[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 27: Gặp Lại

Cập nhật lúc: 2025-07-23 09:15:11
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối tuần Nhiên Nhiên sắp xếp thời gian cho Trần Dụ gặp mặt bạn của cô đến từ thành phố H, nhưng tiếc đúng như lời Trần Dụ duyên sẽ gặp” đó chắc chắn là duyên nên mới thể gặp. Hôm nay là ngày mà Trần Dụ về Phong Điền, ban đầu định cuối tháng mới trở về nhưng do vé tàu về Phong Điền đặt hết ngày hôm đó nên Trần Dụ quyết định về sớm hơn.

 

 Nhiên Nhiên xuống đặt ly cà phê lên bàn với Dụ Minh: “Em về quê .” Cô thở dài, “ là em với em duyên thật.”

 

 “Thế chị sẽ cho ai qua giúp em chụp quảng bá đây?” Dụ Minh hỏi.

 

 “Để em trở chị báo cho em ?” Cô thêm, “Nếu em gấp gáp thì chị cho điện thoại em em liên lạc xem .”

 

 Nhiên Nhiên nhớ điều gì đó: “Không em cũng về Phong Điền ? Vậy thì đến đó em hẹn em , em cũng ở Phong Điền đấy.”

 

 Dụ Minh chút bất ngờ: “Cậu tên gì để em tiện xưng hô.”

 

 “Trần…” Chưa trả lời dứt câu thì Nhiên Nhiên cuộc gọi đến, “Xin chị bận , chị .” Mấy giây dặn, “Nhớ với em là chị Nhiên nhờ giúp.”

 

 Trần Dụ trở về nhà cũng vài hôm, chung nơi đây bốn năm cũng đổi, thì cũng chỉ là con nơi đây ngày càng già ,Trần Dụ sô pha ăn miếng bánh uống ngụm , ánh mắt hướng chiếc máy tính  bàn,

 mặc dù về nhà nghỉ ngơi nhưng Trần Dụ vẫn rảnh rỗi .

 

  Tối đến một cô gái gõ cửa nhà Trần Dụ, cô bé lùn lùn tóc búi cao đôi mắt to tròn Trần Dụ mỉm : “Anh về ạ.”

 

 Trần Dụ bất ngờ: “Em ?”

 

 “Em ở nhà đối diện.” Cô bé chỉ tay về hướng nhà , “Nhà em đó.”

 

 Trần Dụ hạ đưa tay xoa đầu cô bé: “Rồi em gõ cửa tìm việc gì?”

 

 “Em , bỏ nhà về nữa.” Cô bé e dè, “Bà nhà bỏ hoang sẽ ma cho em đến gần.”

 

 Trần Dụ cô bé mỉm tiếp tục xoa đầu: “Vậy , sợ ma.”

 

 “Cái cũng y như .” Cô bé ngoan ngoãn trả lời.

 

“Cái ?” Trần Dụ lập lời cô bé, cô bé ngoan ngoãn định thêm gì đó nhưng bà của gọi về.

 

 Cậu mỉm với cô bé vẩy tay chào tạm biệt, Trần Dụ trở trong thở nặng nề thở như chứa đựng nhiều phiền muộn khó tả, gối đầu sô pha một lúc lâu dần dần giấc ngủ.

 

 Đã lâu kể từ ngày rời khỏi đây đến Thiên Lý mới ngủ ngon như thế nhờ đến thuốc an thần, thể là do cảm nhận hương vị quen của quê nhà nên còn cảm giác âu lo buồn rầu sợ hãi mà thả lỏng cơ thể đánh một giấc đến tận trời sáng.

 

 Thị Trấn nhỏ tồi tàn như Phong Điền cuối cùng bao năm vắng giờ đây cũng trở nên hiện đại hơn nhiều , nơi đây cũng bắt đầu những cửa hàng tiện lợi mọc lên rải rác còn cả công viên nhưng Trần Dụ tới lui vẫn thấy nó tồi tàn kiểu gì .

 

 Trần Dụ ghé qua khu chợ mua một ít hoa quả đó đến thăm mộ bà Trần.

 

 Vừa khỏi đó vài bước Trần Dụ chợt bàn tán về chuyện của : “Nhìn kìa cái thằng con bà Trân , nó là bê đê trai trai gái gái.”

 

 Một phụ nữ trông lớn tuổi chen : “Nghe c.h.ế.t là tại nó đấy.”

 

 “Sao tự giận mà.” Một bà dì ngang qua tấp buôn chuyện.

 

 Người phụ nữ liền trả lời bà dì: “Thì nó dẫn trai về nhà bà Trân phát hiện, ả tức quá tự giận đó.”

 

 Mấy liền hùa theo: “ là bất hiếu.”

 

 Không ngờ chuyện bà Trần tự tử những bàn tán như thế, hơn thế còn bịa chuyện một cách chắn trợn khiến Trần Dụ chút hoảng hốt, tay chân bắt đầu run rẩy, hốc mắt đỏ hoe, vài giây rưng rưng nước mắt rời .

 

 Đã lâu về đây quét dọn nên giờ đây xung quanh cỏ mọc um tùm, Trần Dụ dọn cả buổi mới xong một nửa, dựa lưng gốc cây gần đó bia mộ thành tiếng.

 

 Bao nhiêu nỗi buồn nỗi uất ức điều theo dòng nước mắt tuôn , khó khăn lắm mới thể quên chuyện nhưng hôm nay vô tình thấy những lời bàn tán ác ý đó khiến nỗi sợ đó một nữa trở .

 

  Một lúc điện thoại reo lên, màn hình là một thuê bao lạ Trần Dụ bỏ qua nó, từ khi rời nhận bất kỳ cuộc gọi nào mà thuê bao.

 

 Vài giây thuê bao gọi một nữa, Trần Dụ vẫn bỏ qua máy.

 

 Cuộc gọi kết thúc vài phút thì nhận thêm một tin nhắn.

 

 -Chị Nhiên Nhiên nhờ giúp .

 

 Nhìn thấy tin nhắn Trần Dụ liền gọi cho , giọng tương đối quen thuộc dương như qua ở đó nhớ và cũng thể là do nhớ lầm.

 

 Họ hẹn ở một quán cà phê nhỏ ở gần công viên tồi tàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-my-du-khoi/chuong-27-gap-lai.html.]

 

 “Alo giờ ? đến .” Trần Dụ quán cà phê gọi cho thuê bao đó.

 

 “Cậu thấy một đứa bé ở gốc bên .” Người đó .

 

 Trần Dụ gật gật đầu: “Có thấy.”

 

 “Giờ đó đợi một lúc.”

 

 “ .”

 

 Trần Dụ đến bên cạnh kéo ghế xuống, gầy nhưng chung dễ thương, thấy Trần Dụ thì liền nhảy xuống ghế đến bên ôm chặt lấy : “Mẹ ơi, ơi.”

 

 Trần Dụ chuyện gì, hoảng loạn: “Anh , là con trai mà thể là của bé .” Trần Dụ gượng xung quanh.

 

 Thằng bé vẫn ôm lấy buông, miệng luôn gọi ơi.

 

 Từ phía một giọng nam trầm cất lên: “Dụ Khiêm, con gì thế?”

 

 Dụ Khiêm Dụ Minh: “Mẹ, .”

 

 Dụ Minh bất ngờ đến mặt , đúng thật là Trần Dụ một Trần Dụ bằng da bằng thịt, Trần Dụ mà tìm kiếm suốt bốn năm qua.

 

 Trần Dụ thấy Dụ Minh tức khắc như c.h.ế.t , thể tin lẩn trốn suốt ngần năm mặt , cơ thể gầy nhiều, gương mặt cũng trở nên tiều tuỵ hơn nhiều chắc lẽ là do bận bịu quá nhiều công việc.

 

 Trần Dụ lên rời thì Dụ Minh tiến đến ôm lấy , nước mắt bỗng rơi xuống như mưa: “Là em, Trần Dụ tìm em lâu, lâu.”

 

 Trần Dụ chút khó chịu, lau nhẹ những giọt nước mắt cố thoát khỏi Dụ Minh: “Thả em .”

 

 Dụ Minh cương quyết buông tay.

 

 “Em khó thở quá, thả em .” Giọng mệt mỏi của Trần Dụ cất lên.

 

 Nghe thấy Dụ Minh liền thả lỏng tay : “Anh xin nhưng sợ nếu buông tay em sẽ bỏ cha con mất.”

 

 Trần Dụ ngước Dụ Khiêm nhỏ bé đang nắm lấy ngón tay út của gọi liên tục, thờ dài: “Được em , thả em .”

 

 Nghe thấy Dụ Minh liền thả Trần Dụ kéo tay xuống ghế, bế Dụ Khiêm lên đặt lòng Trần Dụ.

 

 Trần Dụ lặp một nữa với Dụ Khiêm: “Chú .”

 

 Dụ Khiêm nhỏ giọng trả lời: “Trong phòng ngủ nhiều hình ảnh của , ba sẽ tìm về cho con.”

 

 Trần Dụ Dụ Minh đang nghẹn ngào rơi lệ mà chút đành lòng phủ nhận với Dụ Khiêm, hai họ gì nữa mà ánh mắt chỉ hướng về Dụ Khiêm mà thôi.

 

 Vốn ngay từ đầu Trần Dụ đành lòng, khó khăn lắm mới một chút can đảm rời bỏ Dụ Minh mà bây giờ thành như thế khiến vô cùng đau khổ, bỏ bốn năm trời cũng xem như là hành hạ bản quên Dụ Minh, chuẩn quên thì cuối cùng ông trời để họ gặp , Trần Dụ bây giờ đây cảm thấy khó chịu.

 

 “Bao giờ em trở Thiên Lý.” Dụ Minh Trần Dụ hỏi.

 

 “Ngày may.” Trần Dụ xoa xoa đầu Dụ Khiêm trả lời.

 

 “Cha con cùng em ?” Dụ Minh nắm lấy tay Trần Dụ.

 

 “Dụ Minh em và thể nữa, đừng như ?” Trần Dụ hất tay .

 

 Dụ Minh lập tức quỳ xuống: “Anh sai , chúng thể nữa.” Giọng vô cùng đau khổ, “Em thì thể quên nhưng thì , ngày nào cũng sống trong sự nhớ nhung về em, như một thằng điên suốt ngày luôn thấy em ở bên cạnh .”

 

 “Anh em rời mà là đang cố chấp tin rằng em rời .” Dụ Minh nức nở mặt Cậu và Dụ Khiêm.

 

 Dụ Khiêm thấy cha thì liền dỗ: “Cha ơi đừng , con cho hết” Cậu bé ngước lên Trần Dụ, “Mẹ ơi đừng bỏ Dụ Khiêm, Dụ Khiêm nhớ lắm.”

 

 Trần Dụ kìm mà nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, gật đầu với Dụ Khiêm.

 

 Trần Dụ trách bản quá mềm yếu đến giờ phút vẫn thể mạnh dạng từ chối, bản thể buông bỏ Dụ Minh cũng như thể buông bỏ , tuy nhiên vết cắt trong tim mà Dụ Minh khắc lên quá lớn cho thể nào chữa lành nó .

 

 Hình ảnh hôm đó cũng theo suốt bốn năm nay, đêm nào là xuất hiện, cái bóng của nó quá lớn khiến nghẹt thở đến c.h.ế.t điếng .

 

 Giờ đây đối mặt với chuyện Trần Dụ cảm thấy bản thật ngu ngốc chỉ mỗi việc rời xa Dụ Minh và bỏ tất cả những gì liên quan đến cũng thể nào thì đừng đến chuyện từ chối lời ngọt ngào của Dụ Khiên với .

Loading...