[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 28: Hết
Cập nhật lúc: 2025-07-23 09:16:57
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Do công ty ở thành phố H việc gặp nên Dụ Minh về giải quyết sợ Trần Dụ bỏ một nữa nên giao Dụ Khiêm cho Trần Dụ chăm sóc, khi nào xong việc sẽ đến Thiên Lý đón hai họ.
Dụ Khiếm nắm tay Trần Dụ từng bước từng bước cùng hẻm đông, bé nhỏ nhắn là con của Dụ Minh với ai? Trần Dụ Dụ Khiêm thôi: “Mẹ ruột của con là ai?”
Dụ Khiêm Trần Dụ, bé ngoan ngoãn trả lời: “Ba của Dụ Khiêm là Trần Dụ, em của Dụ Khiêm là Tiểu Dụ.”
Nghe thấy tên chú mèo của Trần Dụ chút bất ngờ và vui mừng thể nào kìm nén nước mắt: “Tiểu Dụ hiện tại ở ?.”
“Gì sợ ba hại Tiểu Dụ nên nuôi em .” Dụ Khiêm xoa xoa tay Trần Dụ, “Bây giờ con ít gặp em lắm.”
Trần Dụ bế Dụ Khiêm lên: “Sao thế?”
“Tại con với ba tìm , con nhớ em nhưng con cũng gặp .”
Nghe đến đây Trần Dụ chút nghẹn ngào đúng là Dụ Minh dạy Dụ Khiêm , dạy nó thành một đứa trẻ ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Điều khiến Trần Dụ khó hiểu là tại Cẩm Trúc sợ Dụ Minh hại đến Tiểu Dụ?
Vấn đề đợi Dụ Minh đến đón Dụ Khiêm sẽ trực tiếp hỏi.
Trần Dụ đưa Dụ Khiêm đến chỗ việc cùng , dù cũng thể để một bé bốn tuổi ở nhà một , tuy bận rộn công việc là thế nhưng Trần Dụ vẫn ân cần chăm sóc Dụ Khiêm như một của bé.
Dụ Khiêm ngoan bé chỉ im ở sô pha Trần Dụ việc.
Sau khi tan Trần Dụ đưa Dụ Khiêm ăn trở về nhà dỗ bé ngủ đầu tiên Trần Dụ chăm sóc trẻ con, những việc gì như thế nào là đúng và cho Dụ Khiêm nên những việc trong tầm mắt đều hết.
Dụ Khiêm cũng như những đứa bé tinh nghịch, bé ngoan, lời nhưng chỉ một điều là Trần Dụ kế bên Dụ Khiêm mới chịu ngủ.
Trần Dụ thở dài tắt máy tính phòng ngủ cùng Dụ Khiêm.
Hôm nay cũng dùng thuốc an thần để trợ giúp giấc ngủ nữa, mấy ngày nay Trần Dụ cảm thấy bản nhẹ nhõm tuy rằng nhiều suy nghĩ còn chứa đựng trong lòng nhưng hiểu thấy Dụ Khiêm bé gọi từ “” cảm thấy dễ chịu vô cùng, tất cả điều giọng dễ thương đánh tan.
“Aliz tìm thấy Trần Dụ .” Dụ Minh tươi kìm những giọt nước mắt vui sướng.
Cẩm Trúc bất ngờ và vô cùng mừng: “Thật , bây giờ thế nào?”
“Em vẻ tiều tuỵ hơn .” Dụ Minh hạ giọng, “ sẽ cố gắng chăm lo cho em .”
“Cậu ở ?” Cẩm Trúc hỏi.
“Ở Thiên Lý, giao Dụ Khiêm cho Trần Dụ chăm , một vài ngày nữa đến đó đón họ về.” Dụ Minh với chất giọng quyết tâm.
“Anh nghĩ kỹ ?” Cẩm Trúc hỏi tiếp.
“Thời gian nghĩ kỹ lắm , thể sống xa Trần Dụ nữa.”
Dụ Minh đây đều là do bản toan tính để đến bên Trần Dụ lấy lòng tin tưởng của Trần Dụ để trút giận vì bản thể chấp nhận ngủ cùng một tên gay, nhưng điều khiến thể ngờ rằng đó chính là càng tiếp xúc với con dần cảm xúc thật.
Thời gian nhận bản bắt đầu thích Trần Dụ hành hạ bản của , ghét gay nhưng cuối cùng thích một tên gay khiến cho bản tự căm ghét chính nó.
Ban đầu quan hệ với Trần Dụ cũng thế là nhưng bắt buộc vì đây là bước ngoặt để chiếm đoạt thứ , tuy nhiên đó chỉ là lòng thù hận chứ là dục vọng ham là tình nguyện dành cho .
Người câu “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén” Dụ Minh chính là như , càng ngày thể thoát khỏi dục vọng , dần dần lòng thù hận biến thành lòng tâm ý trao trọn tất cả cho Trần Dụ, tuy lúc thấy bản ghê tởm nhưng khi nghĩ những cảm xúc nhận thì cũng vô cũng hả .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-my-du-khoi/chuong-28-het.html.]
Giờ đây xâu chuỗi những gì cũng như nhận thì Dụ Minh cảm thấy cuộc đời nếu gặp gỡ Trần Dụ thì lẽ bản sẽ trở thành loại như thế nào đây. Giây phút gặp Trần Dụ trong lòng Dụ Minh vô cùng vui mừng và sẽ quyết tâm trao hết những gì đang cho Trần Dụ.
Thiên Lý mưa to gió mạnh, Dụ Khiêm và Trần Dụ ở trong phòng chơi đùa cùng một lúc thì bắt đầu ngủ trưa, lâu Trần Dụ ngủ trưa nên giờ ngủ thì bao nhiêu cảm xúc của tuổi thơ ùa về bất chợt.
Tiếng chuông cửa vang lên đánh thức Trần Dụ, ngáp ngắn ngáp dài mở cửa, ánh mắt vẫn tỉnh táo hẳn: “Ai ?”
Dụ Minh bước ôm lấy Trần Dụ khiến bất ngờ chở tay kịp: “Làm gì ?” Giọng quá to vì Dụ Khiêm vẫn còn đang ngủ.
“Anh nhớ em.” Dụ Minh ôm Trần Dụ ngả xuống sô pha.
“Thả em .” Trần Dụ cố đẩy Dụ Minh .
Dụ Minh trực tiếp hôn bờ môi của Trần Dụ: “Im lặng, con còn đang ngủ.” Anh từ từ chậm rãi hôn xuống hầu kết của Trần Dụ.
“Anh dừng , em .” Trần Dụ từ chối, “Chúng kết thúc , thể.”
Dụ Minh dừng tiếp tục đưa tay xuống đũng quần của Trần Dụ: “Anh kết thúc.” Dụ Minh ngừng hôn mặt đối mặt với Trần Dụ, “Cho một cơ hội sửa sai ?”
“Không thì tự tự chịu, xem như em vì mà trao cho .” Nói xong cởi hết đồ cơ thế của Trần Dụ bắt đầu hôn khắp nơi.
Trần Dụ lên trần nhà trả lời , nhắm mắt mặc cho Dụ Minh gì thì .
Những ngọn sóng phấp phới bồng bềnh biển liên tục hề ngừng nghỉ cho dù mệt mỏi rã rời cũng cương quyết dừng , Dụ Minh lau những giọt mồ hôi trán của Trần Dụ: “Anh xin Trần Dụ, bản sai .”
Trần Dụ đỏ mặt : “Anh thể mà vấn đề khác ?” Trần Dụ nhăn mặt, “A… Em đau.”
Dụ Minh mỉm hôn nhẹ lên bờ môi ướt đẫm của Trần Dụ: “Anh nhẹ .”
Dụ Minh bế Trần Dụ nhà vệ sinh, lúc cả hai gì Trần Dụ đỏ mặt dám thẳng Dụ Minh: “Em thể tha thứ cho , nhưng lương tâm của em cho phép.” Trần Dụ nhẹ giọng , “Em sợ nó xảy một nữa, em là dễ dàng xoa dịu nỗi đau của bản , hiểu em mà.”
Dụ Minh im lặng xoa xoa lưng của Trần Dụ: “Anh khó mà thể cho em tha thứ, từ lúc em tự tử nhiều , nhưng thể chết, sợ bản c.h.ế.t sẽ còn thấy em nữa.”
Trần Dụ thấy thì bất ngờ : “Tại tự tử.”
Dụ Minh lớn nhưng thể nào nhận là nước mắt là nước từ vòi chảy xuống: “Không em thì sống gì? Aliz sống để tìm em trở về, vì thế nhận nuôi Dụ Khiêm và an ủi bản rằng em luôn luôn ở cạnh và con.”
Trần Dụ thấy thì chút nghẹn ngào thôi: “Em…”
Dụ Minh ôm lấy Trần Dụ: “Em , cô báo ứng , cô thai với khác bảo đó là con của .” Dụ Minh nức nở, “Lúc cô đó là con của , sợ lắm.”
“Con cô ?.” Trần Dụ xoa mặt Dụ Minh hỏi.
“Anh .” Dụ Minh lắc đầu, ngước mắt hỏi, “Em từng sẽ tìm cho một tia sáng, bây giờ em thể tìm cho ?”
Trần Dụ hôn lên bờ môi Dụ Minh gật đầu.
Gia đình ba cùng ăn uống trong một căn phòng nhỏ ở hẻm đông Thiên Lý, tuy phòng nhỏ nhưng một ai thấy ngột ngạt vì giờ đây họ vô cùng ấm cúng trong căn phòng nhỏ mặt mà tươi .
*Mình thấy tuy rằng Trần Dụ và Dụ Minh trải qua nhiều khó khăn gặp nhiều vấn đề lớn xiềng xích trong tâm trí lẫn tâm hồn của họ nhưng khi ở cạnh cả hai như là tia sáng chiếu soi những trống tâm tối và mang cho sự ấm áp yêu thương vô bờ bến.
Anh , nhận , em chấp bản thể nhưng em tha thứ cho đó đích thật là tình yêu của Trần Dụ và Dụ Minh.*
*Hết 1*