Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

[Đam mỹ] Nhân Ngư Thuần Khiết Của Thượng Tướng - Chương 13: Tới đãi ngộ cũng rất sướng.

Cập nhật lúc: 2024-05-05 14:18:31
Lượt xem: 71

Nhất Thiên thật sự mệt mỏi, chỉ là đi tới Khu giải trí và chăm sóc người cá mà thôi sao lại cực thế này?

Cậu ngao ngán lắc đầu, Lục Hoà cũng nhìn thấy được biểu cảm ấy mà lén cười cậu.

Trên quãng đường đi còn lại không còn gặp sự cố nào nên cậu đã nhanh chóng tới nơi. Hắn tiến lại gần bế cậu lên xe lăn rồi đẩy xuống.

Ngay khi rời khỏi chiếc xe huyền phù hiện lên trước mặt cậu là một cái toà nhà siêu to khổng lồ, quả không hổ danh là Khu giải trí và chăm sóc người cá Hải Dương mà!

Lục Hoà đẩy cậu tới trước cửa xác định danh tính rồi đi vào, một khung cảnh hoàn toàn mới mẻ gây ấn tượng mạnh với cậu. Khắp nơi trang trí đầy hoa lệ, điều hoà mát mẻ.

Cậu cảm thấy thích rồi đó nha!

Hắn bước vào thang máy đưa cậu lên tới tầng một đồng thời cũng là nơi chăm sóc cho người cá. Hắn đi vào một phòng đã đưa nhân viên bên dưới đưa cho. Cánh cửa tự động mở ra chào đón bọn họ, Nhất Thiên mắt sáng long lanh bởi sự hấp dẫn nơi đây.

Lục Hoà bước tới một cái hồ rất nhỏ, chỉ vừa đủ một người cá nằm bên trong đó. Chiều cao của hồ rất ngắn, cậu nằm vào ngửa đầu nằm lên cái sàn ngay cạnh hồ vừa khít. Có lẽ đây là phát minh của người nơi đây để dễ dàng chăm sóc người cá.

Nhất Thiên khâm phục trong lòng liên tục hưởng thức. Một nhân viên đi đến từng bước tháo đi c những cái kẹp lung linh của cậu, rồi chậm rãi xả nước ấm làm ướt tóc cậu, song một nhân viên khác vẻ mặt đầy hoài nghi như muốn hỏi.

Người cá thuần khiết vốn an tĩnh như vậy sao?

Cậu ta cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cậu, bởi không chịu nổi ánh nhìn làm cậu ngứa ngáy ấy mà liền nhe nanh với cậu ta. Cậu nhân viên cũng hiểu được rằng mình đang làm chuyện không nên liền xoay người nhìn về phía khác.

Sau khi tóc ướt hoàn toàn, cậu nhân viên gội đầu cho dầu lên tay tạo bọt rồi nhẹ nhàng thoa lên tóc cậu. Với những ngón tay mảnh khảnh, cậu ta xoa da đầu cậu như lướt qua khiến cậu cảm thấy dễ chịu mà nhắm mắt hưởng thụ.

Cảm giác này là quá đã mà!

Cậu ta gội sạch lại với nước rồi lần nữa thoa lên dầu xả giúp tóc cậu mượt mà hơn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, cậu đã chăm xong mái tóc bồng bềnh một màu đỏ chót đáng yêu của cậu. Ngay khi cậu nghĩ đã xong thì cậu nhân viên nhẹ nhàng rửa mặt cậu bằng sữa rửa mặt rồi tẩy da chết.

Cậu ta dưỡng ẩm, chăm sóc da quanh mắt rồi đắp lên chiếc mặt nạ có thể giúp làn da căng mịn. Cậu hoang mang tột độ.

Thế này cũng quá rắc rối rồi đi! Nhưng thế này khiến cậu rất vui.

Nghĩ rồi mắt cậu lim dim tiến vào giấc ngủ. Mãi đến khi mọi thứ đã hoàn tất thì Lục Hoà mới gọi cậu dậy.

- Dậy thôi nào Tiểu Thiên.

Nhất Thiên dùng tay vẫy vẫy như muốn nói hắn mau đi ra chỗ khác, hắn ngạc nhiên cười nhẹ. Hắn thấy thế cũng thở phào, ngã đôi mi ấy xuống nhìn cậu sâu đắm rồi nghĩ ngợi.

Cứ để em ấy ngủ chút cũng được.

Lục Hoà ngồi xuống ghế bên cạnh vừa giải quyết việc trong quân bộ vừa quan sát canh chừng cho chính bé cá của hắn đánh giấc mộng đẹp.

Hắn dùng tay nhẹ nhàng lướt qua gò má trắng mịn của cậu mà cười. Xong hắn quay lại làm việc của mình một cách mệt mỏi.

Ngược lại với hắn, Nhất Thiên lúc này bên trong giấc mộng đang chạy nhảy khắp nơi trong mơ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/dam-my-nhan-ngu-thuan-khiet-cua-thuong-tuong/chuong-13-toi-dai-ngo-cung-rat-suong.html.]

Cậu có chân rồi!

Trong giấc mơ, cậu có thể thấy rằng tuy bản thân vẫn giữ bộ tóc và cặp mắt màu đỏ cherry nhưng đuôi thì lại thành chân. Ngay khi nhận ra được điều đó mà cậu tập đi lại như lần đầu bước đi, vừa có thể đi bộ một cách đàng hoàng cậu liền phóng đi chơi.

Bước ra ngoài nơi nơi đông đúc ồn ào tiếng nói chuyện quen thuộc của kiếp trước, cậu vui vẻ bất giác nở nụ cười.

Cậu chẳng biết được vì sao trong đây mình lại có tiền nhưng rất nhanh cậu ý thức được và mua mọi thứ cậu thích.

Cậu chính là công tử nhà giàu trong giấc mơ đó nha!

Nhất Thiên dời tầm mắt tới một quán bar gần đó, cậu liền hứng thú mà muốn đi vào.

Dù là kiếp này hay kiếp trước cậu đều chưa từng đi vào nơi này! Không trách được, ai bảo cậu là chiến sĩ chi chứ!

Nghĩ ngợi hồi lâu cậu cũng quyết đi vào, ngay khi đặt chân vào trong cửa một lực mạnh kéo cậu về sau. Ngửa đầu lên cậu liền thấy được mái tóc bạch kim đang ngược sáng, cậu không thể thấy rõ mặt của tên người lạ này.

Lấy lại được suy nghĩ cậu liền vào thế chuẩn bị tấn công thì bị tiếng cười của đối phương làm ngơ ngác.

- Em lại xù vảy lên rồi, chồng em đã làm gì sai sao?

Nhất Thiên giật nảy mình, chồng gì cơ chứ? Cậu có chồng à? Nhưng cậu là người cá, nếu có chồng cũng phải là người cá chứ?

Thế giới trong mơ của cậu trong tích tắc liền sụp đổ, hiện lên trước mắt cậu chỉ là một mảng màu đen. Chúng bao chùm lấy cậu trôi lạc lỏng giữa hư vô không xác định ấy rất lâu, một tràng kí ức ùa vào tâm trí cậu. Cậu chợt nhận ra những kí ức ấy không phải của cậu.. mà là của người cá thuần khiết “thật sự”.

Quang cảnh thay đổi, cậu dường như cảm nhận được hơi ấm từ nơi nào đó truyền vào cơ thể. Mở mắt ra lần nữa mảng tối xung quanh đã tan biến, thay vào đó là một căn phòng thí nghiệm. Cậu dời tầm mắt lên những người mặc áo trắng, trên khuôn mặt họ đầy vẻ vui mừng khôn xiết chẳng thể tả nổi.

Đây là kí ức vừa chào đời của chính chủ đấy hả? Thật vui làm sao.

hongduala9

Nhất Thiên lần nữa mở mắt ra đã quay về thực tại, dòng kí ức ấy sượt qua một cách nhanh chóng giống như chưa từng xảy ra.

Thấy cậu tỉnh rồi Lục Hoà liền lên tiếng.

- Cậu tỉnh rồi sao? Vậy bây giờ ta đi chơi được rồi nhỉ?

Nói rồi Lục Hoà buông sấp tài liệu ra bỏ vào nhẫn không gian cho dễ di chuyển. Hắn bồng cậu để lên chiếc xe lăn từng bước rời đi khỏi phòng, vừa bước ra khỏi phòng cậu liền cảm nhận được điều gì đó mà quay đầu lại nhìn lên cái bảng.

Trên cái bảng ấy hiện lên một dòng chữ phòng VIP, cậu cảm thán.

Không hổ danh người cá thuần khiết, tới đãi ngộ cũng rất sướng.

———————

Lục Hoà: Đã mấy chap rồi Tiểu Thiên của tôi mới được chăm sóc, việc này cũng quá khó khăn!

Nhất Thiên: Than trách nữa thì chẳng biết sẽ mấy chap ta mới được lên khu giải trí? Im lặng cho ta!

Lục Hoà: Tôi đã rõ..

Loading...