[Đam mỹ] Dụ Khởi - chương 26: Thiên Lý
Cập nhật lúc: 2025-07-23 09:14:09
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa đông ở Thiên lý ấm hơn hẳn so với nơi từng sống, khi đến đây Trần Dụ cảm nhận rõ ràng sự ấm áp mà nó mang . Nghe con ở Thiên Lý hoà đồng thiện và vui vẻ, khi Trần Dụ xuống xe còn một bé gái ở bến tàu hoả tặng cho một viên kẹo nhỏ.
“Em gái, tặng hả?.” Trần Dụ mỉm hỏi cô bé.
Cô bé gật đầu với .
Trần Dụ thuê một căn phòng nhỏ ở hẻm đông của Thiên Lý nơi cách biển xa từ cửa sổ là thể thấy cả khung cảnh biển trời mênh m.ô.n.g trong tầm mắt. Căn phòng quá nhiều tiện nghi nhưng cũng đủ cho dùng tạm đợi khi nào tiền sẽ sắm sửa thêm một vài thứ.
4 năm đó.
Phong Điền mát mẻ trong lành Dụ Minh cùng con trai Dụ Khiêm đến thăm nhà một quen ở nơi đây. Trong suốt bốn năm qua Dụ Minh luôn đến Phong Điền để tìm kiếm Trần Dụ, chờ đợi cửa nhà Trần Dụ liên tiếp mấy tháng vẫn thấy về, xung quanh họ Trần Dụ bốn năm trở , dẫu là như vẫn cố chấp chờ.
Có lẽ Dụ Minh vẫn cảm thấy dằn vặt bản vì vô tình tổn thương Trần Dụ, tổn thương mà yêu thương, từ khi Trần Dụ biến mất khỏi cuộc sống của ngày nào là tự nhồi nhét bản hố sâu tâm tối.
Bản ghét gay nhưng cũng chính vì sự xuất hiện của Trần Dụ giúp hiểu rằng chỉ những cố tình xâm hại mới xa, Trần Dụ thế, là sai khi toan tính lên của Trần Dụ.
“Lam Nghi em ăn gì để chị oder cho?” Nhiên Nhiên camera hỏi.
“Nghe Thiên Lý nổi tiếng nhất là món cơm rang.” Lam Nghi tạo dáng . “Gọi cho em một phần.
“ lúc chị thằng em tiện đường ghé qua, để chị nhờ nó mua hộ.” Nhiên Nhiên hạ camera xuống Lam Nghi , “Cậu em trai, dễ thương nữa.”
“Oh, thế yêu .” Lam Nghi lập tức hỏi.
“Chị , nhắc đến bao giờ.” Nhiên Nhiên đưa camera lên chụp một tấm ảnh, “Chắc là , chị thấy mải mê việc thôi.”
Như khi gặp Nhiên Nhiên thì Trần Dụ đều tỏ kính trọng và niềm nở với chị , bất kể công việc gì mà chị giao cho thì Trần Dụ đều nhất định thành vì những ngày đầu đến đây đều là chị giúp đỡ.
Trần Dụ chạy đến phía Nhiên Nhiên đang chụp hình, thở hổn hển như sắp : “Cơm của chị ạ, đông quá em chen lắm mới mua .”
Nhiên Nhiên mỉm : “Xem em kìa.” Chị đưa cho Trần Dụ một chai nước, “Uống .”
Trần Dụ nhận lấy: “Cảm ơn chị.”
Lam Nghi từ phía xa tin mắt , cô im vài phút mới kịp phản ứng, mà Dụ Minh tìm kiếm suốt bốn năm ở ngay mắt cô. Lam Nghi chạy đến túm lấy tay Trần Dụ: “Là em ?”
Trần Dụ khó chịu hất tay Lam Nghi : “Chị là ai thế? Buông tay .”
Nước mắt Lam Nghi bỗng nhiên rơi xuống giọng cô cũng run lên: “Chị đây, Lam Nghi đây.”
Giờ phút Trần Dụ mới chú ý nắm tay , Trần Dụ bỏ chạy nhưng Lam Nghi níu tay áo : “Em đừng .”
Trần Dụ im lặng cô một lúc mới : “Nếu chị thương hại em thì đừng cho ai sự tồn tại của em ở đây.” Trần Dụ quỳ xuống, “Em xin chị đấy ạ.”
Nhiên Nhiên hai họ mà chuyện gì đang xảy , trong đầu cô xuất hiện muôn vàn suy nghĩ, nhiều viễn cảnh tình tứ của Lam Nghi và Trần Dụ lúc ở cạnh bên .
“Hai quen hả?” Lam Nghi gật đầu.
Trần Dụ gì.
“Hai là yêu cũ hả?” Nhiên Nhiên chỉ tay hai họ.
Lam Nghi lập tức phủ nhận: “Không , em là yêu của bạn em.” Nói đến đây Lam Nghi sang Trần Dụ.
Thời gian dài gặp quả thật Trần Dụ đổi nhiều khiến Lam Nghi suýt nữa nhận , Trần Dụ ốm nhiều làn da cũng còn trắng trẻo như , hơn nữa là ánh mắt cũng còn chứa đựng sự hồn nhiên như đó là sự buồn bã và nỗi cô đơn hiện rõ lên đôi mắt .
Giờ đây khi gặp Lam Nghi quả thật Trần Dụ cũng gì, đây mỗi khi hai chị em gặp thì điều nhiều chuyện để , như bây giờ chỉ một lời trao đổi, gian bí bách ngột ngạt đến khó chịu. Mãi một lúc Trần Dụ mới hé lời: “Dạo gần đây thế nào ạ?”
“Mọi vẫn , chỉ điều…” Nói đến đây Lam Nghi do dự một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-my-du-khoi/chuong-26-thien-ly.html.]
“Điều ạ?.” Trần Dụ bình tĩnh hỏi.
“Không gì.” Lam Nghi bỗng nhiên mỉm đổi chủ đề, “Em dạo thế nào, sống ?”
“Em ý ạ.” Trần Dụ cúi đầu giọng đôi phần buồn bã, “Không chút nào.”
“Sao thế?” Lam Nghi chút khó hiểu.
“Từ lúc rời …” Trần Dụ chút khó , “Em thật sự , bốn năm nay ngày nào em cũng sống trong lo sợ, em mệt mỏi, em sợ để bản thấy con đó, em cũng sợ đối diện với đó.” Trần Dụ bỗng dưng , “Không ngày nào là em nhớ nhung và lo sợ.”
Nỗi sợ đó theo Trần Dụ suốt bốn năm, đó là nỗi sợ dằn vặt giày vò đến mất ăn mất ngủ nhờ đến thuốc an thần mới thể giấc ngủ.
Trần Dụ nó hành hạ thảm thê.
Lam Nghi chút nghẹn : “Người đó cũng , từ lúc em rời năm bảy lượt tìm đến cái c.h.ế.t và dần dần mất nhận thức rằng em rời mà vẫn sống trong một thế giới chỉ em và .”
Trần Dụ lấy bất ngờ: “Giờ thế nào?”
“Cậu con , tình trạng tâm lý cũng định trở .” Lam Nghi Trần Dụ buồn bã trả lời.
“Vậy thì quá .” Trận Dụ đáp.
Lần Lam Nghi đến Thiên Lý chụp ảnh ngờ gặp Trần Dụ ở đây tuy là cả hai chút ngượng ngùng như nhưng cô vẫn cảm thấy vui vì cuối cùng cũng tìm thấy và rằng Trần Dụ vẫn .
Tối đến cùng ăn uống no say tại một bãi biển gần hẻm đông, do Nhiên Nhiên mời lắm Trần Dụ mới miễn cưỡng đến tham dự bởi vì từ ngày hôm đó Trần Dụ luôn thích những buổi tiệc quá nhiều như vì sợ những nỗi đau mà nó vĩnh viễn biến mất trở .
Trần Dụ im lặng ở một góc nhỏ , hứng thú với việc tám nhảm nên chỉ một đối diện với chai rượu bàn cho đến một lúc mới tiến đến với Nhiên Nhiên: “Khuya em về ạ.”
“Chị còn bạn giới thiệu cho em nữa.” Cô níu kéo Trần Dụ ở , “Người sắp đến .”
Trần Dụ với cô: “Chủ nhật ạ, khuya em về nha.”
“ mà …” Cô định gì đó thì Trần Dụ chen lời.
“Nếu duyên thì bạn ạ.” Rồi rời .
Ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua khiến bước chân của Trần Dụ cũng vội vàng lướt theo làn gió, hình ảnh hai vội vã lướt qua chậm rãi đến độ thể cảm nhận từng nhịp tim đang liên tục đập trong cơ thể, Trần Dụ rẽ qua một con hẻm nhỏ dần dần biến mất.
Cùng lúc đó Dụ Khiêm theo hướng rẽ đó mà với cha rằng: “Mẹ, giống .”
Tay chân Dụ Minh run rẩy khi Dụ Khiêm , theo ánh mắt của con nhưng thấy ai, trong lòng cũng trở nên khó thở vô cùng: “Ai?”
Dụ Khiếm về hướng rẽ trả lời ba .
Dụ Minh dắt tay Dụ Khiêm đến gần Lam Nghi: “Ngồi cạnh cô Nghi .”
Dụ Khiêm mỉm với Nghi cha nó gật đầu mấy cái.
Nhiên Nhiên vỗ vai Dụ Minh mấy cái tiếc hùi hụi giùm : “Cái thằng em mà chị định giới thiệu cho em mới về luôn.” Cô rót rượu ly Dụ Minh, “Tiếc ghê.”
Dụ Minh đẩy ly rượu : “Em uống.”
Làm Nghi Dụ Minh gì, hiện tại cô chỉ chuyện trở nên êm cô rằng bản gặp Trần Dụ cho Dụ Minh vì hiện tại cô cảm thấy cuộc sống của hai họ đều .
Tuy rằng cả hai đều nỗi dằn vặt xuất phát từ nỗi nhớ nhung nhưng cô nếu để hai họ gặp thì nỗi nhớ nhung đó sẽ trở thành con d.a.o nhọn g.i.ế.c c.h.ế.t hai họ ngay lập tức.
Trần Dụ tắm rửa xong thì bắt đầu sắp xếp mớ công việc để chuẩn cho ngày mai, dự định hết tháng sẽ trở về Phong Điền một chuyến vì cũng lâu về thăm mộ bà Trần.
Những năm qua khi đến ngày giỗ của bà Trần thường sẽ đến cuối hẻm đông để đốt giấy tiền vàng bạc cho bà. Nơi đó trống trải ít qua nên Trần Dun sẽ sợ thấy, thêm nữa là vì bản yên tĩnh suy nghĩ về bà Trần.