[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 6: Bồng Bột
Cập nhật lúc: 2025-04-12 12:43:56
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lam Nghi vui sướng ra mặt khi có được số điện thoại của Trần Dụ, thấy thế Mei thở dài bất lực đưa điện thoại đến trước mặt cô bạn của mình: “Nhìn đi bà cô ơi, xem số điện thoại này phải của cậu nhóc đó không?” Mei tỏ ra bình thường, “Lần này trước bà cô một bước rồi nhá.”
Lam Nghi nhìn số điện thoại trên di động của mình so sánh với số trên màn hình của Mei, có hơi bất ngờ không sao tin được: “Hả? Sao cậu cũng có vậy?”
Mei vờ như không quan tâm quay mặt sang phía khác.
“Nói mình nghe sao cậu có số điện thoại em ấy vậy?” Lam Nghi tò mò nhích ghế lại gần Mei hơn.
Mei cười nhẹ một cái: “Mình sống ở nhà Dụ Minh mà, hôm kia mới vừa xin Dụ Minh ấy.”
Vãi lều.
Bất ngờ chưa cô gái.
Tối hôm nay Trần Dụ cũng về muộn như mọi khi chỉ là lúc cậu vừa rời khỏi quán đã có một chiếc ô tô chờ cậu, Trần Dụ bỏ qua nó mấy bước bỗng còi xe inh ỏi vang lên từ phía sau khiến cậu chợt giật mình mà làm rơi luôn túi xách.
Dụ Minh từ sau bước đến gương mặt cậu ta hơi nhợt nhạt khó chịu nói: “Lên xe đi, trời khuya nguy hiểm lắm.”
Trần Dụ nhất thời không biết nên làm gì và phải trả lời như thế nào nên chỉ biết cúi người xuống nhặt chiếc túi xách rồi lặng lẽ đi vào trong xe.
Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt từ khi Dụ Minh ngồi vào xe, dường như giữa hai người có rất nhiều câu hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, không hiểu sao chuyện rất đơn giản nhưng lại khó mở lời đến thế.
Trần Dụ nghĩ bản thân mình không xong rồi cứ kiểu này thì cậu sẽ bốc hoả mất thôi, đây là lần đầu cậu rơi vào tình cảnh khó tả như thế.
“Sao anh biết em làm thêm ở đây vậy?” Trần Dụ nhìn sang gương mặt lúc ẩn lúc hiện của Dụ Minh hỏi, giọng nói có đôi phần rụt rè không tự nhiên.
Đối phương vẫn im lặng không trả lời, Trần Dụ cảm thấy bầu không khí ngột ngạt khó chịu nên định nói thêm câu gì đó thì Dụ Minh liền lên tiếng: “Mei nói, tiện đường nên đón em luôn.” Giọng nói cậu có chút khàn không như thường ngày.
“Anh bị cảm hả?” Trần Dụ hỏi.
Gương mặt của Dụ Minh thoắt ẩn thoắt hiện do ánh đèn đường soi vào làm lộ ra nét lạnh lùng của cậu ta lúc bấy giờ.
“Không sao.” Dụ Minh đáp.
Khi Trần Dụ lại một lần nữa định hỏi thêm gì đó thì điện thoại từ trong túi xách của cậu vang lên, Trần Dụ không định nghe máy nên đã tắt âm thanh thông báo cuộc gọi rồi cất điện thoại vào trong.
“Nghe đi xem có chuyện gì?” Dụ Minh nói.
Trần Dụ nghe theo lời Dụ Minh lấy điện thoại vẫn còn đang run run ra ấn phím nghe, giọng của một người phụ nữ lập tức vang lên tiếng nói rất to có phần hung dữ như muốn mắng người tìm nơi bài tiết.
“Mày làm cái gì mà bắt máy lâu thế hả con, bà mày gọi là phải nghe liền cho tao.” Bà Trần nói hơi to tiếng làm cho Dụ Minh ngồi phía bên này cũng giật nảy mình.
Trần Dụ liếc mắt nhìn sang Dụ Minh cậu có phần hơi ngại mà trả lời bà Trần: “Con làm thêm ạ, đang trên đường về.”
“Vậy hả? Còn tiền không gửi cho mẹ mày chút đỉnh xoay sở cái.” Bà Trần cười cười bảo.
“Con không có, hôm trước không phải đã gửi cho mẹ rồi sao?” Trần Dụ nhẹ giọng trả lời tránh Dụ Minh nghe thấy.
Bà Trần quát oang oang lên: “Mày gửi ít vậy không đủ bà dùng nữa, tao nuôi mày từng ấy năm mà giờ mày ít kỉ với tao vậy hả Trần Dụ?”
Trần Dụ cảm thấy không thể nói chuyện được nữa nên đã cúp máy ngang trong lúc bà Trần đang càm ràm kể lể, cậu hơi ngã người về phía sau thở phào một cái tuy hơi thở rất nhẹ nhưng Dụ Minh ngồi kế bên biết rõ nó nặng nề đến nhường nào.
Chắc hẳn là bao nhiêu mệt mỏi bao nhiêu uất ức đều lần lượt bị Trần Dụ thổi ra ngoài hết, cậu kìm nén lại cảm xúc vỡ vụn của bản thân tránh Dụ Minh phát hiện nhưng đâu cũng vào đó.
Tức nước thì vỡ bờ.
Trần Dụ không kìm được, hốc mắt cậu đỏ dần lên vai cũng bắt đầu run run, Dụ Minh nhìn thấy nó qua lớp ánh sáng vàng của chiếc ô tô đi chiều ngược lại, gương mặt thảm thương của Trần Dụ khiến Dụ Minh có chút hoảng không biết nên nói gì trong lúc này để an ủi cậu nhóc ngoài việc lấy cho Trần Dụ một chiếc khăn giấy thay cho việc động viên an ủi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-my-du-khoi/chuong-6-bong-bot.html.]
Dụ Minh có chút xót thương hỏi: “Em khóc hả?” Cậu hít vào một hơi sâu hai tay siết chặt vô lăng xe, “Khóc đi, khóc lớn đi.”
Trần Dụ im lặng không làm theo lời Dụ Minh nói, cậu chỉ biết nếu bây giờ có khóc thật lớn đi nữa cũng không có ít lợi gì, cậu khóc lớn bà Trần sẽ thay đổi cách suy nghĩ về cậu sao? Sẽ yêu thương cậu hơn, quan tâm cậu hơn, để rồi tình mẹ con một lần nữa được quay trở lại.
Trần Dụ suy nghĩ đến vô thức mà cười phì một cái khiến Dụ Minh giật mình bất ngờ, không biết vì quá đau buồn mà cười một cái cho thoả thuê tấm thân hay chỉ đơn giản là cười một cái, dù suy nghĩ như thế nào thì cái quan trọng vẫn không thể vơi bớt, sự thật là Trần Dụ vẫn đang rất buồn buồn vì rất nhiều vấn đề.
Lúc họ về đến nhà đã là một giờ kém, Trần Dụ có chút thẫn thờ chậm chậm bước vào thang máy, ánh mắt phức tạp của Dụ Minh nhìn Trần Dụ không biết nên nói cái gì vào lúc này.
Dụ Minh để tâm đến thân phận của Trần Dụ hơn, hôm nay mục đích chính vẫn là muốn hỏi rõ ràng tất cả nhưng chuyện của bà Trần đã ngăn cản ý định của Dụ Minh, trong lúc này cậu cũng không còn ý định xem rằng Trần Dụ thật sự có phải là gay hay không vì cậu chợt nghĩ ra một điều, chuyện trước kia của bản thân không liên quan gì đến Trần Dụ không thể đánh đồng tất cả bởi vì Trần Dụ khác họ.
Bà Trần lại gọi đến mấy cuộc nữa nhưng tất cả đều bị từ chối Trần Dụ nhất thời cảm thấy bản thân trơ trọi giữa dòng đời, rõ ràng cậu có mẹ nhưng chính người mẹ lại là người làm cậu đau lòng nhất.
Trong thang máy chật hẹp xung quanh chỉ có bốn bức tường khiến Trần Dụ cảm thấy ngột ngạt hơn cậu quay sang dụi mắt nói với Dụ Minh: “Uống chút gì đó không anh?”
Dụ Minh nhìn Trần Dụ: “Em uống được bia không?”
Trần Dụ khẽ gật đầu.
Mei nhìn Trần Dụ ngồi trên sô-pha như người mất hồn nhất thời có tí tò mò hỏi Dụ Minh: “Em ấy sao thế?”
Dụ Minh đang lấy thức ăn nhỏ giọng nói: “Buồn chuyện gia đình, tí nữa đừng hỏi gì để em ấy ổn lại đã.” Cậu lấy từ tủ ra vài lon bia Huda rồi lấy thêm 3 ly đá đặt lên bàn dặn dò cô bạn, “Nhớ không hỏi cái gì hết nghe.”
Mei đưa tay hình ok gật đầu đồng ý.
*Bia Huda là từ viết tắt của "Huế & Đan Mạch" là một loại bia lager được sản xuất tại Huế bởi Hue Brewery Ltd có nồng độ cồn 4.7*
Thoáng một chút ngại ngùng mà không biết nên nói chuyện như thế nào với Dụ Minh và Mei, cậu nâng cao ly lên nói: “Cạn ly.” Gương mặt cậu u buồn đến nỗi cố gắng cười gượng một cái cũng không thể che giấu vẻ thảm hại thì làm sao che giấu qua mắt người khác.
Mei rót thêm bia vào ly cho Trần Dụ, cô không hỏi gì hết chỉ ngồi sát vào đưa tay xoa xoa an ủi cậu nhóc.
Khi bàn tay Mei đặt vào lưng của mình Trần Dụ nhất thời không kìm được mà vồ vào lòng đối phương khóc không ngừng nghỉ.
“Mẹ em thật sự có phải là mẹ em không? Bà ta sao ép buộc em như thế này? Em có phải cỗ máy in tiền đâu chứ.” Cậu nấc một cái: “Em đi làm cực khổ lắm mà sao không hiểu cho em chứ? Em…” Đến đây Trần Dụ không nói tiếp nữa bởi vì nước mắt cậu tuôn trào như vỡ đê.
Khóc một trận xong Trần Dụ đường như cũng dần đỡ hơn trước, hai má của cậu ửng đỏ như con tôm luộc gương mặt cười cười miệng lẩm bẩm: “Tội ghê, đồ bị mẹ ghét mẹ bỏ.” Khiến cho Mei và Dụ Minh có chút nghẹn lời chua xót.
“Để mình đưa em ấy về phòng.” Dụ Minh dìu Trần Dụ đứng dậy.
“Có cần pha cho em ấy một chút nước chanh tươi không?” Mei hỏi.
“Không cần đâu, cậu về ngủ trước đi.”
Đặt Trần Dụ lên giường Dụ Minh nhất thời có chút không rời mắt được, cậu cứ nhìn Trần Dụ mà suy nghĩ gì đó. Không biết từ khi nào mà dục vọng của bản thân lại trỗi dậy hoặc do bản thân cũng say nên không thể tự chủ được, Dụ Minh nhẹ nhàng hôn lên bờ môi mềm mỏng của Trần Dụ không chút do dự, cậu từ từ dùng đầu lưỡi tiến đến khẽ chạm vào đầu lưỡi của Trần Dụ như cách cậu đã từng làm với những người con gái khác.
Cảm giác mới mẻ này khiến Dụ Minh hôn mãnh liệt hơn bao giờ hết, cậu muốn biết khi làm việc tồi tệ với người khác sẽ có cảm giác như thế nào, sung sướng tột cùng, chiếm đoạt một cách thô bạo mặc đối phương không thể phản kháng.
Đưa Trần Dụ vào nhà vệ sinh Dụ Minh tháo từng khúc áo của cậu nhóc ra thô bạo cắn lên bả vai một cái, những hạt nước mát như trút xuống cơn hăng say của Dụ Minh khiên hắn cảm thấy việc mà bản thân vừa làm vô cùng biến thái hành động đầy tội lỗi.
Hắn cứ nghĩ không thể đánh đồng tất cả ,Trần Dụ không phải là những tên đã gieo lên cho hắn nỗi khiếp sợ ấy nhưng nhìn lại hiện tại bản thân hắn đã làm những gì?
Mặc cho những dòng suy nghĩ ấy cứ quanh quẩn khiến bản thân Dụ Minh không sao ngủ được, mở mắt ra bên cạnh là Trần Dụ người mà cậu đã lợi dụng lúc người ta mê mang không thể phòng bị mà gieo lên một vết nhơ như chính cuộc đời cậu từng nếm trải, liệu như thế có quá tội lỗi với Trần Dụ hay không? Đã nói là không đánh đồng sao bây giờ lại đá động đến rồi.
Dụ Minh, Tệ quá đi mất.
Thật xấu xa.
Thoả mãn của cậu phải đánh đổi như thế này sao, Dụ Minh mờ mịt cho chính bản thân mình sau này, nằm nhìn thẳng lên trần nhà nước mắt của Dụ Minh vô thức tuôn ra, cổ họng dâng trào cảm giác nghèn nghẹn.