ĐĂNG HOA TIẾU_Nữ tử cô độc vào kinh trả thù cho cả gia đình - Chương 101: Ba con heo nhỏ 2
Cập nhật lúc: 2025-01-27 16:09:26
Lượt xem: 27
Giữa tháng chín, khí trời se lạnh, sương đọng thành băng.
Cỏ dưới cửa sổ trong sân đêm về đọng một lớp sương trắng mỏng, Ngân Tranh để chiếc đèn quýt làm dở vào giỏ, mang về phòng.
Lục Đồng ngồi trước bàn chải mái tóc đã xõa ra, chỉ mặc một chiếc áo đơn mỏng, áo may rộng, càng làm nổi bật vóc dáng gầy yếu của nàng.
Ngân Tranh nhìn mà đau lòng, nói: "Sao cô nương dạo này lại gầy đi thế này? Chắc là những ngày này quá bận rộn mệt mỏi, vốn đã gầy, giờ nhìn như gió thổi là bay mất." Rồi tự nói một mình, "Ngày mai ta sẽ bảo Đới tam lang chọn vài khúc xương nhiều thịt hầm cho người ăn."
Nàng ấy luôn chú ý đến việc ăn uống sinh hoạt của Lục Đồng, Lục Đồng ngẩng mắt, nhìn vào gương.
Người con gái trong gương cổ cao thanh tú, mái tóc đen như thác đổ xuống sau vai, khuôn mặt nhỏ chưa đầy bàn tay, mảnh mai quá mức, đôi mắt u lạnh yên lặng nhìn nàng.
Có lẽ vì những năm ở Lạc Mai Phong nàng ít soi gương, giờ đối diện với người trong gương, nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc đó, lại cảm thấy có chút xa lạ.
Ngân Tranh vẫn đang lo lắng về sự gầy yếu của nàng, lẩm bẩm nói ở phía sau: "Bình thường ăn uống rõ ràng đều giống chúng ta... Có phải lúc nhỏ cô nương không thích ăn, nên bây giờ cũng không chịu lớn?"
Lúc nhỏ không thích ăn ư?
Lục Đồng lắc đầu, "Không, lúc nhỏ ta luôn ăn rất nhiều."
Ngân Tranh đầy vẻ nghi ngờ: "Thật sao?"
"Thật đấy."
Người thiếu nữ trong gương nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng ấy bị ánh đèn làm mờ đi, dần dần biến thành một khuôn mặt tròn trịa khác, trắng trẻo đầy đặn, tràn đầy vẻ ngây thơ.
Đó là khuôn mặt của một cô bé.
Cô bé tết tóc hai bên, mỗi bên cài một con bướm vàng đen, trông như một viên bánh trôi trắng tinh đáng yêu. Lục Đồng mỉm cười, cô bé trong gương cũng cười với nàng, nụ cười có chút ranh mãnh đắc ý.
Ánh mắt Lục Đồng dần trở nên xa xăm.
Nàng không nói dối.
Thuở nhỏ nàng là một cô bé ham ăn, luôn ăn rất nhiều. Trước khi rời khỏi huyện Thường Vũ, Lục Đồng vẫn là một cô bé mập mạp.
Trong nhà có ba đứa trẻ, Lục Nhu xinh đẹp dịu dàng, Lục Khiêm tuấn tú thông minh, có lẽ vì trời đã ưu ái quá nhiều cho vẻ ngoài của hai đứa con đầu nhà họ Lục, đến lượt Lục Đồng thì có vẻ qua loa hơn nhiều.
Nàng tham ăn, nhà mua chút trái cây kẹo mứt, lúc nào nàng cũng tranh phần nhiều nhất, lại hay đói, thường khi cơm chưa nấu xong đã kêu đói. Hàng xóm láng giềng ở huyện Thường Vũ đều quen biết, hồi nhỏ thấy nàng tròn trĩnh dễ thương, người trong phố thường cho đậu phộng mứt quả, dần dần má càng phúng phính, như một viên bánh trôi trắng.
Tiểu Lục Đồng mũm mĩm là phúc tướng, nhưng lúc nhỏ gọi là phúc hậu, đến khi lớn lên, trông lại không được thông minh cho lắm, nhất là khi đứng cạnh chị gái - người đẹp nhất huyện Thường Vũ.
Hai đứa con của Lưu Côn là Lưu Tử Đức và Lưu Tử Hiền sau lưng chế giễu nàng: "Con heo mập, cẩn thận sau này không ai lấy!"
Nàng nghe được lời này từ miệng người khác, khóc lóc suốt đường về nhà, bị Lục Khiêm tan học về bắt gặp, sau khi hỏi rõ đầu đuôi liền đi đánh nhau với huynh đệ nhà họ Lưu.
Trận đánh này rất dữ dội, cha về nhà bắt Lục Khiêm phải đến nhà họ Lưu xin lỗi, còn liên lụy cả Lục Nhu và Lục Đồng phải chép chữ, theo truyền thống nhà họ Lục là một người phạm lỗi ba người chịu phạt.
Lục Đồng vốn đã ấm ức, qua chuyện này càng ấm ức hơn, vừa chửi huynh đệ nhà họ Lưu vừa chép sách, còn thề rằng nhất định trong vòng nửa năm sẽ gầy đi thon thả như tỷ tỷ, từ hôm nay bắt đầu mỗi ngày giảm một nửa khẩu phần.
Kết quả chưa đến nửa ngày cô bé đã đói.
Bản dịch được đăng duy nhất trên kênh Youtube Thế Giới Tiểu Thuyết.
Đến đêm, nàng đói đến mức mắt hoa lên, đợi khi cha mẹ đều ngủ say, thực sự không chịu nổi nên lén trèo dậy đi xuống bếp tìm cơm thừa, tìm một hồi không thấy, lại thấy Lục Nhu và Lục Khiêm từ ngoài đi vào.
Lục Đồng mặt ủ mày chau: "Sao không có cơm thừa vậy?"
"Ai bảo ban ngày muội nói không ăn, cha đã cho ta ăn hết rồi.", Lục Khiêm cố ý chọc tức nàng.
"Huynh!"
"Suỵt, nhỏ tiếng thôi.", Lục Nhu đánh Lục Khiêm một cái, "Đừng trêu muội ấy nữa."
Lục Khiêm móc từ sau lưng ra vài củ khoai lang: "Muộn rồi, nướng vài củ khoai ăn đi, kẻo đánh thức cha mẹ dậy, cha lại bắt muội chép thêm mấy ngày sách nữa."
Vừa nghĩ đến việc chép sách Lục Đồng đã đau đầu, vội nói: "Được được được, khoai lang cũng được."
Trong bếp nhóm bếp lò phiền phức, Lục Khiêm tìm ra chậu than sưởi ấm, đặt ở cửa đốt cháy, chôn mấy củ khoai lang vào tro than.
Trong bếp dần dần tỏa ra mùi thơm của khoai lang.
Lục Khiêm dùng kìm sắt gắp củ khoai lang từ trong lửa ra, Lục Nhu bóc vỏ sạch sẽ rồi đưa cho Lục Đồng. Lục Đồng tựa lưng vào tường, ngồi bệt trên mặt đất, cắn một miếng khoai lang nóng hổi, cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người, khiến toàn thân nàng đều trở nên dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dang-hoa-tieu-nu-tu-co-doc-vao-kinh-tra-thu-cho-ca-gia-dinh/chuong-101-ba-con-heo-nho-2.html.]
Lục Nhu nói: "Ăn từ từ thôi, cẩn thận kẻo bỏng."
Lục Khiêm gắp mấy củ khoai lang ra để nguội cho nàng.
Sau khi ăn hết một củ, định thò tay lấy củ thứ hai, Lục Đồng thoáng nhìn thấy gương mặt sưng húp của Lục Khiêm, đột nhiên dừng lại, không hiểu sao cảm thấy chán nản.
Lục Khiêm thấy muội muội nhìn mình một cái rồi không ăn nữa, ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy?"
"Mặt huynh xấu quá…"
Chàng trai tức giận: "Lục Tam, muội cũng không nghĩ xem ta bị thế này là vì ai!"
Lục Đồng ủ rũ nói: "Ta đang nghĩ, chỉ cần bỏ một bữa là ta đã đói rồi, có phải ta sinh ra đã định phải làm một con heo mập cả đời không?"
Lục Nhu nhíu mày: "Đồng Đồng, muội đang trong thời kỳ phát triển, làm sao có thể không ăn được. Đừng nghe mấy lời nói bậy của Lưu Tử Đức, Lưu Tử Hiền."
"Nhưng họ nói sau này sẽ không ai cưới ta…"
"Ai bảo họ lo chuyện bao đồng,…" Lục Khiêm bực bội nói: "Có ăn gạo nhà họ đâu mà phải để ý họ nói gì."
Lục Đồng đau buồn: "Nhưng 2 người đâu có giống ta... Hay là ta không phải con đẻ của cha mẹ?"
Lục Khiêm: "…Muội muốn bị cha đánh rồi phải không?"
Lục Nhu thở dài, cũng với tay lấy một củ khoai lang: "Vậy chúng ta cùng ăn với muội, cùng biến thành lợn con nhé?"
Lục Khiêm cười: "Vậy nhà họ Lục sẽ có ba con lợn con? Được thôi, ta cũng ăn một củ... thơm quá!"
Huynh tỷ ngồi hai bên, hơi nóng từ những củ khoai lang đẩy lui cái lạnh mùa đông, giữa mùi thơm ngọt ngào tỏa khắp nhà bếp, Lục Đồng lau nước mắt, không hiểu sao trong lòng không còn cảm thấy buồn nữa.
Sáng hôm sau, mẹ dậy sớm vào bếp, thấy tro than đã cháy hết và vỏ khoai lang ở góc tường, vừa buồn cười vừa xót xa, chỉ vào trán Lục Đồng dạy bảo: "Con nghĩ nhiều quá, cứ ăn uống bình thường đi, yên tâm, nhà họ Lục chúng ta toàn người đẹp, không ai xấu đâu."
"Sau này con cũng sẽ xinh đẹp như tỷ tỷ con thôi!"
💓💓💓Các bạn đang đọc bản dịch của team @Thế Giới Tiểu Thuyết/@Em Hà Kể Chuyện. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ team 💓💓💓. Các bộ truyện đều đã full trên kênh 2 Youtube của kênh, mời mọi người vào YT để xem tất cả các bộ truyện của kênh ạ. Ngoài ra team còn có 2 kênh tiktok tương ứng, các bạn vào với team cho xôm nhé 💓💓💓
💑Nếu các bạn thích bộ truyện này, cho team xin một chút tương tác (like, comment, theo dõi team) nhé ạ. Cảm ơn các bạn nhiềuuuuu💑
Lúc đó Lục Đồng cứ nghĩ đó chỉ là lời mẹ an ủi.
Về sau...
Về sau nàng được Vân Nương đưa lên núi Lạc Mai Phong, khắp núi đồi hái thuốc, thử thuốc, có lẽ vì mệt mỏi, đói khát, hoặc có thể đã đến lúc phát triển, không biết đã qua bao lâu, một ngày nọ khi đang giặt quần áo bên suối, nhìn qua mặt nước, nàng thấy bóng phản chiếu một khuôn mặt thiếu nữ xa lạ.
Má đào mặt hạnh, dung nhan xinh đẹp, hoàn toàn khác với cô bé tròn trịa mập mạp ngày nào.
Nàng nằm bên suối ngắm nhìn rất lâu.
Thì ra lời mẹ nói là thật, nàng đã trở nên thon thả như tỷ tỷ, đã là một cô gái xinh đẹp rồi.
Thì ra... Bất tri bất giác, nàng đã trưởng thành rồi.
Một tiếng động nhẹ vang lên, âm thanh Ngân Tranh đóng cửa sổ kéo Lục Đồng khỏi dòng suy tưởng, đêm thu lạnh lẽo nàng quạnh, cô gái cười tươi trong gương dần dần biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ trang điểm nhạt đơn sơ, lạnh nhạt nhìn nàng.
Lục Đồng khẽ động đôi mày.
Nàng đã lớn, từ một cô bé ngây thơ trong sáng trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, nhưng tiếc rằng cha mẹ, huynh tỷ, không một ai trong nhà họ Lục được thấy.
Họ không được nhìn thấy dáng vẻ trưởng thành của nàng.
Những cái ôm và nước mắt hạnh phúc khi đoàn tụ mà nàng đã tưởng tượng vô số lần trong mơ, cả niềm vui và những lời căn dặn, tất cả đều dừng lại đột ngột, như lò than trong căn bếp nhỏ ngày ấy, tắt ngấm vĩnh viễn trong đêm đông giá lạnh.
Không còn sức sống.
Nhưng ngọn lửa trong lòng nàng lại bùng cháy, ngày càng dữ dội.
Cửa sổ đã đóng, đêm thu sâu rất lạnh.
"Ta muốn đến Ngộ Tiên Lâu.". Trong tĩnh lặng, Lục Đồng đột nhiên lên tiếng.
Ngân Tranh đang đi đến cửa giật mình, theo phản xạ quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Lục Đồng.
Lục Đồng đưa ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt của người trong gương.
Ánh mắt người trong gương bình thản như nước tĩnh, nhưng trong làn nước tĩnh ấy, có những dòng chảy ngầm không thể nhìn thấy đang cuộn trào.
Nàng thu tay về.
"Mồng một tháng mười, ngày sinh nhật của Thích Ngọc Đài…Ta muốn đến Ngộ Tiên Lâu." - Nàng nói.