Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 117: Ta giúp ông 1

Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:16:23
Lượt xem: 25

Xung quanh yên tĩnh. Cây mận trước cửa như một tấm lưới phủ đầy tuyết, bao bọc lấy Y quán. A Thành bừng tỉnh, vứt tấm chăn chạy vào nhà, cảnh giác nhìn người trước mặt, phân vân không biết có nên gọi ông chủ và Ngân Tranh ở sau vườn ra giúp không.

Miêu Lương Phương nhìn chằm chằm vào Lục Đồng, vẻ mặt biến đổi không ngừng.

"Mời ngồi nói chuyện, Miêu y quan." - Lục Đồng nói.

Sau một hồi im lặng căng thẳng, Miêu Lương Phương hừ một tiếng, cuối cùng chống gậy gỗ đi vào phòng trong ngồi xuống bên bàn nhỏ. A Thành thấy vậy, vội vàng rót đầy hai chén trà, lại nhìn Lục Đồng, được Lục Đồng ra hiệu xong mới vén rèm ra sau vườn giúp Đỗ Trường Khánh và Ngân Tranh làm việc.

Trong Y quán chỉ còn lại Lục Đồng và Miêu Lương Phương.

Lục Đồng đẩy chén trà trước mặt về phía Miêu Lương Phương, nhưng ông ta không đón nhận, quay đầu quan sát xung quanh, khi thấy bản "Đề thi tinh giản" Lục Đồng để trên bàn, không khỏi ngẩn người.

Sau một lúc lâu, ông ta quay đầu lại, nhìn Lục Đồng hỏi: "Ngươi làm sao biết được thân phận của ta?"

Ông ta đi thẳng vào vấn đề, cũng là công nhận lời Lục Đồng nói.

"Đoán được thôi."

"Đoán?"

Lục Đồng nói: "Sách của tiên sinh khác với y tịch bên ngoài, đề cập đến cả 9 khoa, hơn nữa hình thức thống nhất. Nghe nói đề thi xuân thí của Thái y cục không được truyền ra ngoài, nếu không phải người của Thái y cục hoặc người đã qua xuân thí, chỉ bằng sự bịa đặt, e rằng không thể viết ra tinh giải đề thi quy củ như vậy."

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Miêu Lương Phương nheo mắt: "Chỉ dựa vào điều này, ngươi đã khẳng định ta là người của Y Quan Viện sao?"

"Cũng không hẳn." - Lục Đồng nhìn chén trà, "Ta không thể chắc chắn thân phận của tiên sinh, nên nhờ Hồ viên ngoại đến y hành giúp ta dò hỏi danh sách những bình dân y công đã qua xuân thí trong ba mươi năm qua."

Miêu Lương Phương biến sắc.

Lục Đồng mỉm cười nhạt.

Bình dân y công có thể qua xuân thí vào Hàn lâm Y Quan Viện, những năm này đếm trên đầu ngón tay, một tờ giấy đã đủ viết hết tên, y hành dân gian có thể trở thành một Hàn lâm y quan còn phải đánh trống khua chiêng mọi người đều vui mừng, nên việc dò hỏi cũng không khó.

Hai mươi năm trước trong kỳ xuân thí Thái y cục, có một vị họ Miêu là bình dân y công, với thành tích đứng thứ ba đã qua xuân thí, trở thành y quan bình dân duy nhất của Hàn lâm Y Quan Viện năm đó.

Giọng Lục Đồng từ tốn, "Nghe nói người này y thuật tinh thông, am hiểu dược lý, vốn được Y Quan Viện Viện sử coi trọng, nhưng mười năm trước, vì phạm tội, bị đuổi khỏi Y Quan Viện, từ đó không rõ tung tích."

Theo từng câu Lục Đồng nói, sắc mặt Miêu Lương Phương càng trắng bệch, tay cầm chén trà run rẩy nhẹ.

Lục Đồng ngước mắt: "Tiên sinh, có phải là vị Hàn lâm y quan đã qua xuân thí đó không?"

Miêu Lương Phương nhìn chằm chằm Lục Đồng, đôi mắt u ám, ẩn sau mái tóc rối bù có điều gì đó lóe lên rồi vụt tắt, tuy nhiên rất nhanh, ông ta đã cười lên, như thể vừa nghe một câu chuyện cười.

Ông ta giơ tay, chỉ vào chiếc áo rách rưới của mình, "Ta là Hàn lâm y quan, lời này ngươi tin sao?"

"Tin."

Miêu Lương Phương sững người.

Lục Đồng nhìn ông ta: "Ta tin."

Những ngày này, nàng đã xem đi xem lại những cuốn sách Đỗ Trường Khánh mua về, càng tin chắc người này không tầm thường. Đỗ Trường Khánh đã dò hỏi, Miêu Lương Phương sống ở phố Tây nhiều năm, sống bằng nghề chép sách thuê, đôi khi làm những việc lặt vặt. Khi có tiền thì mua gạo nấu cháo, khi không có tiền thì nhịn đói.

Không ai biết ông ta từ đâu đến, gia cảnh thế nào, chỉ biết ông ta nghiện rượu như mạng, suốt ngày say khướt, không ai coi trọng. Nếu nói Đỗ Trường Khánh còn có thể giữ được Y quán nhỏ cha già để lại, miễn cưỡng được người ta để lại cho chút thể diện, thì Miêu Lương Phương ở phố Tây là kẻ say rượu bê tha ngay cả ăn mày cũng có thể giẫm đạp.

Nhưng chính một kẻ say rượu bê tha như vậy, lại không nỡ nhổ bỏ những cây thuốc sum suê trước cửa nhà, để mặc chúng tự do sinh trưởng, che kín nửa tấm cửa.

Những cây thuốc không người chăm sóc thực sự không thể sống nổi...

Người trước mặt nhìn Lục Đồng, nụ cười trên mặt không còn gượng gạo nổi nữa, nắm chặt tay, nói khẽ: "Dò hỏi những điều này, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ta đã nói rồi, ta muốn tham gia xuân thí Thái y cục, vào Hàn lâm Y Quan Viện làm y quan."

"Đừng đùa nữa!" - Miêu Lương Phương giận đến bật cười, "Mỗi năm xuân thí, có mấy bình dân y công có thể trở thành y quan? Xú nha đầu, vì chống đối Thái phủ tự khanh mà một lòng một dạ xuân thí, ngươi coi y đạo là cái gì?"

"Hơn nữa,...", dường như nhận ra lời nói của mình không hay ho gì, Miêu Lương Phương nâng chén trà uống một ngụm lớn, bình tĩnh lại một chút mới tiếp tục nói: "Làm y quan có gì hay? Quý nhân trong cung một khi có chuyện, động một tí là y quan phải chôn theo, ngươi tưởng những y quan bị chôn theo đó là ai? Tất nhiên là những bình dân y quan không có thế lực, không có quan hệ rồi!"

Ông ta lẩm bẩm, "Làm tốt thì bị cướp công, làm không tốt thì gánh tội, bổng lộc quan chức mua không nổi mấy cái bắp cải, gánh rủi ro là rơi đầu, ngươi chỉ thấy bề ngoài hào nhoáng, làm sao biết được cái giá phải trả đó có phải là điều một tiểu nha đầu như ngươi có thể gánh vác nổi không?"

Lục Đồng hỏi: "Giá nào?"

"Giá nào?" - Miêu Lương Phương lẩm bẩm, đột nhiên vén ống quần lên, "Đây chính là cái giá!"

Lục Đồng nhìn chằm chằm, ánh mắt khẽ động.

Ống quần rộng được vén lên đến đầu gối, để lộ chân đầy vết thương của người đối diện, cái chân đó teo tóp hoàn toàn từ bắp chân, một màu tím đen đáng sợ, như một khúc gỗ khô không còn nước, cứng đờ gắn vào thân thể con người.

Thấy sắc mặt Lục Đồng, Miêu Lương Phương hừ một tiếng, rồi lại thả ống quần xuống, nói: "Thấy chưa, ngươi..."

"Chân của ngài bị ai đánh thương?" - Lục Đồng ngắt lời ông ta.

Miêu Lương Phương sững người.

Đây có phải là trọng tâm cần quan tâm không?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-117-ta-giup-ong-1.html.]

Lục Đồng nhìn ông ta: "Tại sao ngài bị đuổi khỏi Hàn lâm Y Quan Viện?"

"Ngươi…"

"Ai hại ngài?"

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Người trước mặt hỏi từng câu một, giọng điệu bình tĩnh, khiến ông ta bối rối. Miêu Lương Phương nắm c.h.ặ.t t.a.y đặt bên chân, cúi đầu hít sâu một hơi, nói: "Những điều này không phải là điều ngươi nên..."

"Ta có thể giúp ngài báo thù."

Lời nói đến miệng bỗng dưng im bặt, ông ta đột ngột ngẩng đầu.

Lục Đồng nhìn ông ta: "Không biết ai đã hại ngài đến nỗi này, nhưng nếu ngài giúp ta qua xuân thí, vào Hàn lâm Y Quan Viện..."

"Ta có thể giúp ngài trả thù."

Lời hứa lạnh lùng từ miệng nữ y sĩ trẻ tuổi nói ra, như thể là những lời đối thoại bình thường nhất. Hơi nước nóng bốc lên từ chén trà phủ lên gương mặt xinh đẹp của nàng một lớp sương mỏng trắng, nhưng đôi mắt lạnh như biển sâu.

Nàng đang dụ ông ta chấp nhận điều kiện.

Mặt Miêu Lương Phương giật giật vài cái, chỉ cảm thấy cái chân đã nhiều năm không còn cảm giác của mình không biết từ khi nào, lại bắt đầu lan tỏa cơn đau nhẹ.

"Đùa gì vậy…", ông ta lẩm bẩm, tiếp theo, vẻ mặt trở nên giận dữ, trừng mắt nhìn Lục Đồng: "Đùa gì vậy!"

Coong một tiếng, chén trà bị gió tay áo quét xuống đất, đổ đầy nước trên bàn.

Chưa kịp để Lục Đồng nói gì, Miêu Lương Phương một tay chộp lấy cây gậy gỗ để một bên, đột ngột chạy ra cửa.

Nước trà đổ từ góc bàn nhỏ giọt xuống đất, tụ thành một vũng nước ẩm ướt nhỏ trên mặt đất.

Đỗ Trường Khanh và những người khác đang nghe lén sau cửa vội vén rèm đi vào, Đỗ Trường Khánh nhìn ra ngoài cửa, không hiểu chuyện gì: "Ây, sao ông ấy lại đi?"

Lục Đồng cũng nhìn ra ngoài, ngoài cửa đã không còn bóng dáng Miêu Lương Phương, chỉ có những dấu chân lộn xộn và vết tích của cây gậy gỗ để lại trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, nhắc nhở rằng người này vừa mới đến.

"Ông ấy sẽ quay lại." - Lục Đồng khẽ nói.

......

Đêm dần khuya.

Các cửa hiệu ở phố Tây lần lượt đóng cửa, những chiếc đèn lồng đỏ dưới mái hiên dần được đốt sáng lên.

Ánh trăng trong vắt đổ xuống con phố tuyết trắng, rồi đột ngột dừng lại khi chiếu vào căn nhà tranh. Dường như dù là ban ngày hay đêm tối, ánh mặt trời hay ánh trăng đều không thể len lỏi vào được.

Cỏ dại mọc trước cửa bị vạch ra, cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt trầm đục, kèm theo vài tiếng gõ của cây gậy chống, Miêu Lương Phương bước vào nhà.

Đã là đêm khuya, trong nhà không thắp đèn. Ông chưa bao giờ thắp đèn cả. Như một con thú hoang trở về hang tối, càng tối càng cảm thấy an tâm.

Ban ngày ông ta lang thang vô định trên phố, về đến nhà mới thấy chân kia mỏi nhừ. Thường ngày vào giờ này, ông chỉ mò mẫm lên giường, tự làm bản thân say rồi ngủ, nhưng hôm nay, không hiểu sao, Miêu Lương Phương vịn tường nhảy đến bên cửa sổ, dùng sức đẩy mở cánh cửa sổ nhỏ trên tường.

Một vệt trăng len qua khe cửa sổ lọt vào nhà, Miêu Lương Phương theo phản xạ đưa tay che mắt, một lúc sau mới từ từ hạ tay xuống, dần dần thích nghi với màn đêm có ánh sáng.

Trên bàn đặt một bình rượu, Miêu Lương Phương với tay cầm lấy, ngửa cổ uống một hồi, chỉ được vài giọt rượu còn sót lại. Ông bực bội lau mặt, ném bình rượu xuống đất, tiếng "Cheng" vang lên trong đêm đặc biệt trong trẻo, ông không để ý đến mảnh vỡ dưới đất, ngửa đầu nhìn mảnh trăng nhỏ qua khe cửa sổ.

Trăng lưỡi liềm nhỏ và sáng, viền có một lớp trắng mờ, như một lá cờ phát sáng nhỏ, tung bay trên bầu trời đen kịt.

Ông chợt nhớ đến lúc ban ngày tại Nhân Tâm Y quán, tấm thảm cờ được phơi trong tay người phụ việc nhỏ trước cửa, chữ thêu trên đó cũng lấp lánh, thu hút ánh nhìn như thế.

Lương y có tình giải bệnh, thần thuật vô thanh trừ tật —

Những lá cờ tượng trưng cho vinh quang, những lời cảm tạ, thậm chí cả phần thưởng phú quý... ông từng có tất cả những thứ đó.

Những lời nịnh hót, những lời khen ngợi của người qua kẻ lại, những ánh mắt ghen tị của người khác, ông cũng từng nhận hết.

Chỉ là sau đó...

Miêu Lương Phương cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên chân phải không còn cảm giác của mình.

Ánh trăng rọi lên người ông, chiếu rõ ống quần bẩn thỉu, vết bẩn không biết là dầu hay gì đó càng trông thêm dơ dáy, như m.á.u không ngừng rỉ ra từ bên trong, đau đến nỗi ông bỗng khó thở.

Bên tai bỗng vang lên những tiếng quát tháo hỗn loạn.

"Miêu Lương Phương, ngươi cố chấp tự đại, cố tình chẩn đoán sai khiến Nương nương trúng độc, tâm địa độc ác, không xứng làm thầy thuốc, đáng tội!"

Ông nghe thấy giọng mình yếu ớt: "Oan uổng, hạ quan oan uổng—"

Có bóng người đi qua trước mặt ông, quan phục chỉnh tề phẳng phiu, đôi ủng dưới chân mới tinh không dính bụi bẩn, rồi giẫm mạnh lên chân đẫm m.á.u của ông, nghiền nát.

"Miêu Lương Phương à Miêu Lương Phương,…", ông thấy vô số gương mặt, vui sướng, đắc ý, đầy vẻ cao ngạo và độc ác, giọng châm chọc: "Tưởng rằng tên là Lương Phương, biết vài phương thuốc là có thể hoành hành trong Y Quan Viện sao?"

Hắn khinh miệt vỗ vỗ mặt Miêu Lương Phương, nhổ ra hai chữ: "Tiện dân."

Tiện dân...

Loading...