ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 116: Miêu Lương Phương 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 21:16:21
Lượt xem: 23
Ánh nắng dừng lại trước nhà, cỏ dại dưới cửa xanh um tươi tốt, như một cuộn chỉ đen, muốn nuốt chửng cả căn nhà cũ kỹ, dơ bẩn nhờn nhợn này vào trong.
Cánh cửa sổ mà họ đã mở khi bước vào, không biết từ lúc nào đã được đóng lại một cách lặng lẽ. Căn nhà tối tăm và người trong căn nhà đen dưới ánh nắng đang dần dần mục nát mốc meo, như những vết rêu âm u mọc khắp nơi trong căn nhà này, ẩm ướt không thấy ánh mặt trời.
Đỗ Trường Khanh vẫn còn tức giận: "Như chuột đồng vậy, chui rúc trong hang không ra, tối om om, không thấy rợn người à."
Lục Đồng nhìn một lúc, thu hồi ánh mắt: "Ông ấy không muốn rời khỏi nơi này."
"Còn phải hỏi sao?"
"Vậy thì chúng ta ép y ra ngoài." - Nàng nói.
......
Lại qua hai ngày nữa, trời đẹp liên tiếp mấy ngày, tuyết ở phố Tây tan được một ít.
Căn nhà tranh bên cạnh tiệm gạo được nắng chiếu vào, băng ở góc bậc thềm trước cửa tan thành nước tuyết bẩn thỉu, chảy róc rách vào giữa đám cỏ dại, càng thêm ẩm ướt lạnh lẽo.
Trong phòng, người đàn ông trở mình ngồi dậy, gãi gãi mái tóc rối bù như tổ chim, híp mắt nhìn xung quanh.
Căn phòng rất tối, khắp nơi là những vại rượu đã cạn, chén rượu vàng để trên bàn đêm qua còn lại nửa chén, Miêu Lương Phương cầm chén lên, ngửa đầu uống cạn số rượu còn lại, mới chậm rãi xuống giường, vịn tường đi đến bên bàn thấp.
Túi đựng gạo đặt trên bàn thấp, Miêu Lương Phương đứng yên, cầm túi vải lật ngược ra giũ giũ, chỉ giũ ra được vài hạt gạo vụn, hắn thở dài, sờ trong n.g.ự.c một lúc lâu, móc ra mấy đồng tiền đồng, rồi lại cầm cây gậy tựa bên tường, khập khiễng đi ra ngoài.
Đúng giờ ngọ, nắng đang chói chang.
Do ở trong bóng tối lâu ngày, vừa ra ngoài, ánh nắng quá sáng khiến hắn phải hơi nheo mắt lại.
Miêu Lương Phương chống cây gậy gỗ, chậm rãi đi dọc theo cuối ngõ phố Tây.
Tiệm gạo hôm nay không mở cửa, hắn đã ăn cháo loãng một tháng, định hôm nay thưởng cho dạ dày mình một bữa ngon, nên quyết định đi đến quầy nhỏ ở đầu ngõ phía trước ăn một bát mì nước.
Phố Tây người qua lại đông đúc, Miêu Lương Phương vịn tường, cẩn thận không để người qua đường đụng ngã. hắn đi rất chậm, người khác đi nửa nén hương, hắn phải đi hết một nén hương mới xong.
Vì hắn ăn mặc rách rưới, đến người ăn xin ở cửa chùa còn ăn mặc tử tế hơn hắn, bình thường những người bán hàng ở phố Tây thấy hắn đều tránh né, sợ làm bẩn hàng hóa trên quầy, hôm nay không biết có phải là ảo giác của Miêu Lương Phương không, những ánh mắt đánh giá hắn nhiều hơn, những ánh mắt đó lại có chút khác với sự ghê tởm thường ngày.
Miêu Lương Phương có chút nghi hoặc, nhưng khi nhìn lại, những người đó lại dời ánh mắt đi, như thể vừa rồi chỉ là ảo giác.
Đi được một lúc, cuối ngõ dần dần hiện ra bóng dáng của một tiệm mì.
Tiệm mì nhỏ hẹp, bên trong chỉ kê được ba bốn cái bàn là hết chỗ, chủ quán đặt những bàn ghế còn lại ra ngoài cửa, dựng một mái lều tranh để che mưa tuyết. Miêu Lương Phương đi đến, chăm chú nhìn bảng thực đơn treo ở cửa.
Ngoài mì, tiệm còn bán một số bánh hồ, mì thịt, cơm chín sống các loại, Miêu Lương Phương nhìn chăm chú hồi lâu, mới chỉ vào món mì rẻ nhất trên bảng nói: "Cho một bát mì nước muối!"
Chủ quán dạ một tiếng, Miêu Lương Phương liền tự tìm một bàn trống ngồi xuống, đúng giờ ngọ, công nhân làm việc gần xa đều đến đây ăn cơm, rất náo nhiệt, Miêu Lương Phương vừa ngồi xuống, thấy người ở bàn đối diện nhìn về phía mình, khi hắn nhìn lại thì đối phương vội vàng dời ánh mắt đi.
Đang khi hắn còn đang nghi hoặc, người phục vụ vừa hô "Mì đây" vừa đặt bát mì trước mặt hắn, giọng điệu nhiệt tình gần như thân thiết.
Miêu Lương Phương sửng sốt.
Trước đây hắn cũng thỉnh thoảng ghé ăn ở đây, nhưng vì vẻ ngoài lôi thôi, thường chỉ nhận được ánh mắt khinh miệt. Đây là lần đầu tiên được tiếp đón tử tế như vậy.
Trong lòng đầy nghi hoặc, Miêu Lương Phương vừa định mở miệng, thì đã thấy tiểu nhị bưng chiếc đĩa trống, nhanh như chớp chạy vào trong tiệm.
Hắn ngẩn người một lúc, chỉ có thể cầm đũa lên, tạm thời dẹp bỏ mọi nghi hoặc trong lòng.
Bữa ăn này ăn mà chẳng biết mùi vị gì, sau khi uống xong nước, Miêu Lương Phương đặt bát không lên bàn, chống gậy gỗ đi đến bên cạnh chủ quán đang cắt mì ở cửa, móc từ trong n.g.ự.c ra hai đồng tiền đồng sáng bóng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-116-mieu-luong-phuong-2.html.]
Chủ quán cười nói: "Có người trả tiền cho ông rồi, không cần đưa đâu, Miêu thần y!"
"Còn có chuyện tốt thế này…", Miêu Lương Phương vừa định nở nụ cười vui vẻ, nụ cười bỗng nhiên cứng đờ, "Ngươi gọi ta là gì?!"
"Miêu thần y!" - Chủ quán vỗ vai hắn, ghé gần nói: "Lục đại phu mấy ngày nay đã đi chào hỏi khắp phố chúng ta rồi, nói từ nay về sau ông ăn uống, tất cả đều ghi vào sổ của Nhân Tâm Y quán, chúng ta cứ đến Nhân Tâm Y quán lấy bạc là được!"
"Lục đại phu?"
"Chính là Lục đại phu của Nhân Tâm Y quán đấy! Lục đại phu nói ông là thần y, y thuật còn cao hơn cả ngài ấy, trước đây là chúng ta có mắt như mù, lão Miêu, đừng để ý nhé, đừng để ý."
Bên cạnh có người lên tiếng, nửa đùa nửa nghi ngờ: "Lão Miêu, ông thật sự biết y thuật à?"
Lại có người đáp: "Đó là Lục đại phu nói đấy, còn giả được sao! Lục đại phu có thể chế ra 'Xuân Thủy Sinh' và 'Tiêm Tiêm', ngay cả Văn quận vương phi còn sai người đến cảm tạ, lừa ông làm gì!"
Còn có người nói gì đó, Miêu Lương Phương đã không nghe rõ nữa, chỉ cảm thấy ánh nắng chiếu xuống đầu nóng đến lạ thường, như muốn kéo những rêu mốc sinh trưởng trong bóng tối ra phơi dưới ánh mặt trời trong một đêm, phơi đến toàn thân đau nhức.
Chẳng trách hôm nay hắn ra ngoài, luôn cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn mình kỳ lạ. Những ánh mắt chế giễu ghét bỏ kia khiến hắn thoải mái, nhưng những ánh mắt nịnh bợ, kính trọng như thế này lại khiến hắn khó chịu vô cùng!
Cái nữ y họ Lục kia... Nhân Tâm Y quán!
Chủ quán vỗ vai hắn: "Lão Miêu, sao thế, sắc mặt khó coi quá vậy?"
Miêu Lương Phương hoàn hồn, không nói gì, mặt trầm xuống, chống gậy gỗ xoay người bước đi.
Đi được hai bước, "Hự" một tiếng quay người lại, làm chủ quán giật mình.
Hắn đập mạnh hai đồng tiền đồng lên thớt.
"Lão tử tự trả!"
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Nhân Tâm Y quán, A Thành đang đem tấm thảm nền đỏ ra phơi dưới nắng.
Không biết tấm thảm này dệt bằng chất liệu gì, giặt mấy lần mà màu vẫn không phai, thậm chí càng giặt càng tươi sáng. Dưới ánh nắng, hàng chữ "Lương y hữu tình giải bệnh, thần thuật vô thanh trừ tật" được chiếu sáng lấp lánh.
A Thành vừa trải xong tấm thảm, ngẩng đầu lên, liền thấy một người đàn ông trung niên bước vào từ ngoài cửa, vẻ mặt hung hăng.
Người đàn ông này mặc một chiếc áo bông xám sẫm rách nát, áo mỏng lộ ra một ít bông vàng úa, tóc rối bù xù buộc lại với nhau, mặt cũng như chưa rửa sạch, còn thua cả người ăn xin ở cửa chùa. Rõ ràng chống một cây gậy, vậy mà lại bước đi như bay.
A Thành nói: "Khách nhân..."
Người đàn ông ấy nhìn cũng không nhìn cậu ta, thẳng thừng đi vào phòng trong.
Đỗ Trường Khanh và Ngân Tranh đang phơi thuốc ở sân sau, Lục Đồng ngồi trước tủ bàn đọc sách, nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu lên, đối diện ngay với khuôn mặt giận dữ của Miêu Lương Phương.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" - Miêu Lương Phương ném cây gậy gỗ xuống, hai tay đập mạnh xuống bàn, nhìn Lục Đồng với ánh mắt như muốn nuốt sống nàng, "Ta đã nói ta không hiểu y lý, càng không biết dạy người! Sớm bỏ cái tâm tư này đi, ngươi không qua được xuân thí, cũng không vào được Hàn lâm Y Quan Viện đâu!"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lục Đồng khép sách lại, bình tĩnh nhìn hắn.
"Tại sao lại nói vậy? Có phải vì ông rất hiểu về kỳ thi xuân của Thái y cục không, Miêu y quan?"
Sắc mặt Miêu Lương Phương biến đổi: "Ngươi gọi ta là gì?"
Lục Đồng khẽ mỉm cười.
"Xem ra, ta đã đoán đúng."