ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 121: Lục Tam cô nương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:27:00
Lượt xem: 35
Đêm tối như mực, phố Tây vắng tanh không một bóng người. Dưới biển hiệu Nhân Tâm Y quán, chiếc đèn lồng sáng rực, chiếu ánh đỏ lên cây mận gầy guộc trước cửa. Trong tiểu viện, tiếng người râm ran.
Hôm nay là đêm giao thừa. Từ khi Đỗ lão gia qua đời, Đỗ Trường Khanh không còn họ hàng lui tới. Nghĩ đến hai cô gái Lục Đồng và Ngân Tranh cô đơn đón năm mới ở nơi xa xứ thật đáng thương, nên hắn đã tự nguyện dời bữa tất niên về Y quán. Nghĩ đến Miêu Lương Phương giờ cũng một thân một mình, không có người thân bạn bè, nên hắn cũng nhờ A Thành mời ông ấy đến.
Sân sau Y quán vốn yên tĩnh về đêm, hôm nay lại náo nhiệt lạ thường. Ngân Tranh bưng ra từ nhà bếp đĩa cá chép hấp cuối cùng, đi về phía bàn gỗ nơi mọi người đang ngồi vòng quanh: "Tránh ra một chút, cẩn thận kẻo bỏng—"
Tiểu viện vốn không rộng, khi đặt bàn vào trong, người đông lên thì đã có vẻ chật chội, nhưng có lẽ chính vì chật chội mà cái lạnh của đêm đông cũng bị đẩy lui.
Đỗ Trường Khanh trừng mắt nhìn đĩa cá Ngân Tranh đang bưng. Không có chút trang trí nào, hai con cá chép cứ thế nằm phơi phới trong đĩa, đuôi nửa cong nửa thẳng, bốn con mắt trợn trừng nhìn lên trời, dáng vẻ c.h.ế.t không nhắm mắt khiến người ta mất hết cảm giác ngon miệng.
"Ngân Tranh cô nương," Đỗ Trường Khanh chỉ vào hai con cá chết, "Với tài nấu nướng này, ngươi có thấy có lỗi với hai con cá đã c.h.ế.t không?"
Ngân Tranh "Cạch" một tiếng đặt đĩa cá xuống bàn, cười không thật lòng với hắn: "Khi đông gia g.i.ế.c chúng sao không nghĩ xem có đáng hay không?"
Đỗ Trường Khanh nghẹn lời.
Hai con cá chép là quà tết của Hồ viên ngoại gửi tặng, khi mới mang đến còn tươi rói, nhìn là biết ngon béo. Nhưng khi g.i.ế.c cá lại gặp khó khăn, Đỗ Trường Khanh muốn thể hiện trước mặt hai cô gái trẻ, bèn đẩy Lục Đồng ra, tự nguyện: "Việc đẫm m.á.u này sao để một cô gái làm được, xem đông gia đây!"
Ai ngờ một canh giờ trôi qua, Đỗ Trường Khanh vẫn còn đuổi theo hai con cá trong nhà bếp. Cá không mất một cái vảy, còn hắn thì tự đả thương tám nghìn lần.
Cuối cùng Lục Đồng phải tiếp nhận công việc dở dang của hắn, tay đưa d.a.o xuống, g.i.ế.c cá mổ bụng, món ăn tối nay mới có thể lên bàn được.
A Thành cười híp mắt nói: "Không sao, chúng ta còn có thịt muối của Đới tiểu ca, vịt ngâm rượu của Tống tẩu, móng giò của thợ may Cát..."
Năm người ở Nhân Tâm Y quán, tuy Lục Đồng và Ngân Tranh biết nấu ăn, nhưng cũng chỉ đến mức làm chín đồ ăn, không đến nỗi ăn c.h.ế.t người.
Đỗ Trường Khanh từ nhỏ đã quen có cơm ăn áo mặc, từ bé đến lớn cũng chỉ biết rán trứng.
Miêu Lương Phương càng không cần phải nói, có tiền thì ăn mì, không tiền thì uống cháo, căn nhà đổ nát kia chỉ có một cái nồi, tài nấu nướng đương nhiên bình thường.
Chỉ có A Thành còn biết làm được vài món, nhưng nhiều người như vậy, A Thành chỉ là một đứa trẻ, cũng không thể trông mong một mình cậu làm ra cả bàn cỗ tất niên.
Đúng vào đêm giao thừa, gần như tất cả các quán rượu tiệm ăn ở Thịnh Kinh đều đóng cửa, Đỗ Trường Khanh đành dày mặt, như đi hóa duyên, gõ cửa từng nhà hàng xóm, xem có thể dùng bạc đổi lấy vài món ăn không.
May mắn là trong một năm qua, danh tiếng của Nhân Tâm Y quán ở phố Tây dần dần tốt lên, Ngân Tranh cũng xây dựng được mối quan hệ tốt với hàng xóm, phần lớn đều sẵn lòng tặng đồ ăn mà không nhận tiền.
Thợ may Cát tặng một bát móng giò, Tống tẩu cho một đĩa vịt ngâm, Tôn quả phụ bố thí nửa nồi tôm viên thịt nguội, Đới Tam Lang tặng thịt đùi heo muối đã ướp sẵn - để cảm ơn Nhân Tâm Y quán đã giúp hắn giờ đẹp hơn cả Phan An.
Cứ thế góp nhặt đủ thứ, A Thành và Ngân Tranh lại xào bừa mấy đĩa rau xanh, hấp một con cá, đặt thêm rượu thảo dược đã mua từ một tháng trước, cuối cùng cũng gom được một bàn cỗ tất niên ra dáng.
Đồ ăn bốc khói nghi ngút, Đỗ Trường Khanh đứng dậy, lần lượt rót đầy rượu vào bát của mọi người, rượu mới mở ra đã ngửi thấy mùi thơm nồng.
Đỗ Trường Khanh nâng một bát rượu, nhìn cây hoa đầy hoa mai đỏ trong sân, có chút cảm khái.
"Cây này mấy năm trước gần c.h.ế.t khô rồi, Lục đại phu quả không hổ danh thần y diệu thủ hồi xuân, còn có thể khiến cây khô gặp xuân, nở hoa một lần nữa, thật là giỏi."
Mọi người theo ánh mắt hắn nhìn ra, cây mai trong sân vốn gầy gò khô héo, giờ đây đầy cành điểm xuyết sắc đỏ thẫm, phản chiếu trên cửa sổ gỗ, dáng vẻ cành hoa lay động trông thật náo nhiệt.
Miêu Lương Phương nói: "Bảo kiếm từ mài giũa mà ra, hương mai từ giá rét mà đến. Đỗ quản sự cũng coi như đã qua cơn đắng cay."
Mọi người im lặng trong giây lát.
Khi xưa lúc Lục Đồng mới đến Nhân Tâm Y quán, Y quán nghèo nàn đổ nát, tấm biển trước cửa treo cũng xiêu vẹo, bộ dạng ảm đạm như sắp đóng cửa vậy.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi, từ chỗ chi nhiều hơn thu đến chỗ có chút danh tiếng, người dân phố Tây hễ có đau đầu nhức óc đều lên Nhân Tâm Y quán, quả thật có thể coi là qua cơn đắng cay.
Đỗ Trường Khanh nâng bát rượu về phía Lục Đồng, nghiêm túc nói: "Lục đại phu, đông gia kính cô một bát, cảm ơn cô đã cứu vãn tâm nguyện của cha ta, nếu không có cô ngăn cơn sóng dữ, Y quán này sớm muộn cũng sẽ phá sản trong tay ta, cha ta dưới suối vàng cũng không được yên."
"Đa tạ!" - Hắn chạm bát rượu với Lục Đồng, rồi một hơi uống cạn.
A Thành thấy vậy, vội vàng đứng dậy, hai tay nâng bát nhỏ trước mặt.
Cậu còn là đứa trẻ, không được uống rượu, Ngân Tranh đặc biệt mua nước trái cây cho cậu.
Cậu nhỏ bưng nước trái cây, cười toe toét với Lục Đồng: "Lục đại phu, A Thành cũng kính người một ly. Từ khi người và Ngân Tranh cô nương đến, đông gia một ngày một vui hơn."
"Từ khi lão gia qua đời, tiểu nhân đã lâu không thấy thiếu gia vui vẻ như vậy."
Đỗ Trường Khanh đá nó một cái: "Bản thiếu gia ngày nào chẳng vui?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-121-luc-tam-co-nuong-1.html.]
A Thành xoa mông: "Bây giờ càng vui hơn mà!"
Lục Đồng vừa nâng bát rượu trước mặt, mới nhấp một ngụm, bát rượu của Ngân Tranh đã đến trước mặt nàng.
"Cô nương,…", Ngân Tranh ghé vào tai nàng thì thầm: "Ta cũng cảm ơn người, cảm ơn ân cứu mạng của cô nương, cũng cảm ơn cô nương cho ta đi theo, có được một nơi nương thân ở đây."
Nàng biết ơn Lục Đồng, nếu không có Lục Đồng, nàng đã sớm thành nắm đất ở nghĩa địa hoang Tô Nam. Nàng không ngờ giờ đây mình lại có cuộc sống ổn định như vậy, giữ một Y quán nhỏ, hằng ngày nghe chuyện phiếm của hàng xóm, cứ thế từng ngày trôi qua.
"Hai người thì thầm gì đấy?" - Đỗ Trường Khanh nhíu mày, "Có chuyện gì mà ta là đông gia cũng không được nghe sao?"
Ngân Tranh khinh thường: "Chuyện riêng của phụ nữ, chưởng quầy là đại nam nhân nghe làm gì?"
Đỗ Trường Khanh "hừ" một tiếng, "Ai thèm?" Lại thấy Miêu Lương Phương ngồi một bên bất động như núi, bèn nói: "Ông sao không đi mời rượu?"
"Ta mời cái gì?", Miêu Lương Phương vung tay áo, rất kiêu ngạo, "Hiện giờ ta dạy tiểu Lục, cũng coi như là một nửa sư phụ của tiểu Lục. Chỉ có học trò mời rượu tiên sinh, chứ đâu có tiên sinh nào chủ động mời rượu học trò?"
Hôm nay ông mặc một chiếc áo tay rộng màu nguyên mới tinh, đó là do Đỗ Trường Khanh bỏ tiền nhờ tiệm may Cát bên cạnh may cho ông. Ông cũng cắt tỉa râu, chải gọn tóc rối, búi thành một búi tròn. Cái khác không nói, nhưng với khuôn mặt đầy nếp nhăn của ông, bộ dạng nửa lão đại phu này trông còn khiến người bệnh tin tưởng hơn cả Lục Đồng xinh đẹp.
Đỗ Trường Khanh khinh thường, "Lục Đại phu của chúng ta, y thuật có thể sánh ngang với y quan của Hàn lâm Y Quan Viện, làm thuốc thành phẩm làm chấn động kinh thành, nhìn là biết được sư phụ cao minh truyền dạy. Người ta có sư phụ chính thống, cần gì một lão Y Quan hết thời như ông dạy?"
Miêu Lương Phương nghẹn họng, trừng mắt nhìn Đỗ Trường Khanh.
Tuy rất tức giận, nhưng lời này không thể phản bác.
Qua những ngày tháng chung sống với Lục Đồng, Miêu Lương Phương nhận thấy nàng ấy quả thật có vài phần thực học. Những thiên phú trong việc chẩn đoán bệnh, những phương thuốc kê ra như nước chảy mây trôi, kỹ thuật châm cứu tinh thuần - mỗi thứ đem vào Thái Y Cục đều có thể khiến đám lão già ở đó phải trầm trồ kinh ngạc - dù rằng phương pháp hơi mang tính dân gian.
Nàng hẳn là phải có một sư phụ công lực thâm hậu, y thuật vượt xa đám Y Quan trong cung hiện nay. Ngoài việc cho mọi người biết vị sư phụ đó đã qua đời, Lục Đồng từ đầu đến cuối chưa từng tiết lộ nửa điểm manh mối về vị này, có lẽ là để bảo vệ sư phụ - cao nhân thường có vài phần tính khí.
Miêu Lương Phương cảm khái: "Tiểu Lục, sư phụ của ngươi thật giỏi, dạy được ngươi như vậy."
Bấy nhiêu phương thuốc, bấy nhiêu dược lý, Lục Đồng tuổi còn trẻ mà y đạo đã vượt xa nhiều lão y, chỉ có thể nói rằng sư phụ của nàng đã truyền dạy hết không giấu giếm. Tự hỏi lòng mình, ngay cả Miêu Lương Phương cũng không thể không giữ lại chút bí quyết, có thể thấy phẩm tính cao thượng của người kia, lòng yêu thương trân quý đối với đệ tử của mình.
Lục Đồng không nói gì, một lúc sau, nàng cúi đầu, nhấp một ngụm rượu Đồ Tô trong bát, nói: "Ừ."
"Người đối với ta rất tốt."
Giọng rất nhẹ, như một làn gió se lạnh, rồi lại bị giọng the thé của Đỗ Trường Khanh phá vỡ trong giây lát.
"Chúng ta hãy kính vị sư phụ tốt này, cảm ơn người đã tận tâm chỉ dạy Lục đại phu của chúng ta, đào tạo cho phố Tây chúng ta một nữ thần y-"
"Cảm ơn sư phụ tốt!" - A Thành hùa theo vỗ tay.
"Cảm ơn sư phụ tốt-"
Tiếng vỗ tay hò reo gần như át cả tiếng pháo trong sân nhà người dân phố Tây.
A Thành nhảy xuống ghế, cúi người kéo từ dưới bàn ra một cái mâm đồng lớn, trong mâm đặt vài quả quýt đỏ và hồng, bên cạnh xếp một ít cành bách. Cậu bẻ gãy cành bách, bẻ đôi quả hồng và quýt, hô lên một tiếng: "Bách sự cát!"
Lục Đồng sững người.
Cái mâm đồng trước mặt dưới ánh nến trong sân nhỏ, phản chiếu ánh sáng mờ ảo.
Người con gái ngồi trước bàn nhìn chằm chằm vào cái mâm lớn chất đầy hồng quýt dưới chân, đáy mắt có chút hoảng hốt.
Nhiều năm trước, khi nàng còn là một cô bé, mỗi đêm giao thừa, mẹ cũng bày một cái mâm lớn như thế này, để mấy đứa trẻ trong nhà lần lượt bẻ gãy cành bách.
Bách thị quýt, ngụ ý "trăm sự cát tường".
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Khi ấy nàng còn nhỏ, luôn đòi được bẻ quả hồng đầu tiên, lại vì sức yếu, thường bẻ không khéo, làm đầy nước trái cây dính vào váy mới.
Nàng chu môi định khóc, bị mẹ nghiêm khắc ngăn lại: "Hôm nay là giao thừa, khóc sẽ xui xẻo!"
Lục Nhu liền nghiêng người qua, lén lút gạt chiếc bánh bao có đồng xu vào bát của nàng.
Lục Đồng chưa kịp nở nụ cười, chiếc bánh đã bị Lục Khiêm nhanh tay gắp khỏi bát nàng. Chàng thiếu niên nhăn mặt với nàng: "Cảm ơn nhé!"
Oa- một tiếng.
Nước mắt cô bé nén cả ngày, cuối cùng vẫn trào ra.