẽ động.
Lục Đồng cụp mắt xuống.
Nhà có ba đứa con, Lục Nhu, lấy ý "nhu mà lập", cha hy vọng nàng ấy ôn hòa mà có chủ kiến.
Lục Khiêm, lấy ý "khiêm giả, đức chi bính dã", gia đình mong muốn cậu khiêm nhường có lễ, không mù quáng tự đại.
Còn nàng vì tuổi nhỏ nhất, được cưng chiều nhất trong nhà, tính tình không tránh khỏi nóng vội, lại hay dùng những tiểu xảo, cha bèn đặt tên là Mẫn, mong nàng thông minh nhanh nhạy, nhưng không vì thế mà tự kiêu, phải thiết thực vững vàng.
Thuở nhỏ thực ra nàng không thích chữ "Mẫn" này lắm, cảm thấy trên đời có biết bao nhiêu chữ hay chữ đẹp, cha học rộng biết nhiều, vậy mà lại đặt tên cho ba đứa con trong nhà lại bình thường như vậy, không có chút đặc điểm nào. Vì thế trước đây nàng thích người khác gọi mình bằng tên thân mật "Đồng Đồng" hơn.
Đồng Đồng, Bình Minh Nguyên Nhật, vừa nghe đã thấy khác với người khác.
Sau này nàng theo Vân nương lên Lạc Mai Phong, Vân nương cho đến khi c.h.ế.t cũng chưa từng hỏi tên nàng, chỉ gọi nàng là "Tiểu thập thất". Còn khi nàng xuống núi, người ta hỏi đến, nàng cũng chỉ nói mình tên "Lục Đồng", như thể nói ra hai chữ "Lục Mẫn", là phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ dành cho nàng, như thể Lục Đồng nhặt xác thử thuốc trên Lạc Mai Phong, g.i.ế.c người đổ tội ở thành Thịnh Kinh kia, vốn không phải là cùng một người với Lục tam cô nương hay cười hay đùa, quấn quýt bên cha mẹ ở huyện Thường Vũ.
Là nàng đang lừa mình dối người.
"Ta vẫn thích tên hiện tại của nàng hơn." - Người bên cạnh lên tiếng, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng.
Đồng Đồng, hắn trầm ngâm một lúc, cười nói: "Có cảm giác như là "nguyên phục thủy", tái sinh từ cội nguồn."
Lông mi Lục Đồng khẽ run.
Hắn đã đoán ra.
Cũng phải, thủ hạ của hắn thông tin linh thông. Đã có thể biết sinh nhật nàng là ngày mồng một, tự nhiên cũng đoán được ý nghĩa của tên thân mật Đồng Đồng.
Lục Đồng không nói gì, Bùi Vân Ánh suy nghĩ một lúc, nói: "Có vẻ Lục đại phu đọc rất nhiều sách."
Hiện nay nam nữ đều có trường quan, chỉ là, đó đều là những nơi chỉ quý tộc mới học được. Tư thục thông thường, trừ phi là nhà giàu có, ví như vị lão gia mời Ngô Hữu Tài làm thầy dạy con gái, đa số bình dân đều không đọc sách - đọc sách cũng tốn rất nhiều bạc.
Lục Đồng chậm rãi theo dòng người đi về phía trước: "Cha ta là tiên sinh dạy học, ông ấy cho rằng con gái nên đọc nhiều sách, để tránh sau này bị người ta lừa. Ta và chị đều do cha đích thân khai mông."
Cha luôn bắt họ đọc sách.
Thật ra Lục Đồng thuở nhỏ ghét nhất là đọc sách.
Nàng không hiểu đọc sách có tác dụng gì, đọc sách không thể kiếm tiền như buôn bán, cũng không thể giúp nàng có bánh bao ăn cho đỡ đói. Ngay cả khoa cử, ở huyện Thường Vũ, số người thi đỗ cử nhân cũng hiếm hoi. Huống chi, nàng lại không thể thi trạng nguyên làm quan như Lục Khiêm.
Bà nàng nhà bên cạnh cười đùa với nàng: "Tam nha đầu phải nghe lời cha, học hành cho tốt, tương lai làm một tài nữ. Mẹ con chính là vì làm thơ hay mới được cha con thích đó."
Lục Đồng nghi hoặc nhìn về phía người mẹ đang phơi quần áo ở đằng xa, rồi dứt khoát phủ nhận: "Không đúng, cha thích mẹ đâu phải vì mẹ biết làm thơ, mà là vì mẹ xinh đẹp!"
Hàng xóm cười ha hả, còn mẹ thì đỏ mặt, cầm gậy gỗ đuổi đánh nàng: "Con bé này lại nói bậy rồi!"
"Đúng mà!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-127-luc-man-1.html.]
Đến đêm, nấp trong chăn, nhìn mẹ ngồi bên đèn đầu giường vá quần áo cũ, nàng hỏi: "Mẹ ơi, tại sao phải đọc sách ạ, con không thích đọc sách."
Mẹ ngừng tay, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Đọc sách như uống thuốc, thuốc nhiều thì tự khỏi bệnh."
"Đọc nhiều sách thì có thể tự giải đáp những điều chưa hiểu."
"Giải đáp?" - Lục Đồng còn nhỏ bĩu môi, "Có thắc mắc, con có thể hỏi cha, hỏi tỷ tỷ, hỏi Nhị ca mà."
"Con à,.." mẹ chọc vào trán nàng, cười mắng, "khi họ không ở bên cạnh con, nếu con có điều gì không hiểu, con có thể tìm câu trả lời trong sách."
"Tại sao họ lại không ở bên con?", Lục Đồng không hài lòng với câu trả lời này, trở mình lẩm bẩm: "Có tỷ tỷ và Nhị ca ở đây, con đâu cần phải đọc sách."
Lúc đó Lục Đồng nghĩ vậy, nàng nghĩ rằng mọi câu hỏi trên đời đều có cha mẹ huynh tỷ tìm ra câu trả lời cho nàng, mọi thắc mắc đều được giải quyết dễ dàng, việc không thích thì không làm, sách không thích thì không đọc.
Và gia đình sẽ mãi mãi ở bên nàng.
Cho đến khi nàng và Vân Nương đến Lạc Mai Phong.
Vô số đêm, nàng trằn trọc khó ngủ, nỗi đau khổ của việc bị coi như thuốc thử, nỗi cô đơn khi sống một mình trên đỉnh núi, những tiếng cười độc ác của Vân Nương, cùng nỗi nhớ gia đình đan xen thành những làn khói đen đặc, quấn quýt thành mạng lưới, bao phủ lấy nàng. Nàng luôn cảm thấy lý trí sắp tan vỡ, luôn cảm thấy không thể chịu đựng thêm được nữa.
Trong những ngày khó khăn ấy, nàng chợt nhớ đến lời mẹ.
"Khi họ không ở bên cạnh con, nếu con có điều gì không hiểu, con có thể tìm câu trả lời trong sách."
Tương lai mờ mịt không thể nhìn thấy, những hoang mang không biết khi nào sẽ dừng lại, trong những ngày như thế, nàng lại cầm sách lên.
Trong phòng Vân Nương có rất nhiều sách.
Phần lớn là về độc dược và thuốc men, một phần nhỏ là sách sử và kinh luận. Nàng biết chữ, nhưng không hiểu ý nghĩa trong đó, chỉ có thể cắn răng đọc tiếp. Cứ thế ngày qua ngày năm qua năm, dần dần nàng cũng hiểu được ý nghĩa trong sách.
Nàng không biết đọc sách có thể giải đáp được thắc mắc hay không, nhưng trong những năm tháng ấy, đọc sách giúp nàng vượt qua được không ít ngày, khiến những ngày tháng bất an không nơi nương tựa ấy có vẻ không quá khó khăn.
Mẹ chắc sẽ không thể ngờ rằng, đứa con gái nhỏ ngày xưa ghét đọc sách nhất nhà, từng ném bài tập xuống ao rồi nói dối là bị mất, sau này trên núi lại đọc nhiều sách như vậy, học được nhiều đạo lý như vậy.
Người bên cạnh nói: "Thân phụ của nàng rất có kiến thức."
Ở triều Lương, những người cha bình thường phần lớn đều cho rằng con gái không cần đọc sách, ở nhà thêu thùa may vá là được.
Lục Đồng mỉm cười nhạt: "Đáng tiếc chẳng có ích gì."
Bùi Vân Ánh khựng lại.
"TỶ tỷ ta học giỏi hơn ta nhiều,...", Lục Đồng nói: "Văn chương tỷ ấy viết đem đến học viện của Nhị ca, tiên sinh cũng phải khen ngợi. Nếu tỷ ấy là nam nhi có thể thi cử, huyện Thường Vũ có lẽ đã sớm có một người đỗ Trạng nguyên. Nhưng rồi vẫn bị lừa đến mất mạng."
"Cả nhà ta đều là người đọc sách, nhưng ngài xem, kết cục vẫn là như vậy.
Lục Đồng cười cười, nụ cười ấy cũng có chút tự chế giễu: "Đọc sách đổi mệnh, chỉ là lời tự lừa dối của người nghèo mà thôi. Trên đời này, vô dụng nhất chính là kẻ đọc sách."
Khi nói những lời này, giọng điệu của nàng bình tĩnh không gợn sóng, như thể đã nhìn thấu thế sự mà chán chường, có lẽ còn có chút căm ghét sự bất lực của bản thân.
Đọc sách, giống như người bị bệnh tật hành hạ, uống một thang thuốc mê, có thể tạm thời giảm bớt đau đớn, nhưng không thể khiến đau đớn biến mất.
"Ta lại không nghĩ như vậy."
Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của người trẻ tuổi.
"Ở Thượng Kinh, dường như chỉ có nàng mới có thể nghiên cứu 'Lương Triều Luật' thấu đáo đến như vậy."
Như bị điều gì đó đánh trúng, Lục Đồng vô thức ngẩng đầu.
Chàng trai trẻ cúi đầu mỉm cười nhìn nàng, ánh sáng dịu dàng từ chiếc đèn lồng treo trên đầu nhảy múa trong đáy mắt hắn, tô điểm cho bóng dáng hắn một lớp ấm áp sâu cạn khác nhau.
Ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
"Không phải ai cũng có thể g.i.ế.c người ngay dưới mắt ta mà không bị phát hiện."
Hắn cười nhìn thẳng vào mắt Lục Đồng: "Lục Đại phu, nàng rất giỏi."
Rất... giỏi?
Lục Đồng sững người.
Không phải đùa cợt, cũng không có châm biếm.
Giọng điệu của Bùi Vân Ánh rất nghiêm túc.
Xung quanh người qua kẻ lại, đèn lồng khắp nơi, chàng trai trẻ trong bộ y phục gấm và ủng đen mỉm cười nhìn nàng, chân thành không chút giả dối.