[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 36: Khu phố ẩm thực Mê Ngư
Cập nhật lúc: 2024-07-20 10:00:58
Lượt xem: 10
Nhất Thiên giơ hai tay lên.
- Bế ta đi ăn.
Lục Hoà thuần thục ẵm cậu lên đi ra ngoài sân cùng ăn tối, hắn đặt cậu lên ghế rồi cũng theo đó ngồi cạnh cậu.
- Đợi một chút người máy sẽ bưng lên ngay.
Cậu gật đầu ngoan ngoãn ngồi đợi, được ăn ngon chính là phúc chờ một chút thì đã làm sao!
Rất nhanh người máy đã đem lên những món ngon, cậu không nhịn được mà mau chóng đòi ăn.
- Đút ta đút ta!
Hắn phì cười gắp lấy miếng cá nhỏ cho vào miệng cậu. Cả khuôn mặt cậu hiện lên nét phấn khích không thể tả, cảm giác tê rần rần do món ăn ngon đem lại quả là thứ tuyệt vời nhất!
Hắn lại đút thêm cho cậu rồi nói.
- Tôi có lời đề nghị này, không biết cậu có muốn nghe không?
Cậu trong cơn vui vẻ mà gật đầu lia lịa.
- Ngươi cho ta ăn ngon cớ gì ta phải không nghe chứ! Nói đi!
Hắn đáp lại.
- Sắp tới ngày lễ tì.. không cậu cứ xem như là ngày lễ bình thường đi, hôm đấy cậu có muốn cùng tôi đi chơi không?
Nghe đến hai từ “đi chơi” Nhất Thiên chợt khựng lại, cậu vui vẻ vẫy tai.
- Đi đi! Ta ở nhà buồn chán sắp cắn c.h.ế.t ngươi rồi!
Lục Hoà câm nín, chuyện đó có thật sự quan trọng đến mức cắn c.h.ế.t hắn không?
Hắn ngẫm nghĩ lại liền nhớ tới khung cảnh trong căn phòng của cậu, hắn ngoảnh đầu lại nhìn bức tường.
- Nhìn vết cào kia là thế nào vậy?
Cậu giật mình có chút chột dạ đáp lại hắn.
- Là.. là ta ngứa ngáy quá nên muốn cào!
Hắn nghe xong liền trầm tư, chẳng nhẽ người cá của hắn sắp tới kì động dục rồi sao?
Hắn thở dài.
- Có lẽ không thể đưa cậu đi chơi được rồi.
Cậu hồn bay phách lạc lẩm bẩm.
- Ta chỉ phá chút thôi mà.. có cần phải làm thế với ta không chứ?
Hắn xoa đầu cậu.
- Cậu ngứa ngáy là do sắp tới kì động dục, nếu như đưa cậu đi chơi vào đúng ngày đó thì thật sự không tốt.
Cậu liền lắc đầu phủ nhận.
- Ta không tới kì! Ta chẳng qua quá ghét ngươi nên mới cào thôi!
Hắn câm nín, được rồi hắn chính là người có lỗi trong chuyện này!
Hắn ủ rũ đáp lại cậu.
- Câu nói của cậu quá tổn thương, Lục Hoà tôi không thể dẫn cậu đi được.
Cậu nghe đến hoảng loạn.
- Ta.. ta không ghét ngươi nữa! Ta rất thích ngươi nên hãy dẫn ta đi chơi nha? Ta có thể hát cho ngươi nghe một bài!
Thấy hắn không trả lời cậu tiếp tục nói.
- Hay hai bài? Ba.. ba bài nha? Ta không thể thêm được nữa!
Hắn cười phá lên.
- Haha, trêu cậu vui thật đấy. Không nhất thiết phải hát đâu tôi sẽ dẫn cậu đi.
Cậu bị hắn cười đến đỏ cả mặt, cậu “hứ” với hắn một cái rồi xoay đầu ra chỗ khác không thèm nhìn tới hắn.
- Ta giận ngươi rồi.
Lục Hoà đứng hình, cảnh tượng này trông rất quen! Hắn lại bị giận rồi!
Hắn gắp miếng cá đưa lên cho cậu.
- A nào.
Cậu theo phản xạ tự mình quay lại kêu lên.
- A~
Hắn phì cười đút cho cậu.
- Dù có giận thì ăn vẫn ăn nhỉ?
Cậu bị bắt bài liền ngại, xin lỗi vì cậu quá ham ăn!
- Tại đồ ăn quá ngon nếu không đừng mong ta sẽ ăn!
Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu.
- Thật may vì đồ ăn ngon.
Thời gian thoáng chốc trôi qua, Lục Hoà ẵm Nhất Thiên về lại hồ rồi một mình bước trên hành lang về phòng ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-36-khu-pho-am-thuc-me-ngu.html.]
Hắn vừa đi vừa ngẫm nghĩ, nơi nào thì tốt nhất để dẫn cậu đi nhỉ?
Bỗng một đoạn kí ức sượt qua đầu hắn, đúng rồi chính là khu phố ẩm thực nổi tiếng ấy! Theo như A Diệp nói khu phố ấy thường được những người nuôi dưỡng đẩy xe lăn quanh khu để mua đồ ăn và bồi dưỡng tình cảm với người cá của mình.
Hắn quyết định rồi, nơi đấy là hợp lý nhất!
Sáng hôm sau Lục Hoà đi tới đưa dĩa cá cho Nhất Thiên rồi chào tạm biệt. Hắn lên xe huyền phù khởi hành tới quân bộ.
Ngay khi xe vừa đáp xuống sân hắn liền mau chóng đi tới sân tập, A Diệp thấy vậy liền đuổi theo. Hắn thông báo.
- Vào ngày lễ tình nhân, tất cả các cậu đều được nghỉ
Tiếng hò hét vang lên không ngừng.
- Lục Thượng tướng là tuyệt vời nhất!
- Chúng tôi rất hạnh phúc khi có ngài!
- Đúng vậy!
-…
Hắn hắng giọng thì lấy lại bầu không khí yên tĩnh ban đầu. Hắn tiếp tục nói.
- Với điều kiện các cậu phải hoàn thành công việc trước ngày lễ, những người phụ trách vòng kết giới thì hãy đảm bảo rằng nó sẽ vững chắc suốt cả ngày hôm đấy, tất cả đã rõ chưa?
Tất cả đồng loạt hô lên.
- Đã rõ!
Hắn hài lòng gật đầu.
- Được rồi, việc ai nấy làm, giải tán!
Hắn nói rồi xoay lưng rời đi trên hành lang, hắn nói với A Diệp.
- Cậu hãy thông báo cho những người còn lại đi.
A Diệp đáp lại.
- Đã rõ!
Cậu ta định rời đi nhưng lại quay sang mỉa mai Lục Hoà.
- Bình thường có thấy cậu quan tâm mấy ngày lễ đâu ta? Sao đợt này lại như thế hả?
Cậu ta nhỏ giọng nói vào tai.
- Có phải có bạn gái mà giấu tôi không?
Hắn nghe xong liền đẩy A Diệp ra xa, hắn tiếp tục bước trên hành lang.
- Không, tôi muốn dẫn Tiểu Thiên của tôi tới khu phố ẩm thực đợt trước cậu giới thiệu.
A Diệp đi theo sau hắn nhớ lại.
- Ý cậu là khu phố ẩm thực Mê Ngư đúng không?
Hắn gật đầu.
- Có lẽ là nó.
Lục Hoà cùng A Diệp đi vào văn phòng riêng của hắn. A Diệp tò mò.
- Nhưng đó là ngày lễ tình nhân, có phải cậu thích Tiểu Thiên rồi không!?
Hắn trông thấy cậu ta hốt hoảng liền khẽ cau mày.
hongduala9
- Không.
Cậu ta cười khẩy.
- Thích thì cứ nói thích đi nha~
Hắn búng lên trán A Diệp một cái rồi ngồi xuống ghế.
- Ngày lễ tình nhân cậu không được nghỉ.
Nghe xong lời ấy A Diệp như một thói quen mà lao tới ôm chặt lấy chân của hắn van nài.
- Huhu tôi không chọc cậu nữa, đừng lấy mất ngày nghỉ của tôi!
Hắn tiếp tục nói.
- Cậu có nghỉ cũng có ai đi chơi cùng đâu?
Cậu ta nghe vậy liền phản bác.
- Tôi có Tiểu Từ!
Lục Hoà:"…" Cậu dám lấy lý do nghỉ trùng khớp với tôi. Đây là lấy độc trị độc đấy à?
Lục Hoà chán nản đá A Diệp ra bao nhiêu lần thì cậu ta lại ôm chầm lấy bấy nhiêu lần. Mãi đến khi hắn chẳng tài nào chịu nổi sự ồn ào nên bắc đắc dĩ đáp ứng.
- Được rồi tôi sẽ không lấy, cậu mau biến về đi.
A Diệp liền đứng phắt dậy hớn hở đi ra ngoài.
- Cậu hứa rồi đấy.
Trước khi đi mất hoàn toàn, hắn có thể chắc chắn rằng bản thân đã nghe tiếng cười ghê rợn của A Diệp nhỏ dần rồi biến mất.
Lục Hoà: Tôi thề bản thân bị bắt ép phải chơi với tên này từ khi còn nhỏ.
Lục Hoà cùng Nhất Thiên tuy họ đang phải ở nơi khác nhau, làm những việc khác nhau nhưng họ lại chung một tâm trạng, họ mong chờ vào chuyến đi chơi của cả hai.