Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Pháo hoa thoáng qua, như hoa tựa gấm.
Những chùm hoa tím đỏ rực rỡ nở bung từ chân trời xa xăm, tỏa những chuỗi hoa lấp lánh xuống nhân gian.
Thân hình hắn ẩn trong những đóa pháo hoa chợt sáng chợt tắt, khi tỏ khi mờ, ánh sáng chồng lớp, không nhìn rõ được biểu cảm.
Chỉ thấy rõ chiếc khăn tay trước mắt.
Chiếc khăn tay ấy màu trắng nhạt như ánh trăng, nhìn kỹ những đường thêu bằng chỉ bạc, là một con đại bàng oai phong lẫm liệt. Còn bàn tay cầm khăn của hắn có những đốt ngón rõ ràng, thon dài sạch sẽ, chẳng hề giống vẻ sát khí ngút trời khi cầm đao lúc nãy.
Lục Đồng không nhận khăn của hắn.
Đợi mãi không thấy nàng đáp lại, Bùi Vân Ánh nghiêng đầu, liếc nhìn nàng một cái, nhét khăn vào tay Lục Đồng.
"Cầm lấy đi, Lục đại phu, ta không có hứng thú lừa nàng đâu."
Lục Đồng cúi đầu.
Vết thương trên ngón tay chạm vào vải mềm, m.á.u tươi lẫn với bùn đất bẩn lập tức làm bẩn cả chiếc khăn. Con đại bàng đang sải cánh bay lượn bị vò thành một cục, lập tức trở nên xơ xác nhăn nhúm, trông có vẻ đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-123-qua-sinh-nhat-1.html.]
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trong đêm ánh sáng mờ ảo, Bùi Vân Ánh quỳ một chân xuống, nhặt những mảnh vỡ của những lọ sứ bị đập vỡ nằm rải rác khắp đất.
"Ngươi làm gì vậy?" -Lục Đồng lộ vẻ cảnh giác.
Lục đại phu, hắn nhắc nhở, "ánh mắt này của nàng, như thể người vừa muốn g.i.ế.c người diệt khẩu là ta vậy."
Lục Đồng nhất thời nghẹn lời.
Những mảnh sứ vỡ được Bùi Vân Ánh nhặt lên từng mảnh một, cất sang một bên, hắn lại đưa tay nhặt đất vàng trên mặt đất. Đất vàng rơi vãi khắp nơi, trộn lẫn vào nhau, không phân biệt được lọ nào là lọ nào.
Hắn nhặt được vài lần, vẻ mặt dần trở nên im lặng, một lúc sau, nói: "Xin lỗi."
Lục Đồng không nói gì.
Nàng không thể công khai lập bài vị thờ cúng để tránh lộ ra manh mối, chỉ có thể vạn dặm xa xôi mang những nắm đất mộ và nước sông này về y quán thờ phụng. Không có bài vị, không có phần mộ, lấy cớ là tượng Quan Âm áo trắng, ngày ngày thắp hương đèn, năm mới lễ tết đều cúng tế.
Đây là tất cả những gì nàng có thể làm.
Chỉ là giờ đây, tất cả đều vỡ tan một đất, hóa thành hư vô.