[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 18: Ngươi quá ngốc nghếch
Cập nhật lúc: 2024-05-07 22:25:14
Lượt xem: 53
Trong thời gian chờ đợi, cái đầu nhỏ của Nhất Thiên không chịu ở yên, nó cứ lắc hết bên này thì lại sang bên nọ.
Nhìn ngó nhìn nghiêng để ngắm cái nồi cá luộc kia, cứ như cậu sợ rằng Lục Hoà sẽ tranh thủ lúc cậu không để ý mà nuốt cả con cá vậy.
Khi cậu bò tới phòng bếp thì cũng sắp luộc xong rồi, nhưng cái khoảng thời gian ngắn ngủn ấy cậu lại ngỡ như phải trải qua mấy ngày nên không chịu đựng nổi đến độ khuôn mặt cũng dần hồng lên.
Đến khi luộc xong, sắc mặt của Nhất Thiên liền quay ngoắt 180°, từ bực bội chuyển sang hớn hở, cả cái miệng cũng không yên mà há ra.
Lục Hoà cho cá lên dĩa rồi đang cầm qua cái bàn kia, vừa quay lại thì đối diện với biểu hiện quen thuộc nhưng mới lạ của cậu liền bất ngờ.
Hắn kìm nén cố gắng để không cười ra tiếng, chỉ dám đi lại và đặt chiếc dĩa cá lên bàn.
- Cậu ăn đi, thử xem tay nghề tôi như nào!
Nhất Thiên bởi vì chờ đợi quá lâu, nên khi thấy vừa nói dứt lời thì móng tay của cậu đã tới bước rạch cá ra thành từng miếng nhỏ rồi.
Cậu không thèm thổi mà trực tiếp cho vào miệng, tuy nó rất nóng nhưng cậu vẫn ráng nhai và nuốt cho bằng được.
Nó nóng nhưng nó ngon à nha!
Hắn nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi liền sợ hãi, cả khuôn mặt đều trắng bệch. Hắn liền giật lại chiếc dĩa:
- Không cho cậu ăn nữa.
Nhất Thiên: "???" Nhà mi giỡn mặt với ta hả!
Cậu giận dữ một hồi lại chuyển thành vẻ mặt ủ rũ, đôi mắt ngấn lệ mà nhìn chằm chằm cái bàn - nơi vừa nãy được đặt chiếc dĩa nóng hổi.
Cậu đặt tay lên chỗ đó liền cảm nhận được hơi ấm được lây từ khi nãy, điều đó khiến cậu càng buồn hơn.
Nhất Thiên: Huhu ngược đãi người cá, muốn lên án!
Lục Hoà tạo ra một cục băng vừa vừa đặt bên cạnh con cá. Và hắn cứ để như vậy cho đến khi nó gần hết nóng thì hắn mới trả lại cho cậu.
Cả cái khoảng thời gian đó cứ như cực hình đối với Nhất Thiên
Cá ngay trước mắt mà không thể ăn.
Lục Hoà đáng ghét.
Lục Hoà đáng ghét.
Lục Hoà đáng ghét.
Lục Hoà đáng bị lên án!
Nhưng khi được tiếp tục ăn, mọi suy nghĩ vừa nãy đều biến mất.
Tai cậu liên tục lắc lư, cậu thích món này rồi! Nhất Thiên rất nhanh đã ăn hết cả dĩa cá, tuy cậu có chút tiếc vì chưa gì đã hết nhưng ăn thế mới có thể đọng lại trong lòng món cá luộc! Ăn nhiều quá lại mất ngon.
Đợi cậu ăn xong, Lục Hoà ra lệnh cho người máy dọn dẹp rồi ẵm cậu trực tiếp đi về phòng của cậu. Hắn nhẹ nhàng thả cậu về lại với cái hồ rộng của mình.
- Bụng đã căng rồi, nhớ không được quậy đi lung tung nữa đâu đấy.
Nhất Thiên ăn no cũng đã mãn nguyện mà gật gù.
Có đồ ăn ngon ngươi nói gì ta cũng làm! Khà khà!
Lục Hoà nhìn cậu đang ách nhiên thất tiếu* thì cũng phì cười, bé cá của hắn quá đáng yêu!
*Ách nhiên thất tiếu: cười sằng sặc
Hắn đang chăm chú hưởng thức cảnh tượng ấy thì tiếng thông báo của người máy vang lên, phát hiện một người đứng trước cổng. Hắn ấn vào xem camera liền thấy người đó là A Diệp thì cũng cho lệnh mở cửa cho vào, chuyển lời cho A Diệp rằng hắn đang ở phòng người cá, cậu ta hãy tới đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-18-nguoi-qua-ngoc-nghech.html.]
Ngay khi cửa được mở ra, A Diệp nhanh chân đi tới phòng của cậu mở cửa đi vào.
- Cả hôm nay nghỉ phép cậu đều ở với Tiểu Thiên sao?
Lục Hoà không phủ nhận mà gật đầu.
- Hôm nay đi chơi bù cho hôm sinh nhật.
A Diệp ngạc nhiên.
- Không ngờ cậu cũng có mặt này!
Lục Hoà bất giác cau mày.
hongduala9
- Ý cậu là tôi lạnh lùng hay sao? Lương tháng này giảm nửa.
- Anh Hoà, anh có biết không? Anh là người đẹp trai nhất em từng thấy, một người như vậy chắc chắn rộng lượng, xin anh đừng giảm lương em!
- Cậu được cái này là giỏi thôi A Diệp.
A Diệp cùng Lục Hoà phì cười rồi ngồi xuống ở ghế bên cạnh trò chuyện đủ thứ chuyện trên trời dưới biển.
Nhất Thiên bên này không quan tâm mà lim dim chuẩn bị rơi vào giấc nồng, bỗng câu nói của A Diệp thu hút lấy sự chú ý của cậu.
- Công nhận Tiểu Thiên quá chói! Nhìn nhiều làm tôi sắp mù mất rồi.
Nhất Thiên đang buồn ngủ nghe thấy thế không kiểm soát được mà vô tình chửi hắn.
- Ngươi mù vì không biết ngắm nhìn vẻ đẹp trời ban của ta thì có!
Lục Hoà cùng A Diệp chưa nhận ra mà bật cười với câu nói, chợt họ sững lại, giọng vừa rồi là của ai? Hắn quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, tuy câu nói có chút không rõ ràng nhưng chắc chắn rằng đó là tiếng tinh tế. Hắn và A Diệp ngạc nhiên há hốc.
- Cậu biết nói tiếng tinh tế?
Lúc này Nhất Thiên mới nhận ra được mà cả cơ thể bất giác chuyển sang thế tấn công, bọn họ sẽ không vì cậu biết nói tiếng tinh tế mà ngay lập tức đem cậu lên bàn phẫu thuật đấy chứ?
Lục Hoà cũng nhận ra được mà mau chóng nhẹ giọng hoà giải.
- Tôi sẽ không làm hại cậu, cậu trả lời tôi đi. Cậu thực sự biết nói tiếng tinh tế sao?
Nhất Thiên nhận ra được giọng điệu ấm áp mới từ từ thả lỏng, cậu do dự hồi lâu rồi đáp.
- Đúng vậy.
Lục Hoà nhận được câu trả lời mà cười đến cả mang tai, người cá của hắn không những xinh đẹp còn rất thông minh! Hắn mua đúng hàng giới hạn rồi!
- Cậu thật sự biết nói tiếng tinh tế, cậu thật tuyệt vời đấy Tiểu Thiên!
Nhất Thiên giật mình, hắn vui vì cậu biết nói tiếng tinh tế đến như thế thì cũng thở phào. Thế nhưng cậu vẫn giữ khoảng cách nhất định với Lục Hoà.
Ngược lại với Lục Hoà, A Diệp sốc đến ngơ ngác. Người cá của Lục Hoà thật quá lợi hại, liệu Tiểu Từ nhà hắn có được như thế không?
Lục Hoà mặc kệ biểu cảm khuôn mặt của người anh em chí chốt mà đặt hết cả sự chú ý lên người cậu.
- Cậu nghe hiểu và biết nói cả tiếng tinh tế luôn sao? Thế còn đọc thì cũng thế đúng không!?
Nhất Thiên chột dạ lắc đầu.
- Từ nhỏ đến lớn ta có được tiếp xúc với mặt chữ đâu mà đọc được, ngươi quá ngốc nghếch!
Những lời cậu nói cũng không hoàn toàn là sai, từ khi cậu xuyên tới đây đã lần nào được học trực tiếp qua các con chữ đâu mà đọc hiểu giờ đây?
Lục Hoà nghe thấy cậu mắng hắn liền ủ rũ, hắn đúng thật là không tinh tế gì cả..