Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 113: Giấc mộng hoa đèn 2

Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:58:02
Lượt xem: 22

Kẽo kẹt—— một tiếng.

Cánh cửa y quán khẽ vang lên một tiếng, sau đó mọi thứ lại trở về tĩnh lặng. Gió bắc thổi mạnh hơn, đẩy khung cửa gỗ mở rộng thêm chút nữa. Từ cửa sổ nhìn ra, cả khu vườn ngập trong gió tuyết ào ào.

Ngân Tranh cầm chiếc đèn lồng bước tới, cẩn thận nhìn ra bên ngoài: “Hắn… hắn đi rồi sao?”

"Đi rồi."

Ngân Tranh đặt tay lên ngực, vẫn còn hoảng sợ: "Vừa rồi làm ta sợ c.h.ế.t khiếp, cô nương, hắn không làm gì người chứ?"

Lục Đồng lắc đầu.

💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑

Tiếng chim kêu vang lên đột ngột trong đêm tuyết rơi... Người đến tiếp ứng chắc đã tới.

Không biết có phải những ngày tuyết lạnh thường khiến người ta buông bớt phòng bị xuống không, khi đã biết được quá khứ đó, giờ đây ánh mắt nàng nhìn Bùi Vân Ánh đã khác trước. Tuy không thể xem là bạn, tương lai thậm chí có thể đối đầu, nhưng lúc này, lại có cảm giác bồi hồi như gặp lại người quen.

Lục Đồng bước đến bàn thấp trong phòng, mở nắp hộp thuốc.

Trong hộp thuốc có vài lọ thuốc lặt vặt, một bình bạc, kim vàng và vài y tịch cũ đã ngả vàng. Lục Đồng đặt tay lên mép ngoài cùng, một tiếng "Cách" vang lên, nắp ngăn trong cùng đã mở.

Ngăn này không lớn, chỉ dài bằng ngón tay, vuông vắn, vốn dùng để đựng chỉ vỏ dâu trắng, nhưng bên trong lại đặt ngay ngắn một miếng ngọc bội trắng, cùng một chiếc nhẫn bạc đã ngả đen.

Lục Đồng cầm chiếc nhẫn bạc lên.

Thời gian đã trôi qua quá lâu, chiếc nhẫn bạc không còn bóng như trước, mà đầy rỉ sét, không thể nhìn rõ hoa văn bên trong, cầm trong tay, có thể cảm nhận được những đường vân lạnh lẽo.

Ngân Tranh nhìn theo, ngạc nhiên lên tiếng: "Đây là gì vậy?"

Lục Đồng chỉ lấy kim vàng và lọ thuốc từ hộp thuốc, đây là lần đầu tiên Ngân Tranh nhìn thấy ngăn bí mật trong hộp thuốc.

Lục Đồng đáp: "Một vật làm tin."

Năm đó Bùi Vân Ánh đã đưa chiếc nhẫn bạc này làm tiền khám bệnh để thế chấp cho nàng, bảo nàng sau này cầm chiếc nhẫn này đến Thịnh Kinh tìm hắn đổi kẹo hồ lô. Lục Đồng không để tâm lắm, nhưng từ một khía cạnh nào đó, đây là khoản tiền khám bệnh đầu tiên nàng nhận được, vì thế nàng cẩn thận giữ gìn suốt mấy năm qua.

Không ngờ nhiều năm sau, nàng thật sự đã lên kinh thành.

Chỉ là câu nói đùa năm xưa rốt cuộc có thực hiện được hay không vẫn chưa biết được, có lẽ ngay cả Bùi Vân Ánh cũng đã quên mất chuyện cũ này rồi. Chiếc nhẫn bạc này cuối cùng có thể đổi được gì, bạc, địa vị, hay thứ gì cao hơn nữa, ai cũng không thể nói chắc.

Vật làm tin này, đối với người coi trọng lời hứa thì quý hơn ngàn vàng, đối với kẻ coi thường lời hứa thì như cỏ rác.

Mà Bùi Vân Ánh bây giờ, trông không giống một người quân tử.

Bên cạnh vang lên giọng nói chợt hiểu ra của Ngân Tranh: "Chẳng lẽ... đây là vật làm tin mà vị 'hôn phu' kia để lại?"

Như thể nhìn thấy được một góc tảng băng, ánh mắt Ngân Tranh lộ vẻ phấn khích.

Khi xưa Đỗ Trường Khanh hỏi Lục Đồng vì sao đến kinh, Lục Đồng chỉ nói mình đến kinh thành hành nghề y là để tìm tình lang, người ấy từng được Lục Đồng cứu giúp trên đường nên đã tặng vật làm tin.

Lúc đó Ngân Tranh tưởng đó chỉ là lời Lục Đồng đối phó với Đỗ Trường Khanh, nhưng giờ nhìn ngọc bội và nhẫn bạc trong ngăn bí mật này, sao cũng thấy có điều vi diệu.

Lục Đồng nhìn chiếc nhẫn bạc trong tay, ánh mắt hơi thất thần.

Bây giờ chưa phải lúc tương phùng, trước lúc đó, cùng lắm đây cũng chỉ là một vật chết.

Thấy nàng mãi không nói, Ngân Tranh càng tin chắc phỏng đoán trong lòng, mở to mắt nhìn Lục Đồng: "Hóa ra, người thật sự có một vị tình lang ở Thịnh Kinh!"

Lục Đồng sửng sốt.

Tình lang?

Gặp gỡ trên đường, để lại vật làm tin, nhiều năm sau vô tình gặp lại, nếu đặt trong một vở tuồng phong nguyệt nào đó, nghe có vẻ giống như duyên phận trời định, một người tình từ trên trời rơi xuống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-113-giac-mong-hoa-den-2.html.]

Chỉ là...

Chỉ là đừng nói chi tình lang, với những việc nàng sẽ làm sau này, không đánh nhau với Bùi Vân Ánh một trận sống mái đã là may, vật này có trở thành di vật của Bùi Vân Ánh hay không còn chưa biết.

Thôi, vẫn nên cất đi là tốt nhất.

Nàng đặt chiếc nhẫn bạc trở lại ngăn kéo, đóng hộp thuốc lại, khẽ lắc đầu.

"Không khéo lại trở thành cừu nhân."

Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.

Đông lạnh lấp lánh, mười vạn nhà trong thành đóng cửa quây quần bên lò sưởi đỏ, canh ba tuyết vẫn chưa ngừng.

Trong đêm tuyết ở Thịnh Kinh, có người áo đen đang đi trong con hẻm tối.

Gió tuyết phủ lên từng lớp, bông tuyết rơi trên vai nam tử, nhanh chóng tan chảy, để lại một vệt nước lạnh nhỏ.

Cuối con hẻm tĩnh lặng, một bóng người lặng lẽ xuất hiện dưới bức tường phủ đầy tuyết dài.

"Chủ tử." - Xích Tiễn thấp giọng nói: "Tiêu phó sứ vừa truyền tin, trong cung đại loạn, toàn thành giới nghiêm, Thánh thượng chiếu triệu các doanh Điện Tiền Ti vào cung hầu giá."

Bùi Vân Ánh gật đầu: "Biết rồi."

"Ngài đây là…"

"Hôm nay không phải phiên ta trực trong cung, đương nhiên là thay quần áo về cung ứng chiếu rồi."

Xích Tiễn im lặng một lúc, nhìn người trước mặt.

Thanh niên một thân áo đen như mực, sắc mặt như thường, chỗ vải áo bị rách trên vai được băng trắng quấn nhiều lớp.

"Vết thương của ngài…"

"Không sao,"- Bùi Vân Ánh nói: "Đã xử lý rồi, đi thôi."

Xích Tiễn không nhúc nhích.

Chàng trai dừng bước, quay đầu lại, nhìn người hộ vệ cao lớn bên cạnh: "Còn chuyện gì?"

Xích Tiễn do dự một lúc, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm lên tiếng: "Chủ tử đêm nay ở lại Nhân Tâm Y quán, vị Lục y nữ kia thấy vết thương của chủ tử, chắc đã đoán ra sự thật. Lúc này sự việc hệ trọng, nếu nàng ta lén báo cho người khác biết, e rằng sẽ gây không ít phiền phức cho chủ tử..." Hắn nắm chặt đao lưng, trong mắt lóe lên sát ý: "Hay là..."

Đối với Lục Đồng của Nhân Tâm Y quán, Xích Tiễn rất khó mà không cảnh giác. Bất kể là vụ án cống cử trước đó, hay sau này vụ vu oan xác c.h.ế.t ở núi Vọng Xuân, đều có thể thấy được tâm cơ thủ đoạn của Lục Đồng hơn người thường rất nhiều. Việc phủ Thẩm Hình Viện Tường Đoạn quan họ Phạm sụp đổ có liên quan đến nàng, thậm chí những lời đồn về phủ Thái sư cũng chưa chắc không có nàng ở trong đó thổi gió bẻ măng.

Một người phụ nữ bí ẩn không tra ra được quá khứ, khó phân biệt thù địch, nàng dám đ.â.m d.a.o vào người khác, tự nhiên cũng dám đ.â.m d.a.o vào Bùi Vân Ánh.

"Không cần." - Bùi Vân Ánh ngắt lời Xích Tiễn.

Xích Tiễn sửng sốt.

Bùi Vân Ánh quay đầu, nhìn về phía ánh sáng xa xa của con phố.

Xa xa vạn điểm hoa bay không tiếng động, phố tây yên tĩnh, đèn đơn chiếu tuyết bay. Dường như có thể xuyên qua cây mận cô đơn trước cửa, nhìn thấy biển hiệu y quán bị gió tuyết che khuất, và chiếc đèn lồng gấm đỏ tỏa hơi ấm dưới mái hiên.

Hắn nói: "Nàng sẽ không nói ra đâu."

Xích Tiễn không hiểu: "Tại sao?"

Lục Đồng trông không giống là người tốt bụng, đáng để tin tưởng chắc chắn như vậy.

Bùi Vân Ánh thu hồi ánh mắt, cúi đầu mỉm cười.

"Bởi vì,…", hắn nói: "Ta đã trả tiền khám bệnh rồi."

Loading...