[Đam mỹ] Dụ Khởi - Chương 24: Rời Đi
Cập nhật lúc: 2025-07-21 03:40:02
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau ngày dài thờ thẫn suy nghĩ tất cả những vấn đề của bản về Dụ Minh, tuy giờ phút gặp mặt Dụ Minh nhưng ít cũng nên cho đôi lời cũng như những gì mà Trần Dụ đang suy nghĩ về .
Tình cảm mà Dụ Minh dành trọn cho Trần Dụ rõ ràng, tất nhiên cũng cảm nhận nó một cách chân thật, đồng thời cũng bằng tất cả chân thành mà vẽ cho cuộc sống của cả hai nhưng đáng tiếc rằng quá nhút nhát con thật của bản nếu như bỏ rơi Trần Dụ thì lẽ trở nên cớ sự như hôm nay.
Cuộc sống của một hèn nhát như Dụ Minh quả thật cho căm phẫn những gì thể hiện, tình yêu mà Dụ Minh thật sự theo đuổi cũng chỉ là lợi ít của bản để hiện tại gây nên vô phiền muộn đáng cho họ. Nó dừng ở hai từ “muộn phiền” đơn giản mà nó còn là một nỗi đau khiến cho Trần Dụ và Dụ Minh khó thể nào chữa lành.
Trần Dụ bước nhà gương mặt lấy một biểu cảm Dụ Minh, giờ đây chỉ thu dọn đồ đạc để rời xa nơi càng nhanh càng .
Nhìn thấy Dụ Minh tiều tuỵ nhiều khiến Trần Dụ chút hoảng, chỉ mới hai ngày mà gương mặt của trở nên xanh xao nhợt nhạt trông thấy, đôi mắt thâm quầng hốc mắt đỏ sưng to của là minh chứng cho việc cả đêm mất ngủ.
Dụ Minh như mất hồn thờ thẫn chiếc điện thoại một lúc lâu cho đến khi thấy tiếng động thì mới xoay qua , ánh mắt của Dụ Minh như thể muôn vàn tia sáng đang chiếu rọi tâm hôm sâu thẳm bên trong khi thấy Trần Dụ, nước mắt ở khoé mi tuôn rơi, cả run lên lao đến bên cạnh Trần Dụ quỳ xuống dập đầu xin trông thảm thương.
Nhìn thấy Dụ Minh như Trần Dụ chút hoảng sợ mà lùi một bước, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên: “Anh gì thế?”
Dụ Minh ngước một cái tiếp tục dập đầu như thể nếu như thế thì Trần Dụ sẽ mất.
“Anh xin Trần Dụ, như .” Dụ Minh nức nở.
Nhìn Dụ Minh lúc thật đáng thương hơn đáng trách nhưng đó chỉ là ở góc độ của một qua đường đối với Trần Dụ thì đây chẳng qua cũng chỉ là một hành động cùng lời giả dối từ miệng thốt mà thôi.
“Anh ạ.” Trần Dụ hít sâu, “Là em .”
Nghe thấy Dụ Minh bò đến chân Trần Dụ liên tục : “Em , là , là ở .”
Trần Dụ đỡ lên: “Anh như thế lắm, lên ạ.”
Dụ Minh lập tức lên lời đề nghị của Trần Dụ: “Được lên.”
Họ xuống sô pha, Trần Dụ cảm thấy chiếc ghế thật quen thuộc với , nếu như rời thì thật sự nỡ lòng. Tiểu Dụ đến nhảy vọt lòng Trần Dụ kêu meo meo, lẽ mấy ngày nó nũng với nên cảm thấy nhớ nhung.
Trần Dụ vuốt ve nó mỉm lau những giọt nước mắt: “Em sẽ dọn .”
Dụ Minh như c.h.ế.t lặng khi thấy từ , lập tức ôm lấy Trần Dụ nức nở: “Em đừng mà, sai , Trần Dụ xin em.”
Trần Dụ đẩy khỏi : “Em thể sống cùng nữa, hai chúng thể nữa.”
“Mất em sống như thế nào đây, Trần Dụ em ? Em đừng mà.” Anh nắm lấy hai tay Trần Dụ van xin, “Anh kết thúc với cô , bây giờ chỉ em thôi mà Trần Dụ.”
Trần Dụ hét lên: “Dụ Minh!” Cậu thở một dài, “Anh là em, hiểu cảm giác của em khi thấy và cô chuyện đó mặt .” Nước mắt rơi xuống, “Em cho , em quan hệ với khác khi rời khỏi nhà, em cũng còn yêu nữa.”
Dụ Minh run rẩy van xin: “Không cả, xem như em trả thù ? Anh để tâm vấn đề .” Anh dập đầu liên tục và cạnh ghế lớn.
Hiện tại cả hai ai nấy cũng mang trong một nỗi đau lớn vô cùng, tuy Dụ Minh rằng sẽ để tâm đến nhưng hành động của cho thấy bản đau đớn và khó chịu khi Trần Dụ như thế.
“Anh để tâm nhưng em thì .” Trần Dụ đưa tay cản hành động tổn thương bản của Dụ Minh, do cạnh sô pha bằng gỗ nên khi dập đầu liên tục cho trán của Dụ Minh bắt đầu bầm tím và một vết m.á.u tươm .
Nhìn Dụ Minh giờ đây còn đau khổ hơn cả Trần Dụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-my-du-khoi/chuong-24-roi-di.html.]
Nó nghĩa là Trần Dụ đáng thương, đau khổ lương tâm.
Sau khi xử lý vết thương cho Dụ Minh xong dìu phòng, ánh mắt Trần Dụ vô cùng sợ hãi: “Anh yên , em nấu gì đó cho ăn.”
Dụ Minh nắm lấy tay Trần Dụ: “Em đừng bỏ mà.”
Trần Dụ thảm thương đành lòng mà gật đầu: “Ừ.”
Căn nhà trở nên lạnh lẽo hơn bao giờ hết, giờ đây giữa Trần Dụ và Dụ Minh như chia cách ranh giới rõ ràng nó gần giống như những ngày đầu Trần Dụ dọn đến đây.
Trần Dụ lau chùi cái bàn qua một , ánh mắt vẫn chằm chằm cái sô pha rời, hình ảnh buổi tối hôm đó hiện lên mắt , nó giống như một con đỉa đói cứ bám riết lấy buông, Trần Dụ sợ hãi mà dừng hành động lau chùi của .
Do tình trạng sức khoẻ lẫn tinh thần của Dụ Minh những ngày nên công việc ở công ty đều giao cho Mei giải quyết, một chuyện cần đến quyền quyết định của Dụ Minh sẽ cố trực tiếp đến nhà để hỏi và bàn bạc, mỗi đến cô đều thấy vẽ mặt buồn rầu thiếu sức sống ngày một hiện rõ nét gương mặt của Dụ Minh khiến Mei cảm thấy thương xót cho bạn của .
Mei qua vấn đến Dụ Minh tự giận, cô bất ngờ hành động ngu ngốc của Dụ Minh, trong chuyện dẫu thể trách Dụ Minh tất cả , trách thì nên trách Yến vì chính cô mới là tạo nên bi kịch .
Xem như Mei và Lam Nghi thấu đằng bộ mặt hiền lành của cô chính là một con mưu mô xảo quyệt. Hành động bỏ thuốc k.í.c.h d.ụ.c rượu của Dụ Minh là điều mà Mei và Lam Nghi thể ngờ đến.
Cấp đầu hai họ chỉ cho Dụ Minh ghen tuông và dạy cho chân trọng Trần Dụ hơn nhưng ngờ chuyện xa đến thế. Sự tính toán thâm sâu của Yến là điều mà họ thể lường .
Cũng chính vì như thế mà Trần Dụ trở nên khép kín còn thiết với như nữa, ánh mắt của ai cũng trở nên xa lạ chút quen thuộc, dường như sợ hãi con nơi mất .
Trần Dụ cúi đầu chào hỏi Mei xong thì liền trở về phòng, ánh mắt cô trìu mến như nữa, Mei trong mặt giờ đây lẽ chỉ là một chị mà gặp đầu.
*Do chuyện đó ập đến bất ngờ, nó ảnh hưởng lớn đến tâm lý của Trần Dụ, vì thế khi gặp Mei chỉ xem như mới gặp đầu*
Mei theo bóng lưng gọi: “Trần Dụ.”
Cậu : “Sao ạ?”
“Em khoẻ đúng ?” Mei Trần Dụ tiều tuỵ hỏi.
“Không ạ.” Trả lời xong xoay phòng.
Tháng mười hai trời trở lạnh vô cùng, nhiệt độ thành phố H giảm xuống còn 14 độ, Trần Dụ khoác một chiếc áo ấm bắt xe buýt đến trạm xe K. Cậu dòng tấp nập hối hả qua , ai ai cũng mang vẻ mặt xa lạ.
Lần về Phong Điền còn cơ hội trở nơi , đó trong lòng thật sự nỡ rời xa. Thành phố H là một kỷ niệm khó quên trong cuộc đời , những năm tháng ở đây cảm thấy nơi như quê hương thứ hai của , giờ đây chỉ còn vài tiếng xe là rời khỏi nơi xa .
Ánh mắt Trần Dụ ngoài cửa sổ, từng khung cảnh mặt liên tục đổi, lướt qua những toà nhà cao tầng, công viên mà và Dụ Minh thường dạo cùng Tiểu Dụ, quán cà phê X và những xe xiên bẩn quen thuộc. Hốc mắt trở nên cay cay trong lòng cũng nghẹn nghẹn cảm giác khó tả.
Ngồi xe hai mươi phút mà Dụ Minh gọi cho hơn 50 cuộc gọi nhỡ.
Chắc lẽ phát hiện Trần Dụ còn ở bên cạnh nữa.
Dụ Minh ôm lấy Tiểu Dụ nước mắt ngừng rơi xuống đôi bàn tay run rẩy mở chiếc tủ quần áo , bên trong trống rỗng còn sót một bộ quần áo nào, tất cả Trần Dụ mang hết .
Dụ Minh cố gọi cho Trần Dụ nhưng phản hồi, giây phút Trần Dụ rời khỏi đây khiến Dụ Minh vô cùng khó chịu và đau đớn ánh mắt Tiểu Dụ bi thương tột cùng: “Phải đây Tiểu Dụ, em bỏ rơi tao với mày .”