ĐÁM CON CHÁU PHÁ GIA CHI TỬ, TA TRỞ LẠI TIÊU SẠCH GIA SẢN - 9

Cập nhật lúc: 2025-11-23 15:34:02
Lượt xem: 205

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhà của Đỗ Quyên nhỏ thôi, hai gian phòng phía Đông, ba gian phía Tây, giờ con họ ở bên Tây, ở bên Đông.

 

Cẩm y vệ sáng đến niêm phủ, giờ chiều, chúng ăn gì từ sáng đến trưa, bộ từ Đông thành về Nam thành, cả nhà bụng sôi ùng ục mà còn một xu.

 

Thẩm Trạch Minh bất động, chỉ Thẩm Trạch Văn gắng gượng dậy, lau mặt lên tiếng:

 

"Con vài , con vay chút bạc."

 

Huynh gì chứ, lúc tiền bạc rủng rỉnh, đừng , còn giành nhận cha. Giờ tiền , tước vị cũng mất, ai còn quan tâm ngươi?

 

Ta từng bảo nó tránh xa lũ bạn bè rắn rết , nó , giờ cứ để nó tự vấp, mới là quỷ.

 

Quả nhiên, đến tối mịt, Thẩm Trạch Văn mới về, lấm lem, mặt còn bầm tím.

 

"Mượn bạc ?"

 

Mắt Thẩm Trạch Văn đỏ hoe:

 

"Tổ mẫu, nhịn đói thêm đêm nay nữa, mai con sẽ nghĩ cách kiếm tiền!"

 

Hàn Khả Tâm vốn đang , bỗng như sống , nhảy dựng lên:

 

"Bà đói thì ? Tất cả là do bà hại, hết thảy đều là bà !"

 

"Bà nuông chiều các ngươi, mới khiến các ngươi nông nỗi !"

 

"Mẹ bậy gì đó! Tổ mẫu tin tưởng con mới đưa bạc, là hại con?"

 

Thẩm Trạch Văn phản bác, Hàn Khả Tâm phát điên, nhào tới tát liên tiếp hai cái:

 

"Ta nguyền rủa ngươi! Thẩm Trạch Văn đồ ngu! Ngươi thật phân biệt đúng sai ?"

 

"Giúp ngươi nạp , ép học, vung tiền như nước, nếu đây là vì cho ngươi, thì phủ hầu đến mức ?"

 

"Nuông chiều tức là g.i.ế.c! Bà hủy ngươi, hủy tiền đồ của cả nhà!"

 

Hàn Khả Tâm bóp cổ Thẩm Trạch Văn, gào thét như điên.

 

Thẩm Trạch Minh dậy, lạnh lùng cảnh tượng mắt:

 

"Mẹ , chẳng đây là lời ? Là bảo học hành vô dụng, lo quan hệ, bám cây to mới là chính."

 

"Là tổ mẫu keo kiệt, nỡ tiêu cho chúng ."

 

"Là Giang Tiểu thư xứng, nhỏ nhen, nạp cũng chẳng ."

 

"Tổ mẫu chỉ theo lời , hại chúng đến nước , chẳng chính là ?"

 

Hàn Khả Tâm như sét đánh, tay run lẩy bẩy buông , Thẩm Đào bên cạnh hét lớn:

 

"Tất cả im hết cho ! Im hết!"

 

"Loạn cái gì? Bữa tối còn ăn, để dành chút sức !"

 

Nói xong xuống giả c.h.ế.t.

 

"Thôi , trách tới trách lui chẳng bằng nghĩ xem mai kiếm cơm ở ."

 

Ta thở dài, vịn tay Đỗ Quyên, chầm chậm trở về phòng , bóng lưng cong gập càng thêm già nua ánh trăng.

 

Vừa khép cửa, chui xuống giường, moi một cái bát sứ lớn:

 

"Nào, Đỗ Quyên, mỗi một cái đùi gà."

 

Ta và Đỗ Quyên xếp bằng giường, ăn chảy mỡ đầy miệng, nàng húp canh cảm thán:

 

"Thái thái, thật lợi hại, nhưng nô tỳ vẫn hiểu, nhất định tới nước ?"

 

"Không phá thì dựng, trong thuận cảnh bao giờ tỉnh ngộ, chỉ trượt sâu hố, đến lúc đó e rằng cả mạng cũng giữ nổi."

 

"Chỉ thế , họ mới cơ hội đổi."

 

"… nếu hai công t.ử vẫn đổi thì ? Ta thấy đại gia lười biếng, chẳng giống chịu khổ, nhị gia tuy chí, hôm nay dám mượn tiền, nhưng vẫn quá ngây thơ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/dam-con-chau-pha-gia-chi-tu-ta-tro-lai-tieu-sach-gia-san/9.html.]

 

"Họ đổi là chuyện của họ, ảnh hưởng đến việc ăn thịt. Nào, thêm cái cánh gà nữa."

 

Qua mấy ngày nữa, thật sự chịu nổi khổ cực, sẽ kiếm cái cớ, rằng lòng nguội lạnh, thấy họ, thêm sầu đau.

 

Ta sẽ ngoài ở một , Đỗ Quyên bảo:

 

"Người cứ yên tâm, nô tỳ thêu thùa, nuôi sống thái thái. Chỉ cần nô tỳ còn miếng ăn, sẽ đói."

 

Ta và Đỗ Quyên , Hàn Khả Tâm lời nào, nàng mong bớt một miệng ăn thì càng .

 

Chỉ Thẩm Đào rơi nước mắt bên:

 

"Mẹ, đến nông nỗi , đều do con bất tài."

 

Hai đứa cháu cũng theo. Hai năm qua, cho chúng tiếc tay, , bao nhiêu bạc cũng đưa, giờ thái độ chúng đối với khác , thêm vài phần thật tâm.

 

"Tổ mẫu, tiền, con sẽ rước về."

 

Ta yếu ớt vẫy tay:

 

"Đi cả , khỏi tiễn."

 

Khỏi tiễn, trong tay áo giấu bánh tuyết hoa đang dậy mùi .

 

Ta và Đỗ Quyên thuê một tiểu viện trong thành, ngoài thì bình thường, nhưng trong phòng ngủ cực kỳ xa hoa.

 

Ta dĩ nhiên tiêu sạch, còn để một trăm vạn lượng, vài cửa hàng kiếm tiền nhiều nhất cũng chuyển tên cho bọn đầy tớ trung thành, sớm trả giấy bán , để họ rời phủ.

 

Bây giờ sống một , mỗi ngày ăn ngon mặc , rảnh thì trồng rau, nuôi chim, con cái vướng mắt, thật sự vô cùng sung sướng.

 

Cỡ ba tháng , Thẩm Trạch Văn đến tìm , trốn trong phòng gặp.

 

"Thái thái từ nhỏ đến lớn từng chịu khổ, cả nhà quyền quý, cuối cùng các hại đến nỗi như hôm nay. Nhị gia, , bà gặp."

 

Đùa gì, đang nhai móng giò, đầy dầu mỡ, mặc lụa Hàng Châu, gặp thì giải thích đây?

 

Thẩm Trạch Văn mắt đỏ hoe, quỳ ngoài cửa dập đầu:

 

"Tổ mẫu, là cháu bất hiếu, cháu sẽ cố gắng kiếm tiền."

 

Nó để năm mươi văn.

 

Đỗ Quyên kể, giờ nó phu khuân vác ở bến tàu, cả nhà ăn uống tạm đủ no. Hàn Khả Tâm thì oán trời trách , chịu nổi cú sốc, giờ phát điên, ai cũng dính dáng.

 

"Còn Thẩm Vị Vũ?"

 

"Tiểu thư —"

 

Đỗ Quyên do dự, thở dài:

 

"Vẫn cam lòng, đến phủ Tam hoàng t.ử gây chuyện, gác cổng đ.á.n.h cho một trận, quẳng ngoài. Vẫn là đại gia mang về, giờ chỉ lì trong nhà, gặp ai."

 

"Ừ, đường là do chính chọn, cứ để nàng tự lo."

 

Bản tính con là như thế. Gia đình , cha thương, con cái thường thiếu rèn luyện, dễ lừa. Gia đình thì nuôi tâm lý cực đoan.

 

Trên đời sự hảo, nếu che chắn hết trắc trở, phía sẽ hố sâu hơn đang đợi chúng.

 

Sống một đời, giữ cái mạng là may mắn.

 

Những khúc quanh đời , nếu tránh , thì vẫn bước qua.

 

Trời rơi mưa lất phất, ôm lò sưởi hiên, cây khô trong sân, cành nhú chồi non mơn mởn.

 

Ta mỉm :

 

"Đỗ Quyên, ngươi xem, cây khô héo bao lâu, giờ đ.â.m chồi ."

 

Chỉ cần còn sống, thì sinh mệnh vẫn còn hy vọng và khả năng vô tận.

 

Hết truyện.

 

Loading...