[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 22: Ta rất thích ngươi về khoản này!
Cập nhật lúc: 2024-05-09 12:52:40
Lượt xem: 36
Nhất Thiên nằm chờ trong phòng tắm một lúc lâu thì tiếng mở cửa vang lên. Lục Hoà từ ngoài bước vào ẵm cậu lên đi về phòng mình mà lòng cậu vui sướng.
Ta sắp được hít thở bầu không khí trong lành của cây xanh rồi!
Cậu vui vẻ, đôi tai lại liên tục đưa lên rồi lại đưa xuống. Lục Hoà để ý thấy liền lén cười, cậu cũng quá dễ thương!
Hắn thả cậu xuống lại hồ, ngay khi vừa được nước bao chùm cậu liền xoay đầu ngó quanh hồ. Cậu chú ý có một cái đường dài dẫn ra ngoài, cậu theo đó mà bơi theo. Nhìn thấy ánh sáng phía trước cậu lại bơi càng thêm nhanh.
Mau mau lên, ta sắp nhịn không nổi rồi!
Cậu bơi tới ra bên ngoài liền ngóc đầu lên.
Ta thích nơi này!
Ánh nắng mặt trời rọi xuống mặt nước cùng những con bướm bay bay trên những bụi cây. Cậu phấn khích mà dùng sức phóng cả người lên mặt đất bám đầy bụi bẩn.
Dơ thì làm sao? Ta thích bầu trời màu xanh này hơn!
Nhất Thiên ngồi trên đất ngắm nhìn bầu trời xanh, mây trắng. Cậu cứ thế ngồi đấy mà quên mất chiếc đuôi đang phải chịu đựng ánh nắng mặt trời gắt gao. Lục Hoà bước ra thấy cảnh tượng ấy mà thót tim, người cá của hắn sắp cháy đuôi rồi!
Hắn chạy nhanh tới chỗ cậu không một lời nào mà ngay lập tức ôm cậu lên thả lại về hồ nước
- Tiểu Thiên! Cậu có thích thế nào cũng không được phơi đuôi như thế, sẽ rát lắm đấy! Tôi không ra chắc cậu thành cá khô mất.
Lúc này Nhất Thiên mới cảm nhận được mà đuôi đau rát, cậu thật hối hận. Cậu ủ rũ cụp mi xuống.
- Ta xin lỗi..
Nhất Thiên như lật mặt mà nghiêng đầu dùng đôi mắt long lanh của mình nhìn về phía hắn.
- Tha cho ta nha?
Lục Hoà đứng hình, thế này là phạm luật! Tiểu Thiên đáng yêu thế này hắn nỡ lòng nào mắng cậu chứ! Liên bang, liên bang đâu? Thẻ đỏ ngay đi!
Hắn cố gắng bình tâm rồi đáp lại cậu.
- Tôi chỉ lo cho cậu thôi không phải trách mắng, đừng buồn.
Hắn vừa nói vừa khuỵu xuống lấy tay xoa đầu cậu. Cậu nhận ra được ý tốt của Lục Hoà mà cũng vui vẻ cười với hắn.
Lục Hoà lần nữa đứng tim, có lẽ hắn sống thế này đủ rồi. Hắn thở dài rồi xoay người rời đi để lại cho cậu một câu.
- Cậu cứ chơi đi, chừng nào chán thì về. Nhớ đừng lên mặt đất nữa đấy, tôi đi tới quân bộ chút rồi tối về đưa cậu đồ ăn tối.
Nhất Thiên gật đầu rồi lại tiếp tục hưởng thức khung cảnh xa lạ nhưng lại quen thuộc này. Bỗng cậu nhớ lại gì đó mà lên tiếng.
- Lục Hoà.
Lục Hoà tuy đã đi được đoạn xa nhưng ngay khi nghe được cậu gọi tên hắn liền quay lại với tốc độ nhanh nhất.
Người cá thuần khiết yêu quý của tôi đang gọi mình bằng tên!
Hắn đi tới với gương mặt hớn hở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-22-ta-rat-thich-nguoi-ve-khoan-nay.html.]
- Cậu biết tên tôi sao?
Nhất Thiên ngơ ngác.
Ta biết nói biết nghe, chỉ có ngốc mới không biết được tên ngươi!
Cậu thở dài bỏ qua.
- Biết, ở lại đây đi ta tặng ngươi bài hát.
hongduala9
Lục Hoà nghe vậy liền mừng rỡ, hắn thật sự quá có phúc!
Nhất Thiên liền vào tư thế quen thuộc mà cất lên tiếng hát. Lục Hoà cũng yên phận mà lắng nghe cậu hát mà lòng hắn như có ngọn lửa bùng lên, giống như tinh thần chiến đấu của hắn tăng cao vậy.
Mọi năng lượng do tiếng hát của cậu đều truyền vào cả người Lục Hoà, hắn có thể cảm nhận rằng năng lượng đang dâng cao nhanh chóng.
Các chú chim theo giai điệu mà lắc lư trên cành cây không ngừng, cô bướm lại bay lượn múa trên không trung.
Bác sĩ tư nhân của Lục Hoà lần này gan hơn lại tính mò tới gần mà lắng nghe, ngay lúc chuẩn bị tới nơi thì bắt gặp Lục Hoà ngồi đó mà sững người.
Thượng tướng ở đây tôi cần chuồn gấp!
Nghĩ rồi bác sĩ tư nhân liền vọt vội mà không suy nghĩ. Các người lính bên ngoài cũng nghe được tin của người bác sĩ số nhọ ấy mà cũng bình tâm đứng ngoài lắng nghe giọng ca.
Lòng của tất cả những người nghe được tiếng hát ấy như đang trào lên ngọn lửa.
Tinh thú, quái vật gì tới hết đi! Bọn ta đánh hết cả bọn!
Thời gian mau chóng trôi qua, bài hát đã hết Nhất Thiên liền vươn người ngáp một tiếng. Cậu lại chú ý đến Lục Hoà ngồi như người mất hồn kế bên mà giật mình, hắn định hù c.h.ế.t cậu sao?
Cậu quơ quơ tay trước mắt Lục Hoà.
- Tỉnh lại đi!
Lúc này Lục Hoà cũng thoát ra khỏi cơn mê với bài hát ấy của cậu, hắn liền quay sang nhìn cậu với đôi mắt sáng rực.
- Cậu hát thật sự quá hay! Không hổ là người cá đáng yêu của tôi!
Nhất Thiên nghe được lời khen mà ưỡng n.g.ự.c tự tin tuyên bố.
- Tất nhiên rồi, ta là người cá hát hay nhất cũng là người cá đẹp nhất đó nha!
Lục Hoà cũng vỗ tay cười cười đồng tình với cậu, đúng vậy đối với hắn cậu chính là người cá đẹp nhất!
Hắn cầm lấy hai tay của Nhất Thiên.
- Cậu là người cá thuần sắc cực kì thông minh, cậu là nhất!
Nhất Thiên nghe xong liền *ách nhiên thất tiếu.
*cười sằng sặc
- Ngươi rất giỏi nịnh, ta rất thích ngươi về khoản này!