Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

[Dân Quốc] Nữ Phụ, Em Thật Quyến Rũ - Chương 93: Thêm (1)

Cập nhật lúc: 2025-05-06 12:04:34
Lượt xem: 108

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồ Mạn Mạn tỉnh giấc.

Vật đầu tiên đập vào mắt chính là chiếc túi thơm bằng tơ vàng treo trên màn giường, tâm trạng mơ màng chợt tỉnh táo hẳn.

Đó là thứ Trịnh Tuyết Thuần tự tay làm, rồi tặng cho Thẩm Kỉ Đường và cô.

Nói là để giữ bình an, còn phải treo ở đầu giường mới được.

Cô khẽ cười một cách khó hiểu, đúng rồi, cái tặng cho Thẩm Kỉ Đường này, chính là chiếc túi thơm đang treo ở đầu giường, cái cô nhận được, hai ngày trước đã bị Trịnh Tuyết Thuần đòi lại rồi, nói là muốn làm lại một cái tốt hơn cho cô.

Có thể tốt hơn cái cho Thẩm Kỉ Đường hay sao?

Cái tặng cô, không có tơ vàng, cũng không thêu hoa thêu chim gì, chỉ là một mảnh vải gấm, không biết lần này cô ta cầm về làm lại, phải mất bao lâu.

Vốn là một đôi túi thơm treo cùng nhau, giờ chỉ còn lại một, đáy lòng Hồ Mạn Mạn lại dâng lên một chút phiền muộn.

Tháng trước, cha con Thẩm Nguyên Long và Thẩm Kỉ Đường cùng nhau đi Sơn Tây đánh trận.

Đây vốn là một thời đại loạn lạc, mà cô, cũng chỉ là sống tạm trong đó mà thôi. Kết hôn với Thẩm Kỉ Đường gần một tháng, từ khi anh ra trận, mỗi lần một mình tỉnh giấc trên chiếc giường này, cô luôn có một cảm giác sai lệch như đang ở trong mơ.

Chỉ là không biết, mình sẽ tỉnh lại vào lúc nào.

Mà lúc tỉnh lại đó, liệu có còn sống ở bên bờ sông Thanh Thủy, là một cô gái chưa gả hay không?

"A, chị tỉnh rồi."

Vừa mở cửa, Trịnh Tuyết Thuần đã đứng ở ngoài cửa, má Trương bị cô ta chắn ở phía sau, cô ta liếc nhìn phòng ngủ, rồi mỉm cười: "Anh Thẩm vẫn chưa về sao am?”

Hai chị em Trịnh Tuyết Tình Trịnh Tuyết Thuần ở trong Thẩm phủ lâu ngày, khác với nữ chính lạnh lùng nhưng trong trẻo mỹ lệ trong ấn tượng của Hồ Mạn Mạn, Trịnh Tuyết Thuần có vẻ hơi nhiều chuyện, ví như bây giờ.

Cô ta đang dò hỏi chuyện của Thẩm Kỉ Đường.

Mà trước khi Thẩm Kỉ Đường ra trận, cô ta đã công khai tặng đôi túi thơm đó trong bữa tiệc. Cô ta là một nữ sinh tiến bộ từng học Tây học, hành động như vậy cũng không tính là gì, chỉ là...

Là vợ của Thẩm Kỉ Đường, Hồ Mạn Mạn vẫn không có cách nào phóng khoáng như vậy được.

Cô vốn nên đoán được, Thẩm Kỉ Đường và Trịnh Tuyết Thuần, vốn là nam nữ chính trong tiểu thuyết, Trịnh Tuyết Thuần vừa gặp Thẩm Kỉ Đường đã là tình yêu sét đánh, chuyện này cũng rất bình thường.

"Đúng vậy." Hai ngày trước cô ta đã dò hỏi rồi, Hồ Mạn Mạn lúc đó đã nói sơ qua với cô ta về ngày về mà Thẩm Kỉ Đường nói trong thư, nhưng lần này, cô không muốn nói gì nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dan-quoc-nu-phu-em-that-quyen-ru/chuong-93-them-1.html.]

Ngoài hai chữ "đúng vậy", cô không trả lời gì thêm.

Trịnh Tuyết Thuần ngẩn ra, cô ta vốn tưởng rằng, Hồ Mạn Mạn sẽ lại cùng cô ta trò chuyện chi tiết về thư từ mà Thẩm Kỉ Đường và cô liên lạc, giống như lần trước, nào ngờ, cô lại dừng ở đây, cuộc trò chuyện bị gián đoạn.

Cô ta cũng không phải là không biết tiếp lời thế nào, nhưng nhìn nụ cười mềm mại kia của Hồ Mạn Mạn, ngửi mùi hương ngọt ngào trên người cô, Trịnh Tuyết Thuần cảm thấy khá ngạc nhiên.

Hồ Mạn Mạn câu được câu không đáp lời má Trương.

Từ khi cô trở thành vợ của Thẩm Kỉ Đường, má Trương cũng nâng niu cô như người trên đầu quả tim, sáng sớm nhất định phải hỏi han vài câu.

"Lạnh không?"

"Không lạnh."

"Ôi, trời đã lạnh thế này rồi, mà chiến tranh vẫn chưa xong, thật khiến người ta lo lắng. Mợ chủ, có muốn ăn gì không? Bánh bao chiên nhé?"

"Nhiều dầu mỡ quá. Không cần."

"Thế thì không được, trời lạnh phải ăn chút dầu mỡ. Mợ, mợ còn muốn ăn bắp cải xào chua ngọt không?"

"Ồ?"

"À, ăn với bánh bao chiên, đỡ ngán."

Má Trương lẩm bẩm vài câu, được Hồ Mạn Mạn đồng ý rồi xắn tay áo đi xuống bếp chuẩn bị.

Mỗi bước mỗi xa

Trịnh Tuyết Thuần vẫn đang đánh giá Hồ Mạn Mạn, nhưng cũng dần hồi phục tinh thần từ sự ngạc nhiên ban nãy, giây tiếp theo, Hồ Mạn Mạn đột nhiên quay đầu lại.

Lúc đó mặt trời vừa lên, trong không trung lơ đãng bay vài hạt bụi, khuôn mặt Hồ Mạn Mạn được phác họa thành một hình dáng vô cùng xa lạ, không còn là vẻ mềm mại, quyến rũ trong ấn tượng của Trịnh Tuyết Thuần nữa.

"Cô Trịnh, túi thơm làm xong chưa?" Giọng nói mềm mại, nghe không có chút sức lực nào khiến Trịnh Tuyết Thuần hoàn hồn, cô ta chớp mắt, trong không khí, hình ảnh Hồ Mạn Mạn lại được ghép lại thành hình ảnh mà cô ta quen thuộc.

"À, cái đó, tôi sắp xong rồi, còn một chút nữa."

Hồ Mạn Mạn nở nụ cười, lần này, cô cười đặc biệt dịu dàng: "Không cần thêu hoa cho tôi đâu, thêu một chiếc lá trúc là được rồi, tôi thích lá trúc, cũng đơn giản hơn."

Lá trúc?

Bóng dáng Hồ Mạn Mạn hoàn toàn biến mất trước mắt, Trịnh Tuyết Thuần nhíu mày, cô ta vốn dĩ không định thêu hoa cho Hồ Mạn Mạn, nhưng cũng tốt thôi, nếu cô đã thích lá trúc, thì thêu cho cô vậy.

Lá trúc, còn không phải đơn giản rồi hay sao...

Loading...