[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 34: Rung động
Cập nhật lúc: 2024-07-16 19:42:41
Lượt xem: 7
Lục Hoà đi trên hành lang suy nghĩ về hành động ngu ngốc ban nãy của bản thân, khóc cho người không quen sao? Có lẽ hắn thật sự làm việc mệt đến ảo giác rồi.
Hắn bước vào phòng của Nhất Thiên, hắn tiến gần thành hồ liền thấy cậu vẫn đang nằm ngủ dưới đáy hồ. Ngay khi hắn định xoay người rời đi thì cảm thấy có điều gì đó kì lạ mà khựng lại nhìn chằm chằm vào cậu, Tiểu Thiên sao lại vừa ngủ vừa cười trông nham hiểm thế kia? Đừng nói là trong khi hắn gặp ác mộng thì cậu lại được vui vẻ trong mơ đấy chứ!
Hắn nghĩ liền cảm thấy bản thân khóc thật rất đáng, hắn làm như vậy chính là tự thương mình quá thảm!
Lục Hoà gạt sang việc này mà đi tới căn bếp lấy đồ ăn đã được người máy chuẩn bị sẵn. Song Nhất Thiên đang trong giấc mơ hưởng thụ cuộc sống tuyệt vời, còn chẳng phải cậu đang được chăm sóc tới tận răng hay sao!
Nấu có người đút tận miệng, ngủ có người sưởi ấm cho, thậm chí cả việc ấp trứng ta còn không phải làm!
Cậu nghĩ xong liền cười khúc khích với Lục Hoà trong mơ, hắn thấy thế cũng mỉm cười mà xoa đầu cậu.
- Em đang nghĩ gì mà trông vui thế kia?
Cậu không có ý định giấu giếm mà khoe cả ra.
- Ta vui vì không ngờ bản thân lại sướng như vậy khi có ngươi là bạn đời!
Hắn ngạc nhiên đôi chút rồi liền phì cười.
- Haha, em đang nói gì vậy? Chẳng phải ở hiện thực tôi cũng luôn như vậy với em sao?
Giấc mơ đột nhiên rối tung lên mà bùng nổ khiến cậu hốt hoảng bật dậy, cậu bơi nhấc người ngồi lên sàn. Lục Hoà cũng bước vào với dĩa thức ăn trên tay, ngay khi cậu vừa xoay mặt lại nhìn, hắn liền phát giác ra mà khuỵu xuống dùng tay nâng cằm cậu lên.
- Mặt cậu vì sao lại xanh xao thế? Chẳng phải khi nãy cậu cười rất vui vì giấc mơ sao?
Nhất Thiên giật mình hất tay hắn ra, hắn tại sao lại biết được chứ?
Cậu ngã người xuống hồ rồi quay lên nhìn hắn gầm rừ. Hắn liền hiểu mà vội giải thích.
- Cậu đã vừa ngủ vừa cười khì khì, không phải tôi đột nhập vào giấc mơ của cậu.
Nhất Thiên:"…" Hoá ra chỉ có thế thôi.
Cậu liền thả lỏng bơi tới chỗ hắn.
- Hôm nay ta lại phải ăn cá sao?
Lục Hoà khó hiểu nhìn cậu.
- Không phải bình thường cậu cũng ăn cá sao?
Cậu phụng phịu.
- Ta muốn ăn cái khác!
Hắn thật không hiểu, ăn món mình thích chẳng phải sẽ vui nhất sao?
Hắn ngẫm nghĩ rồi hỏi cậu.
- Vậy cậu muốn ăn gì?
Cậu phấn khích nhìn hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-34-rung-dong.html.]
- Món ăn của nhân loại các ngươi!
Hắn gật đầu đáp ứng với cậu rồi ra lệnh cho người máy nấu những món được thống kê ngon nhất để bày lên cho cậu.
Cậu nghe xong liền vui vẻ đung đưa đuôi, Lục Hoà luôn đối tốt với cậu!
Một lúc lâu sau, người máy liền đem lên năm món đầy đủ chất bày lên bàn ngoài sân. Cậu trông thấy không nhịn được mà bơi nhanh ra ngoài, hắn cũng theo cậu mà đi qua cửa sổ ra tới vườn.
Hắn như mọi lần đi tới ẵm cậu ngồi lên ghế rồi xoắn tay áo lên đút cho cậu ăn, vì món ăn ngon tai cậu lắc lư lên xuống liên tục.
- Ngươi hôm nay rất tốt với ta!
Hắn bật cười.
- Tôi vẫn luôn tốt như vậy với cậu còn gì?
Cậu nghe xong liền khựng lại, cảm giác câu nói trông rất quen thuộc bỗng cậu nhớ tới lời nói cuối cùng của hắn trong mơ mà giật mình té ghế.
Lục Hoà hoảng hốt mau chóng muốn tới đỡ liền bị cậu quát.
- Tránh xa ta ra!
Hắn lùi về sau như ý nguyện của cậu.
- Tôi làm gì có lỗi với cậu sao?
Cậu gầm rừ.
hongduala9
- Ngươi làm hại ta trong mơ!
Hắn ngơ ngác đứng yên tại chỗ, hắn trong mơ của cậu thì liên quan gì hắn ở hiện thực chứ? Cậu không biết phân biệt gì hết!
Hắn ngồi phịch xuống mà đơ người, cậu trông thấy vậy liền nhanh đuôi mà lết về lại hồ ngã xuống.
- Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta không muốn thấy ngươi!
Hắn tuy chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng vẫn nghe theo lời cậu đờ đẫn bước tới chỗ xe huyền phù đậu mà ngồi lên, ra lệnh cho chạy tới quân khu. Suốt dọc đường đi hắn vẫn luôn giữ nguyên khuôn mặt và tâm trạng như vậy mà lầm bầm.
Tôi đã làm gì sai? Tôi đã làm gì sai? Tôi..
Lục Hoà khó hiểu mà gục ngã.
Nhất Thiên lúc này dưới hồ cả người nóng phừng phừng như lửa đốt, mặt cậu thì ửng đỏ như trái cà chua.
Chuyện gì thế này? Sao ta tự nhiên lại rung động như thế? Chắc chắn là Lục Hoà đã hạ độc ta rồi!
Cậu nghĩ rồi vẫy đuôi bơi về phòng rồi nhấc mình ngồi lên sàn, cậu liên tục dùng móng cào lấy chiếc tường.
Ngứa ngáy quá đi mất, Lục Hoà đáng ghét!
Lục Hoà đang nằm lì trong văn phòng riêng bỗng hắt xì, hắn thở dài.
Bị Tiểu Thiên ghét, tôi bệnh mất rồi.