ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 114: Hậu nhân Lục gia 1
Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:58:04
Lượt xem: 14
Tuyết ở Thịnh Kinh đến canh năm mới ngừng.
Một đêm trôi qua, cả thành phủ một màu trắng xóa.
Đêm qua không biết trong cung xảy ra chuyện gì, sáng sớm, toàn thành giới nghiêm, phía trước sau phố Tây đều có người của Thành Thủ Bị tuần tra qua lại.
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Hồ Viên Ngoại sai tiểu đồng của phủ đến Nhân Tâm Y quán nhắn với Lục Đồng một câu, nói rằng việc xuân thí ở Thái Y Cục đã nhờ người lo liệu xong xuôi, đang tìm cách thu xếp, trong vài ngày sẽ có tin trả lời, mong Lục Đồng kiên nhẫn chờ đợi.
Lục Đồng gói mấy thang trà thuốc bổ cho tiểu đồng mang về cho Hồ Viên Ngoại, A Thành thấy vậy, ngập ngừng hỏi: "Lục đại phu, ngài thật sự đã quyết định muốn vào Hàn Lâm Y Quan Viện sao?"
Chàng tiểu nhị đôi mắt đầy không nỡ, Lục Đồng chưa kịp nói gì, Ngân Tranh đã xoa xoa đầu A Thành, an ủi: "Con người ai chẳng muốn tiến lên cao mà."
A Thành cúi đầu, ủ rũ nói: "Các người đi rồi, trong y quán lại chỉ còn mình ta với đông gia."
Lục Đồng và Ngân Tranh đến Nhân Tâm Y quán đã hơn nửa năm, đừng nói là A Thành và Đỗ Trường Khanh, người phố Tây ai cũng đã quen với sự hiện diện của hai người. Nếu thật sự phải đột ngột rời đi, nghĩ cũng thấy quạnh quẽ.
Ngân Tranh nhìn ra cửa, chuyển đề tài: "Nhưng, khi nào đông gia mới đến y quán?"
Từ khi biết Lục Đồng sẽ tham gia kỳ thi mùa xuân, Đỗ Trường Khanh không còn đến y quán nữa, chỉ phái A Thành đến trông cửa hàng. Mọi người ngay cả bóng dáng hắn cũng không thấy.
A Thành lo lắng liếc nhìn Lục Đồng đang mở sách y, thấp giọng giải thích: "Đông gia giận lắm, hôm qua chửi đến nửa đêm mới thôi, mấy ngày này chắc sẽ không đến đâu."
Ngân Tranh sửng sốt, bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Tính khí cũng ghê nhỉ."
...
Tiệm sách Nhã Trai nằm ở một con hẻm tối cuối phố Tây gần đường Minh Khánh.
Tiệm sách được sửa sang không được thanh nhã như tên gọi, nhìn qua như một quán cơm. Xung quanh không có trang trí thư họa, sách vở chất đống bừa bãi trong nhà trước cửa dưới đất, chủ tiệm sách Lạc Đại Khẩu khoác một chiếc áo bông, gác chân ngồi ở cửa gặm xương vịt.
Đang là sáng sớm, tiệm sách Nhã Trai vẫn chưa mở cửa, Lạc Đại Khẩu ngồi trước cửa tiệm, dưới chân đặt một chậu than hồng, vừa gặm xương vịt luộc, vừa dùng xiên sắt nướng khoai lang.
Xiên sắt xiên thô, cứ thế nhét vào lửa than, mùi cháy khét quyện với khói đen từ trong hẻm tỏa ra.
"Khặc khặc khặc—", có người vừa đi đến đầu hẻm đã bị khói đen phả vào mặt, chửi: "Cái gì cháy thế?"
Lạc Đại Khẩu nhướn mắt lên, thấy một người trẻ tuổi mặc áo kép màu anh đào dài đang bịt mũi đi tới, trong tuyết trắng, trông như một con chim hoàng ly tươi sáng phồng lông, ngẫm nghĩ một chút, không mấy nhiệt tình chào: "À, Đỗ chưởng quầy—"
Người đến là Đỗ Trường Khanh.
Đỗ Trường Khanh đi đến trước Nhã Trai thư phô, liếc mắt nhìn thấy khoai lang bị nướng đen trong lửa than, hỏi: "Nướng phân bò à?"
Lạc Đại Khẩu liếc hắn: "Sao, muốn ăn à?"
"Vẫn là để ngươi tự ăn đi.", Đỗ Trường Khanh khoát tay, nhấc chân đi vào trong tiệm, "Trong tiệm sách đốt lò than, ngươi không sợ một ngọn lửa tự đốt cháy mình sao."
Lạc Đại Khẩu ngoảnh đầu, thấy Đỗ Trường Khanh cẩn thận bước qua đống sách chất dưới chân, đứng giữa tiệm sách, bèn đặt xiên sắt xuống, đứng dậy đi theo vào trong, vừa đi vừa nhắc: "Cẩn thận chút, đừng giẫm hỏng sách của ta."
Đỗ Trường Khanh "ừm ừm" hai tiếng, đi vòng quanh tiệm sách hai vòng, quay đầu hỏi Lạc Đại Khẩu: "Sách y của ngươi để đâu?"
Lạc Đại Khẩu nhíu mày, nghi ngờ liếc hắn: "Ngươi muốn mua sách á?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-114-hau-nhan-luc-gia-1.html.]
Nhã Trai thư phô ở phố Tây đã mở bao nhiêu năm rồi, Đỗ Trường Khanh ngoài việc thuở nhỏ bị lão gia tử kéo đến mua vài quyển tập viết chữ, chưa từng bước chân vào đây, theo lời hắn nói, nơi này mùi giấy mốc quá nặng, vừa vào đã làm người ta choáng váng. Đến nỗi Lạc Đại Khẩu từ trước đến nay chưa cho hắn một ánh mắt thiện cảm nào.
Đỗ Trường Khanh không nhận ra vẻ không vui của chủ tiệm sách, vuốt cằm nói: "Sang năm không phải có kỳ thi mùa xuân Thái Y Cục sao? Trong tiệm sách của ngươi có những sách y lý nào mà học trò xuân thí mua về ôn tập không, lấy ra ta xem thử."
Trong phố Tây làm ăn buôn bán nhiều, những khách nhã như Hồ Viên Ngoại ngâm gió đùa trăng thì hiếm, tiệm sách Nhã Trai của Lạc Đại Khẩu có thể trụ đến bây giờ, phần lớn là nhờ những thí sinh dự thi.
Những thí sinh đó, đều phải đến mua sách vở đề thi chuẩn bị cho kỳ thi, về sau, Nhã Trai thư phô không còn bày nhiều thi tập từ phú nữa, mà bày nhiều sách vở sách luận, chuyên để chuẩn bị cho kỳ thi.
Đỗ Trường Khanh cũng đến đây thử vận may.
Động tác gặm xương vịt của Lạc Đại Khẩu khựng lại, y đưa mắt nhìn Đỗ Trường Khanh từ trên xuống dưới: "Thật là mặt trời mọc đằng tây, từ khi nào ngươi cũng muốn chăm chỉ đọc sách rồi?"
Đỗ Trường Khanh bực bội nói: "Ta nói là ta xem khi nào? Bạn ta xem!"
"Ngươi còn có bạn ham học thế sao?"
Đỗ Trường Khanh giận dữ: "Rốt cuộc có hay không?"
Lạc Đại Khẩu lau lau mỡ vịt trên tay, chỉ vào trong tiệm sách: "Đều ở đó."
Đỗ Trường Khanh đi đến kệ sách Lạc Đại Khẩu chỉ.
Kệ sách này không lớn, so với sách vở luận văn, sách ở khu này ít đến lạ kỳ, thưa thớt đến nỗi không xếp đầy nổi một hàng.
Đỗ Trường Khanh cầm lên một quyển, sách y trông rất cũ, như đã lâu không ai lật đọc, phủ một lớp bụi mỏng.
Thổi lớp bụi trên bìa, Đỗ Trường Khanh hỏi: "Sao chỉ có bấy nhiêu?"
Lạc Đại Khẩu nhún vai: "Phần lớn sách y trong thành đều được cất trong thư Y Quan Viện Cục, lưu ra ngoài không nhiều. Thế này đã đầy đủ lắm rồi."
Y thuật y lý triều Lương, ngoại trừ những đệ tử Thái Y Cục có thầy chuyên môn giảng dạy y lý, đa số danh y dân gian đều dựa vào kinh nghiệm được các thầy thuốc già truyền dạy trực tiếp từ đời này sang đời khác, đây cũng là lý do vì sao hiện nay trong dân gian, những thần y đại phu có y thuật siêu phàm, phần lớn đều là những cụ già tóc bạc tuổi cao.
Kinh nghiệm cần thời gian tích lũy.
Những đại phu bình thường không có được chín khoa y lý được các thầy Thái Y Cục tổng kết và giảng dạy tỉ mỉ, hoàn toàn dựa vào sư phụ và bản thân từ từ mò mẫm. Một quyển y tịch tốt cực kỳ quý giá, rất khó lưu truyền ra thị trường.
Mấy quyển y lý trên kệ sách Nhã Trai này, thực ra cũng chỉ là những y lý cơ bản, không thể tính là tinh diệu.
Đỗ Trường Khanh nhíu mày nhìn hồi lâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ, chỉ còn cách gom hết mấy quyển y tịch còn lại trên kệ sách, đặt mạnh lên quầy: "Bao nhiêu bạc?"
Lạc Đại Khẩu liếc nhìn: "Hai lạng đi."
"Hai lạng?", Đỗ Trường Khanh nhảy dựng lên: "Sao ngươi không đi cướp luôn đi!"
"Chê đắt thì đừng mua.", Lạc Đại Khẩu cầm sách lên, chậm rãi xếp từng quyển một lại lên kệ, "Đồ của người đọc sách, có cái nào rẻ đâu?"
Đỗ Trường Khanh thấy vậy, một tay giằng lại y tịch từ tay đối phương, một mặt móc từ trong n.g.ự.c ra một miếng bạc vụn ném lên bàn, chửi: "Ai bảo ta không mua? Chỉ có mấy quyển sách cũ nát bán hai lạng, tâm địa của ngươi quá đen, không được, ngươi phải cho bản thiếu gia thêm cái gì chứ!"
Lạc Đại Khẩu lộ vẻ khinh thường.
Đỗ Trường Khanh mềm nắn rắn buông.