ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 125: Người ấy 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:27:16
Lượt xem: 13
Sau đó nàng được Vân Nương đưa về Lạc Mai Phong.
Vân Nương đối xử với nàng rất tốt, y tịch, độc kinh, dược lý của bà, Lục Đồng đều có thể tự do xem, bà còn thỉnh thoảng làm điểm tâm, mua quần áo mới cho Lục Đồng.
Vân Nương cũng không tốt với nàng cho lắm. Nàng là công cụ thử thuốc của Vân Nương, mấy lần đứng trên bờ vực sinh tử đều phải tự mình vùng vẫy vượt qua. Vân Nương còn hạ độc nàng, khiến nàng vĩnh viễn không thể rời khỏi Lạc Mai Phong.
Khi Vân Nương không làm thuốc mới đều xuống núi, có lúc Lục Đồng rất mong bà vĩnh viễn đừng trở về, để những ngày chịu đựng dày vò này từ đây chấm dứt. Nhưng có lúc, chẳng hạn như đêm giao thừa, chẳng hạn như ngày đầu năm, chẳng hạn như đêm rằm tháng giêng, Lục Đồng lại mong Vân Nương có thể ở lại trên núi cùng mình, dù phải làm công cụ thử thuốc cũng được.
Tuy nhiên, Vân Nương chưa từng trở về vào những lúc như thế.
Trong bảy năm ở Lạc Mai Phong, nàng luôn phải một mình đón năm mới, một mình qua sinh nhật, một mình đón đêm đèn rằm tháng giêng.
Triều Lương có truyền thống xem đèn rằm tháng giêng, ở Tô Nam, dân chúng cũng sẽ dựng rạp kết hoa trong thành, thả đèn trời bên sông. Những chiếc đèn trời sáng đó từ chân núi chậm rãi nổi lên bầu trời,
Mỗi năm vào thời điểm này, Lục Đồng lại đứng trên đỉnh núi Lạc Mai Phong nhìn xuống, ngắm những vì sao trần gian chầm chậm rơi xuống núi. Đó là nơi duy nhất nàng có thể đến gần với khói lửa trần gian.
Nàng đứng trên đỉnh núi nhìn rất lâu, rất lâu, tự nhủ: "Một năm nữa thôi, một năm nữa là có thể xuống núi."
Cho đến khi những ngôi sao từ sáng rực trở nên lờ mờ rồi tắt hẳn, cho đến khi nhìn xuống từ đỉnh núi, những đốm sáng lấp lánh dần dần tan biến vào màn đêm vô định, sự náo nhiệt rời xa, bóng tối dần dần xâm chiếm từ bốn phương tám hướng.
Nàng trở về căn lều tranh, trong nhà không một bóng người. Chỉ có vòng hoa dại nàng đan bị gió thổi rơi xuống đất, nhắc nhở rằng hôm nay vốn là ngày lễ hội lớn của nhân gian.
Lục Đồng ngồi dậy, đi đến chiếc bàn nhỏ thắp đèn dầu.
Trong ngọn đèn đồng, một tim đèn nhỏ lay động, tạo những gợn sóng nhẹ trên mặt dầu.
Năm này qua năm khác, đêm này sang đêm khác, chỉ có ngọn đèn đồng đã rỉ sét làm bạn với nàng.
Thiếu nữ khẽ chạm vào tim đèn, bông lửa bung ra từ giữa, phun ra ánh sáng rực rỡ.
Đăng hoa tiếu, báo hiệu điềm lành.
Nàng nhìn ngọn đèn dầu rất lâu, cuối cùng tự nhủ trong lòng:
Sang năm... sang năm nhất định có thể xuống núi.
Hoa trên Lạc Mai Phong nở rồi lại tàn, mây trôi tụ tán như thường, chim én mùa xuân về đậu ngọn cây, đêm hè trăng mát tràn núi, mưa đêm thu sâu, sáng đông tuyết rơi... trăng khuyết trăng tròn, nàng lại lặp đi lặp lại những ngày giống nhau.
Lại một năm trôi qua.
Trên núi tối đen lạnh lẽo, xung quanh không một bóng người, nàng ngồi canh ngọn đèn cô độc nhỏ bé, khóe mắt dần đỏ lên.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-125-nguoi-ay-2.html.]
"Cha, mẹ, tỷ tỷ, nhị ca,…", nàng nức nở, tiếng nghẹn ngào tan vào gió, "Ta muốn... ta muốn về nhà."
Ầm— một tiếng, là người biểu diễn ảo thuật bên sông đang phun lửa.
Ngọn lửa xanh như một bông hoa bỗng nhiên nở rộ, khiến mọi người xung quanh thốt lên kinh ngạc. Những tia lửa lấp lánh rơi xuống sông, hòa cùng vô số đèn trôi đang chuyển động, như dải ngân hà trên trời đổ xuống.
"Cha, nhanh lên, nâng con cao hơn nữa đi! Con không thấy gì cả!"
Người nói là một cậu bé năm sáu tuổi, ngồi trên vai cha chen chúc trong đám đông xem ảo thuật, trong lòng ôm gói hạt dẻ rang, đang hò reo nhìn người nghệ sĩ phun lửa.
Người cha ôm cậu bé còn rất trẻ, cười híp mắt đáp một tiếng ừ, rồi vừa nâng con cao hơn, vừa dặn con cẩn thận đừng để ngã.
Trong đám đông ồn ào, tiếng cười đùa khắp nơi, những người trẻ đi ngang qua đây, vô tình liếc thấy hai cha con đang ngắm đèn, sắc mặt khẽ động.
Hắn nhìn hai cha con kia rất lâu.
Cho đến khi có người vô ý va vào người hắn, cúi đầu xin lỗi, Bùi Vân Ánh mới hoàn hồn, tiếp tục bước đi.
Rằm tháng Giêng, dân Thịnh Kinh vui chơi cả đêm, cảnh sắc náo nhiệt. Xe cộ như nước chảy, ánh đèn mờ ảo như sương. Chàng trai trẻ đi qua đám đông nhộn nhịp, đèn lồng trên đầu, tiếng ca bên cạnh cũng không thể khiến hắn nhiễm chút ý cười, vẫn một vẻ thản nhiên, chán nản.
Không xa, có kỹ nữ lầu xanh đang gảy đàn hát, thấy chàng trai trẻ đi qua, phong thái tuấn tú, như ngọc châu giữa đá sỏi rực rỡ, lại y phục sang trọng, nhìn là biết xuất thân từ kim môn quý tộc, vì thế nàng vừa hát vừa dùng đôi mắt đẹp tình tứ cười nhìn hắn.
Bùi Vân Ánh không để tâm.
Hắn đi đến chỗ đông người, định tiếp tục bước tới, bỗng động tác khựng lại.
Trong dòng người qua lại, không xa, một thiếu nữ đang đứng đó.
Trời lạnh như vậy, nàng chỉ khoác chiếc áo choàng nền bạc hoa văn xanh biếc, phủ lên bộ cẩm y thêu hoa màu xanh thẫm bên trong, như tuyết phủ đầy người. Tóc đen buông đến vai, chỉ điểm xuyết vài bông hoa nhỏ, xù xù trắng muốt, trông như một chú thỏ nhỏ xù xì.
Trước quầy hàng nhỏ người qua kẻ lại ồn ào cười nói, còn nàng đang ngẩng đầu nhìn những chiếc đèn trôi lấp lánh trên bầu trời đêm.
Nàng nhìn rất chăm chú, chăm chú đến gần như thành kính, ánh đèn rực rỡ xung quanh rơi trên gương mặt, khuôn mặt xinh xắn ấy không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, lại có thêm vẻ ngây thơ và trong trẻo, như viên minh châu rơi xuống trần gian.
Kỹ nữ lầu xanh đang hát: "Lau sậy xanh rì, sương trắng thành băng, người ấy là ai, ở bên kia sông..."
Người ấy là ai, ở bên kia sông...
Cách dòng người qua lại, hắn lặng lẽ nhìn người đang ngắm đèn, hồi lâu, cúi đầu mỉm cười.
"Thật đúng là người ấy."