[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 25: Phong Điền

Cập nhật lúc: 2025-07-22 12:48:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở về Phong Điền, nhiệt độ nơi lành hơn thành phố H mấy độ khiến Trần Dụ kịp phản ứng với thời tiết nên trong bắt đầu chuyển sốt.

 

 Trần Dụ bước nhà ánh mắt vô tình lướt qua di ảnh của bà Trần, một lúc mới cất hành lý trong phòng. Trần Dụ lấy từ va-li hành lý một lọ thuốc bếp rót một ly nước uống ngay.

 

 Lúc trở ngoài cảm thấy nhớ bà Trần vô cùng, thời gian ở bên cạnh bà Trần ùa về cho cổ họng chút nghẹn thành tiếng. Tuy thời gian sống cùng ba Trần mấy vui vẻ và nhàn rỗi nhưng ít lúc đó bà Trần cũng cho một chút mùi vị gia đình, giờ đây còn gia đình nữa, còn và cũng một ai bên cạnh, quãng đời còn chỉ tự dựa bản mà sống.

 

 Từ khi bà Trần mất căn nhà bỏ hoang ai dọn dẹp nên khi trở về bụi bẩn cũng bám một mảng dày đặc, trong lúc quét dọn nhà một hình ảnh của và Dụ Minh hiện khiến Trần Dụ cảm thấy khó chịu vô cùng.

 

 Trần Dụ theo lối mòn nhỏ đến bên ngọn đồi ngắm hoàng hôn, ngả lưng xuống ngước lên trời như đang thả hồn hoà quyện với yên bình nơi đây, kế bên xuất hiện hình ảnh của Dụ Minh dám đối diện với nó chỉ xoay vùi mặt xuống lớp cỏ xanh.

 

 Ánh mặt trời xuống, nó mang một màu sắc u sầu phiền muộn, tuy trời lạnh nhưng Trần Dụ vẫn đấy ngắm hết quá trình trời lặn mới về.

 

 Trên đường về gặp một bạn, lúc chơi cùng nhóm, cũng là một trong những thành viên của biệt đội xây dựng căn cứ bí mật. Con ngoài mặt thì tỏ vẻ quan tâm hỏi thăm nhưng bên trong chứa đựng kim sắt thép, tuy nhiên bù thì vẻ bề ngoài.

 

 Hắn ngắm nghía Trần Dụ một lúc thì hít hà tỏ vẻ: “Ây da, tiều tụy quá đấy.” Hắn tiến đến vỗ vai Trần Dụ mấy cái, “Hay là để bồi bổ cho .”

 

 Trần Dụ đẩy : “Cảm ơn, cần.”

 

 “Sao mà phũ phàng quá .” Hắn giang , “Cậu bây giờ cho cũng chả ai thèm, ở đó mà kén chọn.”

 

 Trần Dụ tức điên lên bỏ chuyện nữa.

 

 Phong Điền hôm nay còn 12 độ dường như cái lạnh bắt đầu bao trùm lên vùng đất yên bình . Trong suốt thời gian qua đây là đầu tiên nhiệt độ ở Phong Điền giảm xuống thấp đến thế, do đó dân   kịp phản ứng với thời tiết lạnh lẽo như nên nhiều sốt cao hoặc c.h.ế.t vì chịu nổi.

 

 Trần Dụ đem theo một ít giấy tiền vàng bạc, còn hai ba bộ bài, nhà giấy xe giấy đốt cho bà Trần, việc là hoang phí mê tính nhưng dẫu bà Trần cũng như thế. Lúc mỗi bà Trần mắng chửi đều là bà : Tao mà c.h.ế.t mày nhớ đốt giấy tiền vàng bạc thật nhiều cho tao, tao cần mày quỳ thảm thiết .

 

 Một tuần ở nhà dằn vặt bản thì cuối cùng Dụ Minh cũng bắt đầu thôi muộn phiền mà trở công ty việc, điều ít chuyện và hầu như sẽ nếu như bản cảm thấy cần thiết. Đối với nhân viên cũng nghiêm khắc hơn nhiều, thường bàn tán răng vì Trần Dụ bỏ rơi nên mới trở nên như thế. Mei cũng chuyện nhiều với Dụ Minh như nữa vì hiện tại trông Dụ Minh lạ thường, mấy tiếp cận thăm hỏi nhưng cô xem như là ngoài mà tiếp chuyện.

 

 Cẩm Trúc và Lam Nghi thì cũng cố liên lạc và tìm kiếm Trần Dụ nhưng cũng một chút tin tức.

 

 Hôm nay là sinh nhật của Dụ Minh, xuất hiện cùng với Yến trong một nhà hàng tương đối sang trọng, họ cùng ăn mừng và thưởng thức một bài hát nhẹ nhàng, một lúc Cẩm Trúc đến tặng cho một món quà: “Abelard sinh nhật vui vẻ.” Dụ Minh mỉm nhận lấy món quà, “Ngồi .”

 

 Cẩm Trúc gọi phục vụ mang một chai rượu vang đỏ, cô rót một ly đưa đến mặt Dụ Minh: “Mời .”

 

 Dụ Mình từ chối: “Anh uống nữa.”

 

 Yến Dụ Minh với gương mặt sợ hãi, bao nhiêu phần tội điều hiện rõ nét mặt của cô : “Em xin .”

 

 Vì Yến hãm hại nên mới mất Trần Dụ khiến cho Dụ Minh sợ hãi và căm ghét rượu bia hơn bao giờ hết, từng dằn vặt bản vì hôm đó uống quá say để Yến bỏ thuốc mà gì, giờ đây tin cô thai với khiến Dụ Minh hận bản vô cùng.

 

 “Không gì, khi nào sinh xong thì cô biến .” Dụ Minh cái thai trong bụng Yến lạnh nhạt trả lời.

 

 “Dù cháu em cũng thể .” Cẩm Trúc uống một ngụm rượu .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-my-du-khoi/chuong-25-phong-dien.html.]

 Dụ Minh cúi mặt xuống, ánh mặt trở nên buồn bã: “Trần Dụ sẽ là nó.”

 

 Cẩm Trúc bất ngờ mà rơi cả ly rượu xuống đất: “Anh hai, Trần Dụ…”

 

 “Em đừng nữa, đủ , Trần Dụ đang đợi ở nhà, về đây.” Nói xong lên về.

 

 Do quá nhớ nhung đến Trần Dụ lâu ngày nên trong lòng dần xuất hiện hình bóng của Trần Dụ ở khắp căn nhà. Mỗi khi về Dụ Minh sẽ chuyện với Trần Dụ một lúc mới tắm rửa, xem tivi cũng hình bóng của Trần Dụ lúc nào cũng cạnh ôm lấy , âu yếm .

 

 Tình trạng của Dụ Minh xuất hiện ngay khi Trần Dụ rời , tất cả chuyện đều bình thường nhưng đến chuyện của Trần Dụ hề bình thường.

 

 Cẩm Trúc thấy Dụ Minh như thế thì vô cùng đau lòng, nhiều lúc mặt Dụ Minh rõ ràng sự thật Trần Dụ rời thì nó như một cú sốc lớn khiên Dụ Minh điên lên chịu lời ai.

 

 Việc Dụ Minh thể chấp nhận sự thật rằng Trần Dụ rời , kèm theo đó là một thế giới chỉ một trong đó, còn Trần Dụ chỉ là một ảo giác do chính sự nhớ nhung tột độ mà thành.

 

 Trong mấy tháng liền tình trạng hề thuyên giảm chỉ ngày một nhiều do chính bản Dụ Minh chịu thừa nhận nên dần dần nó trở thành một nút thắt tâm lý ngấm sâu từng tế bào của .

 

 “Trần Dụ ơi, về .” Dụ Minh ôm Tiểu Dụ lòng lên sô pha ngắm thứ gì đó, “Em ở nhà buồn ?”

 

 -Em .

 

 “Vậy , để tắm cơm.” Dụ Mình buông Tiểu Dụ xuống mỉm về phía bên cạnh, “Rồi hai chúng cùng ăn cơm ha.”

 

Cứ như thể con bằng da bằng thịt trở vẻ đó.

 

 Cẩm Trúc bên ngoài thấy nước mắt cô ngừng tuôn khi chứng kiến trai chuyện một và còn hành động mật một khiến lòng cô vô cùng chua xót, cô lao đến ôm lấy Dụ Minh hét thật to rằng “Trần Dụ ” nhưng cô thể , Cẩm Trúc sợ Dụ Minh như mà lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t bản .

 

 

 Trần Dụ quét dọn qua một ở bia mộ của bà Trần những cây cỏ dại mọc um tùm xung quanh và những cây héo úa đều Trần Dụ diệt tận gốc, lấy khăn lau qua từng mặt bia mộ.

 

 Quét dọn xong thì đống giấy tiền vàng bạc mà Trần Dụ đốt cho bà Trần cũng trở thành một đống tro tàn, làn khói bay lên từ từ hòa quyện trung mà hốc mắt đỏ lên.

 

 Làn gió lạnh chợt thổi nhẹ qua gò má của Trần Dụ khiến nhảy một cái. Trần Dụ bỏ hai tay túi quần rời khỏi nghĩa trang đầy lạnh lẽo.

 

 Mọi ở đây ai ai cũng đều hiếu kỳ vì Trần Dụ về Phong Điền chỉ một , gặp thì liền bày bộ mặt ghét bỏ, kinh tởm hỏi: “Thằng tình nhân của mày về cùng mày?”

 

 “Có nó bỏ mày ? Tao nghĩ chắc là mày thằng đó bỏ .”

 

 “Đồ bệnh hoạn.”

 

 Trần Dụ đều bỏ qua những lời bẩn tai đó mà sống tạm qua vài ngày nữa, dự định sẽ đến Thiên Lý Phù Ninh để tìm một công việc mới và bắt đầu cuộc sống mới, hiện tại chỉ hai thành phố là cách Phong Điền xa mà còn nhiều công việc thích hợp với nữa.

 

 Trần Dụ bắt xe đến Thiên Lý, dòng xa lạ bước ồ ạt Trần Dụ chen chúc với họ mà chậm rãi từng bước một lên xe, ngoái hình ảnh yên bình giản dị của Phong Điền một cuối mới .  

 

  thật thích hợp ở nơi hợp bây giờ cũng .

Loading...