ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 124: Tết Hoa đăng 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:27:11
Lượt xem: 20
Sau Tết đến mùng một, sau khi đốt pháo, Nhân Tâm y quán lại mở cửa.
Các cửa hàng khác ở phố Tây đóng cửa nghỉ ngơi, nhưng y quán thì không thể. Trong tháng giêng nếu nhà ai có người đau đầu nhức óc, vẫn phải đến y quán khám bệnh lấy thuốc. Chỉ là bệnh nhân ít hơn ngày thường nhiều, trong tiệm cũng thanh nhàn.
Ngân Tranh tỉnh dậy vào sáng ngày thứ hai sau khi say rượu đêm giao thừa, khi vào phòng Lục Đồng, phát hiện tượng Quan Âm áo trắng đặt trên tủ Phật nhỏ không còn nữa, hỏi Lục Đồng, Lục Đồng chỉ nói là đã vỡ, lúc đó đã bất an một hồi.
"Sao tự dưng đêm giao thừa tượng Quan Âm vỡ, là điềm không tốt, không biết có phải ngăn được điều gì không. Lát nữa cô nương cùng ta đến chùa đốt vài nén nhang, thỉnh một tượng Quan Âm mới về."
Đỗ Trường Khanh nghe lời Ngân Tranh, lập tức bám vào ghế quay đầu nhìn Lục Đồng: "Không sai, đi lễ Văn Xương Quân luôn, tháng sau thi mùa xuân, để Văn Xương Quân cho nàng được thuận lợi."
"Lễ thần làm gì.", Miêu Lương Phương rất khinh thường, "Năm đó ta chẳng lễ Phật nào, vẫn làm kinh động thiên hạ, còn thi đỗ cao hơn những công tử phế vật ở Thái y cục đó."
"Đúng vậy, cho nên ông mới bị đuổi ra đó.
...
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
"Lão Miêu, người vẫn phải có lòng kính sợ." - Đỗ Trường Khanh dạy bảo.
A Thành lẩm bẩm: "Nói như thể không phải ông chủ từng trộm cá phóng sinh về nướng ăn ấy..."
"Câm miệng."
Lục Đồng vừa nghe họ nói đùa, vừa lật y tịch Miêu Lương Phương sắp xếp cho nàng. Kỳ thi mùa xuân sắp đến, nhân những ngày này y quán ít bệnh nhân, mấy hôm nay nàng càng tập trung đọc sách hơn cả trước đây.
Ngân Tranh mang chiếc khăn đã giặt ra sân phơi, không lâu sau lại vén rèm bước vào, hỏi Lục Đồng: "Cô nương, chiếc khăn này hình như trước đây chưa từng thấy?"
Lục Đồng ngước mắt nhìn, không khỏi sững người.
Trong tay Ngân Tranh là chiếc khăn lụa trắng, trên đó thêu hình chim ưng tinh xảo oai phong, tuy nhiên vì trước đó dính vết m.á.u chưa giặt sạch hoàn toàn, nên vẫn còn một chút màu hồng nhạt.
Đó là chiếc khăn tay mà Bùi Vân Ánh đã đưa cho nàng vào đêm giao thừa.
Ngân Tranh ngắm nghía chiếc khăn trong tay: "Sờ vào thấy chất vải rất tốt, nhưng... Sao ta không nhớ trước đây từng mua cái này nhỉ?"
Mọi việc mua sắm quần áo, khăn tay trong phòng đều do Ngân Tranh phụ trách, Lục Đồng thầm nhớ lại. Sau ngày hôm đó, nàng đã giặt chiếc khăn, vốn định tìm cơ hội trả lại cho Bùi Vân Ánh. Nhưng sau đó Bùi Vân Ánh không xuất hiện nữa, nàng cũng quên cất chiếc khăn cho kỹ, ngược lại để Ngân Tranh tìm thấy rồi đem đi giặt.
Đỗ Trường Khanh mắt tinh, nghi ngờ liếc nhìn: "Sao trông giống kiểu dành cho nam nhân thế?"
Loại họa tiết sắc bén lạnh lùng này, vốn được nam nhân dùng nhiều hơn.
Lục Đồng cầm chén trà trên bàn nhấp một ngụm, thản nhiên nói: "Là lễ vật tạ ơn từ Bùi tiểu thư."
"Ồ." - Ngân Tranh bừng tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-124-tet-hoa-dang-1.html.]
Lục Đồng thỉnh thoảng phải chuẩn bị thuốc cho Bảo Châu, khi người hầu của Bùi Vân Thục đến lấy thuốc, ngoài tiền khám bệnh, họ còn mang theo những món quà tạ ơn khác. Không có gì quá đắt giá, chỉ là vài tấm vải màu sắc tươi đẹp, vài hộp bánh tinh xảo.
"Tiếc quá.", Ngân Tranh vuốt ve chiếc khăn tay, có vẻ tiếc nuối, "Chất vải tốt, màu sắc nhã nhặn, chỉ là hoa văn thêu quá cứng cỏi, lại dính vết bẩn, nếu không thì thêu thành hoa lụa cho cô nương đeo thì tốt biết mấy."
Lục Đồng suýt sặc nước trà.
Nếu thật sự lấy chiếc khăn của Bùi Vân Ánh làm hoa lụa cài lên tóc, không biết nếu người ấy thấy được sẽ thầm chê cười nàng thế nào.
Đỗ Trường Khanh nghe vậy liếc nhìn Lục Đồng: "Nói đến chuyện này, Lục đại phu, ta hàng tháng đều đúng hẹn phát bổng lộc cho cô, sao cô không mua sắm cho mình ít đồ trang sức. Đừng cài mấy bông hoa cỏ rẻ tiền lên đầu nữa, đã qua năm mới rồi mà vẫn ăn mặc giản dị thế này, trông như đang để tang ấy, người ta không biết còn tưởng Y Quán của chúng ta có người chết."
"Mấy ngày này có hội đèn Thượng Nguyên, đến tối mùng mười tám mới hạ đèn, khắp nơi đều bán ngọc thoa, hoa tuyết liễu gì đó, nàng cũng đi mua vài món cài đầu đi. Thật không giấu gì cô, mấy bông hoa cô cài trên đầu ấy, cô chưa chán nhưng ta đã chán lắm rồi."
Lục Đồng vốn không để tâm đến lời của hắn, nhưng khi nghe đến hai chữ "ngọc thoa" thì khựng lại.
Ngọc thoa...
Trong hộp trong ngăn kéo phòng nàng, vẫn còn đặt một đôi kim thoa.
Lục Đồng đến giờ vẫn không hiểu được ý nghĩa việc đêm hôm đó Bùi Vân Ánh quay lại giữa đường, tặng nàng một đôi kim thoa, mỹ danh là "quà sinh nhật". Tất nhiên, nàng sẽ không tự luyến mà nghĩ rằng đó là món quà Bùi Vân Ánh cố ý mua tặng nàng, nghĩ lại chắc là hắn mua để tặng cho vị tiểu thư nào đó, nhưng rồi lại thay đổi ý định vào phút chót, mượn hoa cúng Phật mà trao vào tay nàng.
Có lẽ là thấy nàng đáng thương, khơi dậy chút lòng thương hại mỏng manh, vô nghĩa của vị công tử quyền quý này.
Đang nghĩ ngợi, bên tai Lục Đồng vang lên tiếng gọi phấn khích của A Thành: "Hay là tối nay chúng ta cùng đi xem hội đèn đi! Lục đại phu năm ngoái mới đến kinh thành vào mùa xuân, lúc đó hội đèn đã kết thúc rồi. Năm nay đúng dịp, cùng đi xem cho vui!"
Hắn vừa nói xong, đáy mắt Ngân Tranh lập tức lộ vẻ mong đợi, lén chạm nhẹ vào tay áo Miêu Lương Phương.
"Ừ... không tệ,", Miêu Lương Phương lập tức hiểu ý, "Tiểu Lục ngày nào cũng chăm chỉ làm việc trong Y Quán, nên ra ngoài hóng gió thư giãn một chút." Lời này nói ra thật lòng, bản thân Miêu Lương Phương cũng đã trải qua kỳ thi mùa xuân, năm đó chuẩn bị cho kỳ thi cũng không phải không nỗ lực, nhưng so với Lục Đồng bây giờ, vẫn thấy mình chẳng thấm vào đâu. Mỗi ngày khi hắn về nhà Lục Đồng đang học, sáng sớm đến Y Quán Lục Đồng vẫn đang cố gắng, Ngân Tranh lén nói với hắn rằng Lục Đồng mỗi đêm đọc sách đến sau giờ Tý mới ngủ, bản thân Miêu Lương Phương cũng lo lắng, nếu Lục Đồng cứ kiệt sức thế này, chưa đợi đến kỳ thi xuân, sức khỏe đã suy sụp mất.
Vẫn là bảo toàn tính mạng quan trọng hơn.
Lão Miêu nói phải, Đỗ Trường Khanh tán thành, "Ngay cả Ngô Hữu Tài ở phố hàng tươi trước kia còn nhờ người nhắn với cô, nhắc cô đừng suốt ngày nhốt mình trong nhà đọc sách, nào, hôm nay ông chủ quyết định, cùng đi xem đèn ở cửa Cảnh Đức!"
Tuy nói vậy, nhưng Đỗ Trường Khanh vẫn lặng lẽ quan sát sắc mặt Lục Đồng, những người khác trong phòng cũng lén nhìn nàng.
Lục Đồng vuốt ve trang sách trước mặt.
Từ đầu năm đến giờ, quả thật nàng chưa ra khỏi Y Quán lần nào.
Thực ra nàng không có hứng thú gì với đèn đuốc, nhưng...
Không xa, A Thành gục trên quầy, để lộ nửa cái đầu đội mũ hổ, đôi mắt tha thiết nhìn nàng.
Lục Đồng thu hồi ánh mắt, khép sách lại, nói: "Ta đi."